Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 397: Lão yêu bà!!!

"An Nhã, cô thế nào, muốn tôi đưa cô về hay không!" An Chỉ Manh có chút bận tâm nhìn thấy sắc mặt cô có chút không quá bình thường, quan tâm muốn đưa cô trở về.
Lại không nghĩ tới bị cô cự tuyệt rõ ràng rồi.


"Chị yêu, như vậy thật tốt chỉ còn lại hai chúng ta, chúng ta có thể cùng một chỗ rồi." Kha Trạch Vũ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, nhìn An Nhã rời đi, đáy lòng thậm chí có chút hoan hô nhảy nhót.


An Chỉ Manh có chút bận tâm nhìn dáng người An Nhã đơn bạc, bước đi lảo đảo, thật muốn tự mình đưa cô trở về.
"em nói bậy bạ gì đấy? Đầy phòng học đều là người, làm sao cùng một chỗ rồi!" An Chỉ Manh có chút buồn cười nhìn người này nho nhỏ ý nghĩ hão huyền ở chỗ này.


"Đinh linh linh... Đinh linh linh..."
Kha Trạch Vũ còn không có đắc ý ở chỗ này, cuối cùng có thể đẩy ra người không có phận sự, chính mình và chị yêu trò chuyện, điện thoại di động lại không thức thời vang lên.


"Lão yêu bà" ba chữ thình lình biểu hiện ở trên màn ảnh, An Chỉ Manh liếc một chút, trong lòng không khỏi thay đối phương cảm thấy bi ai.
"Mẹ, uh"m, uh"m, uh"m, được được được, con biết rồi!" Kha Trạch Vũ như một trái cà héo, có chút bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động.


"Chị yêu, hôm nay em không thể giúp chị, em trở về một chuyến, thế nhưng màem không nỡ bỏ chị nha!" bộ dáng thâm tình muốn sinh ly tử biệt thật sự là buồn cười.
"chị cũng vậy, chị cũng vậy, em tranh thủ thời gian đi về trước đi!" Bất đắc dĩ ứng phó nói, trong lòng lại nhắc tới, mau để cho tiểu phiền toái trở về.


Nhón chân lên ôm lấy An Chỉ Manh, lúc này mới hài lòng rời đi: "Chị yêu, em sẽ còn đến tìm chị." 
Mỉm cười gật đầu thăm hỏi, biểu thị mình rất vui vẻ, cuối cùng đưa tiểu tổ tông này đi, có phải mang ý nghĩa mình có thể tùy ý đi trong sân trường rồi hay không.


"An Chỉ Manh. Tôi cũng có thể gọi cô là Manh Manh sao?" Tô Khả Nghiên thấy người bên cạnh cô đều đi, lúc này mới có thời cơ lại gần.
"cô?" An Chỉ Manh biết là tiểu quỷ vừa mới nhường chỗ cho con gái, Nhưng cũng không biết cô ta là ai.


"Há, tôi là bạn học cùng với cô, có khả năng cô không biết tôi, tôi thế màlà Fan hâm mộsố một của cô." Tô Khả Nghiên thân mật tới vòng lấy cánh tay cô: " trước đó cô diễn ( Nhất Diệp Tri Thu) tôi đều có nghiêm túc xem."


"cô tên gì?" Lần thứ nhất có người khen mình diễn tốtở khoảng cách gần như vậy, trong lòng tự nhiên cũng rất vui vẻ, mím môi một cái, ý cười.


"Tôi đã quên nói, tôi tên Tô Khả Nghiên, không có ý tứ, nhìn thấy cô có chút kích động nho nhỏ, bản thân cô so với trên TV nhìn đẹp hơn nhiều rồi." Tô Khả Nghiênnịnh nọt trái lương tâm, Nhưng màbộ dáng thành khẩn lại làm cho cô không hề sinh nghi.


"Khả Nghiên, Khả Nghiên, tên dễ nghe." An Chỉ Manh không nghi ngờ gì, còn vì mình có người ưa thích thật là đặc biệt, lúc này mới ngày thứ nhất liền có người kết giao làm bạn với mình.


"Chờ một lúc chúng ta cùng ăn cơm trưa đi! Một người cũng nhàm chán." Tô Khả Nghiên kéo bạn thân Diệp Thanh Tâm qua: " cô ấy cũng là fan của cô. Cô gọi Diệp Thanh Tâm."
"chào cô." bỗng nhiên Diệp Thanh Tâm bị cô kéo qua, có chút lờ mờ, ngượng ngùng lên tiếng chào, cùng Tô Khả Nghiên âm thầm nhìn thoáng qua nhau.


"A a a, chào cô chào cô." Một chút sau có hai Fan hâm mộ, An Chỉ Manh còn muốn nói chuyện với các cô, chuông vào học lại vang lên, chỉ có thể bất đắc dĩ coi như thôi.


Rất lâu chưa có trở lại lớp học, thật là có chút hoài niệm nơi này, cho nên toàn bộ hành trình đều nhìn chăm chú lên thầy giáo nói mỗi chữ mỗi câu.