Một người đàn ông bị đau, chân cong xuống.
An Chỉ Manh thừa cơ hội này, một cái đẩy An Nhã ra, một cái bay lượn lần nữa đá người đàn ông bên cạnh giống như vậy.
Lần này người đàn ông có phòng bị, trực tiếp tránh.
Hai người tới một cái một lần, đã qua lại mười mấy chiêu,
Vốn là một người đàn ông đứng ở một bên xem trò vui, cũng không ngồi yên nữa!
Người đàn ông đá chân một cái lưu loát, An Chỉ Manh ngã nhào trên đất, người đàn ông nhanh chóng tiến lên, trực tiếp trói cô vào.
Hai người cầm lấy sợi giây, trói cô vào.
An Nhã vọt tới."Các ngươi chớ làm tổn thương cô! Các người muốn đối với tôi như thế nào! Tôi cũng không có vấn đề, xin đừng đối với cô..."
Người đàn ông híp mắt nhìn về phía chạy An Nhã trở lại."Ô, không nghĩ tới các người chị em tình thâm! Vậy hai anh em chúng ta như cô nguyện."
Hai người tiện tay trói An Chỉ Manh ném ở một bên, hướng cô từng bước ép sát.
An Chỉ Manh lo lắng nhìn An Nhã chạy trở về, tê tâm liệt phế hô to." An Nhã, cô ngu sao! Chạy đi!"
"Không! Tôi có bệnh tim, cuộc đời này, đã không có hạnh phúc. Cô không giống vậy, cô có Tư Hàn, anh rất yêu cô.” giọng trầm thấp, mang đau thương sâu đậm.
lòng An Chỉ Manh đau xót, cô vốn tưởng rằng cô cao cao tại thượng rất hạnh phúc, không nghĩ tới cũng thật không hạnh phúc.
" bệnh tim cô sẽ chữa khỏi! Chạy mau!" trong sạch đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng cỡ nào, cô vô cùng rõ ràng.
trên mặt An Nhã cười thê lương, bi thương."Không! Liền coi là tốt, người tôi yêu cũng đã không thương tôi, nếu như tôi mất đi có thể để cho cô trong sạch, để cho anh hạnh phúc cả đời, tôi không oán không hận!"
mắt đầy ắp nước mắt, nhìn hai người hướng mình đi tới, không định đi.
Ánh mắt một mảnh tro tàn, mặt đầy bình tĩnh, đợi chờ ngày cuối cùng.
lời cô để cho đầu An Chỉ Manh kinh ngạc không thôi, cô yêu Cận Tư Hàn…….
"Thiếu phu nhân, các người ở nơi đó! An tiểu thư, Thiếu phu nhân..."
thanh âʍ ɦộ vệ để cho cô trong giây lát thức tỉnh, lớn tiếng kêu cứu."Chúng ta ở nơi này, chúng ta ở đây..."
Hộ vệ rất nhanh xuất hiện ở trước mặt hai người, hai người đàn ông khi nghe thấy thanh âm kia, nhanh chóng đứng dậy chạy thục mạng.
Hộ vệ chạy tới thấy chính là An Chỉ Manh bị trói, An Nhã quần áo xốc xếch mặt đầy tuyệt vọng nằm trên đất.
Hộ vệ phát giác được nghiêm trọng, nhanh chóng đi lên, muốn giúp Thiếu phu nhân mở trói. Anh nhanh, còn có thân ảnh nhanh hơn, ôm chầm lấy cô.
Thanh âm lạnh lùng thấu xương."Nói, đã xảy ra chuyện gì!" Ánh mắt sắc bén nhìn về phía bốn hộ vệ cúi thấp.
hộ vệ nâng đỡ An Nhã, run lẩy bẩy đứng ở trước mặt Cận Tư Hàn.
Hai tay ôm thân thể gầy yếu, ánh mắt tuyệt vọng bi thương nhìn anh."Tư Hàn….tôi…..” Thanh âm nghẹn ngào, lời còn chưa dứt, chỉ khóc không ngưng.
An Chỉ Manh cởi dây, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, ôm cô, không tiếng động vỗ bả vai cô.
Hộ vệ nói ngọn nguồn mình biết một lần, ánh mắt nhìn về phía An tiểu thư rõ ràng bị vô lễ, bọn họ không biết nên kết luận như thế nào.
tròng mắt đen Cận Tư Hàn lóe lạnh lùng, nhìn An Nhã run lẩy bẩy.
cô là công chúa nước S, mặc dù cơ bản hữu danh vô thực, đã đổi thành quốc gia dân chủ.
Nhưng thân phận ở đó, nếu quả thật ở quốc gia mình chịu nhục...
An Nhã không tiếng động khóc tỉ tê, tiếng khóc bi thương để cho người nghe đau lòng.
mấy người hộ vệ bên cạnh, càng phát giác mình tội nghiệt sâu nặng.