Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 71: Tổng thống đại nhân giận rất đáng sợ

Quản gia nhìn Tổng Thống tiên sinh bước nhanh lên lầu, không khỏi vạ lây, nhanh chóng kêu đám người rời đi
Cận Tư Hàn mang theo chìa khoá phòng, đứng trước cửa phòng cô.
Anh tay cầm chìa khoá, mở cửa phòng, nhìn cô gái đang vờ vịt ngủ.
Trở tay đẩy."Phanh..."


An Chỉ Manh run một cái, có thể tưởng tượng tổng thống đại nhân lúc giận đáng sợ cỡ nào. Hàng mi khép chặt hơi run run, sống chết cũng không chịu mở mắt.
Cảm giác được giường bị lún xuống, toàn bộ thân thể cũng nhịn không được bắt đầu run bần bật.


Xong đời, xong đời rồi... Anh sẽ không giết chết cô chứ?
Đột nhiên, cảm giác tay của anh đặt ở áo ngủ.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng có nên tiếp tục giả bộ chết hay không thì "Xoẹt..." một tiếng, thân thể mát lạnh!


Cô thật muốn khóc a. Bộ đồ này chất liệi tốt như vậy, thoáng cái liền bị xé nát.
Nghĩ đến mình dù sao cũng nằm trong lòng bàn tay anh, giả chết cũng vô dụng thôi.
An Chỉ Manh mở hai mắt, trước tiên đem chăn kéo lên, che lấy thân mình."Anh... Lưu manh..."


"Không vờ ngủ nữa hả?" Mắt đen Cận Tư Hàn hiện lên tia tà quang, nụ cười tà mị nhìn cô.
Cô cảm giác lần này mình đã quá đáng rồi, liền kéo tấm chăn, yếu ớt nói: "Lần sau tôi sẽ không thế nữa. "
Cận Tư Hàn vươn tay kéo chăn ra, vất lên bàn.


Đôi mắt tĩnh mịch không chút che giấu đánh giá cơ thể ngọc nhà của cô."Cô gái, tôi nghĩ cô quên mất một chuyện. "
"Chuyện gì?" Anh cứ nhing chằm chằm khiến cô cảm giác thật đáng sợ, không ngừng lui về sau.
Lui đến góc tường, co lại thành một nhúm, rụt rè nhìn lấy anh.


Anh không nổi giận, trên người cũng không mang theo tầng băng lãnh, nhưng anh lúc này lại như con sói đã bị bỏ đói mấy chục năm nay, cuối cùng cũng tìm thấy đồ ăn.
Đối mắt tĩnh mịch tỏa ra khát vọng to lớn, nụ cười tà mị, làm cho ngũ quan của anh cũng trở nên tà tính.


An Chỉ Manh lúc này vô cùng hối hận đã khiêu chiến sự nhẫn nại của tổng thống đại nhân mắc bệnh thích sạch sẽ.
Cô nên chọn cách giải quyết ôn hòa để anh ghét cô, cô thấy hối hận rồi!
Bắt gặp anh đứng dậy, không nói gì, cứ thế cởi cúc áo sơmi, cô sợ run lẩy bẩy."Anh... Anh cởi đồ làm gì?"


"Cô là vị hôn thê của tôi, tôi là vị hôn phu của cô, cô nói xem?" Khóe miệng nhếch lên nụ cười mị hoặc mà vạn phần lạnh lẽo.
Anh cởi xuống áo sơ mi, chậm rãi cởi tiếp đến quần, đến khi chỉ mặc duy nhất quần đùi, sau đó đi đến bên giường.


Nhìn cô gái đang co ro run rẩy ở góc giường, đáy lòng anb đã quyết tâm.
Bàn tay chụp tới, kéo cô lại, ôm vào ngực.
Hai người cùng lõa thể, da thịt tiếp xúc, bầu không khí càng thêm mập mờ.
An Chỉ Manh muốn giãy dụa, lại bị anh một mực giam cầm trong ngực.


Cô liền cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi..." Cô sợ, cô mới 18, cô không muốn lần đầu tiên của mình lại trao cho người mình không yêu, đặc biệt là anh cũng chẳng yêu đương gì cô.
Tay anh nhẹ vuốt mái tóc cô, ôn nhu khiến cho cô cảm giác kinh hồn bạt vía.


Cô tình nguyện anh mắng mỏ thậm tệ, thậm chí là bóp chết chính mình, cũng không phải nhận lấy sự ôn nhu đáng sợ như vậy.
Nụ cười của anh lạnh đến tận xương tủy, càng lạnh bao nhiêu, động tác vuốt ve mái tóc cô trên tay anh càng ôn nhu.


Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vẽ vẽ theo viền môi của cô."Đêm nay còn vui vẻ. "
"Không vui, không vui chút nào." Cô nhanh chóng bật khóc. Lúc anh lạnh lùng, y như loài sư tử, tùy thời cắn chết con mồi của mình.
Còn sự ôn nhu hiện tại của anh, thật giống ác ma.