"Tôi nhìn cậu hoàn toàn không có việc gì mà!" Nhu Nhu liếc mắt nhìn An Chỉ Manh nói: "A..., Manh Manh bây giờ thế mà biến thành nục tiêu chồng quản nghiêm, chậc chậc chậc, Manh Manh trước kia tiêu sái có thể đã một đi không trở lại!"
An Chỉ Manh hung hăng qua gõ đầu của cô.
Lúc ba người nói chuyện phiếm, tin tức Internet đã tăng thêm lời đồn, Nhất Diệp Tri Thu triệt để phát hỏa rồi.
Không biết từ nơi nào chảy ra ồn ào huyên náo bên lề quay phim, mà ở trong đó được lợi nhiều nhất, tự nhiên là người đầu tư Tịch Cẩm Viêm, còn có một người, chính là Bùi Á Hạo.
Trên Internet đối với anh là nam chính thế nhưng mà thuần một màu khen ngợi, cực kỳ tôn sùng vô luận là về kỹ thuật diễn hay là về nhân phẩm.
Nhưng An Chỉ Manh không có vận khí tốt như vậy rồi. Nhất Diệp Tri Thu có bao nhiêu hỏa, cô bị hắc có bao nhiêu lợi hại. Cho dù kỹ thuật diễn của cô chưa biết tròn biết méo, bên trong những cái không có đi qua chỉnh lý chính quy ngoài lề, cũng bị phê bình thậm tệ.
Người ủng hộ cô chỉ có một số ít người, cũng chẳng qua là người đàn ông thích gương mặt cô chút.
Nam nữ chính ở trong núi sâu thâm tình đối mặt, khóe miệng lộ nụ cười dáng vẻ hạnh phúc, không biết lây nhiễm bao nhiêu người; sau cùng vào thời khắc ly biệt, hai người ôm nhau dưới bầu trời mờ tối, mưa gió nổi lên, giống như tỏ rõ kết cục hai người, khóe mắt nữ chính vương một giọt nước mắt, trong suốt ướt át, bi thương giống như miêu tả sinh động.
Cái này cũng là An Chỉ Manh, tất cả mọi người không coi trọng An Chỉ Manh, Tịch Cẩm Viêm dùng phương thức của mình cho cô một cái đặc tả, dùng một giọt nước mắt chưa chảy xuống hướng thế nhân tuyên cáo —— cô có thể!
Áp phích trưng bày cũng dán trong văn phòng của anh, mặc dù là vừa dán lên.
Tịch Cẩm Viêm ngồi dựa vào trên ghế dựa, trước mặt, An Chỉ Manh từ từ nhắm hai mắt, từ trước đến nay lộ ra thần sắc điềm tĩnh giờ phút này cô cau mày, nhếch đôi môi giống như có vô số lời muốn nói, sau cùng lại lựa chọn trầm mặc.
Một giọt sau cùng cũng không chảy xuống nước mắt bên trong, bao hàm tình cảm, đến cùng có bao nhiêu đây?
Giống như cô, đã từng dùng ánh mắt tuyệt vọng này mà bất đắc dĩ nhìn thấy qua chính mình.
An Chỉ Manh, cô thật giống cô ta.
—— từng coi là không còn có ai có thể lộ ra vẻ mặt như thế.
Tịch Cẩm Viêm híp mắt, tay vô ý thức an ủi, dừng lại trên gương mặt An Chỉ Manh.
Cái cô gái nhỏ này, làm được rồi.
Tiếng đập cửa vang lên, Tịch Cẩm Viêm thu hồi tâm tư, lúc ngẩng đầu, tất cả tưởng niệm, thống khổ cùng hối hận đều không thấy trong mắt, anh lạnh lùng mở miệng, giọng thanh lãnh: " tiến đến."
"BOSS, đã đến giờ rồi."
Anh nhếch môi cười một tiếng, đứng dậy sửa sang y phục: " tôi đã biết, đi thôi."
Lại thế nào hàm chứa tình cảm, Tịch Cẩm Viêm thủy chung đều là thương nhân, thương nhân khinh thường lợi lớn, anh thích ( Nhất Diệp Tri Thu), nhưng anh càng thích cái này về sau mang tới cho anh chỗ tốt cùng lợi ích đếm không hết.
Hôm nay, làm đại biểu bên phía nhà sản xuất, anh sắp xuất hiện sẽ có một trận thăm hỏi, cùng nam chính Bùi Á Hạo cùng một chỗ.
Chỉ cần có thể có lợi, anh không ngại giả vờ giả vịt.
Hai mô hình đàn ông đồng thời đăng tràng, Bùi Á Hạo tuổi trẻ tài cao tuấn lãng phi phàm, Tịch Cẩm Viêm tà mị cuồng tuyển —— không nên quá đẹp mắt!
Nữ chủ trì thét lên liên tục khi hai người vừa ra trận, tựa ở trên thân nam chủ trì kích động tùy thời muốn ngất.
"Hey, khoa trương như vậy sao?" Nam chủ trì cười có chút xấu hổ.
Ai ngờ nữ chủ trì lại khoa trương nói: "Có thể nhìn thấy Tịch tiên sinh trong truyền thuyết coi như bây giờ tôi chết cũng không tiếc rồi! A a, còn có ngày gặp Thiên vương Bùi Á Hạo!, đời trước tôi thật sự tích được phúc phận nha!"