Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 246: Hèn mọn yêu

Xe nghênh ngang rời đi, biến mất dưới ánh đèn lờ mờ.
Xe một đường đi vào một biệt thự khác.
Bị người nâng vào tòa nhà, đẩy cửa phòng ra, trực tiếp bị đẩy vào.
Bên trong toàn bộ là dụng cụ, người đàn ông đi tới trước mặt của cô.


" hiện tại cô có một phương pháp duy nhất, là thay hình đổi dạng! Toàn bộ đổi đi, cô có nguyện ý không?"
"Thay hình đổi dạng?" Sờ lấy mặt mình dùng hai mươi mấy năm! Không chút do dự gật đầu."Chỉ cần có thể làm cho cô ta sống không bằng chết, tôi thế nào đều nguyện ý!"


"Tốt, vậy nửa năm kế tiếp, cô vượt qua ở chỗ này, không cho phép đi ra ngoài! Không cho phép muốn bất cứ chuyện gì!" Giọng anh băng lãnh. Không có chút tình cảm nào.
"Tốt!"


Người đàn ông lui ra ngoài đóng cửa lại, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ mờ tối."Cận Tư Hàn! sớm hay muộn có một ngày tôi để anh rơi đài! Rốt cuộc bò không nổi."
mấy ngày nay An Chỉ Manh đủ kiểu nhàm chán, thế mà Cận Tư Hàn không về nhà, cũng không biết đi đâu rồi!


Trường học ngày mai mới khai giảng, bạn thân từng đứa bận bịu đều không đếm xỉa tới mình.
Vốn định thừa dịp anh không ở nhà, trộm đi chụp hình quảng cáo!
Kết quả, vừa nghe nói tên mình, đều không để ý mình một cái.
Đủ kiểu nhàm chán xem phim thần tượng, điện thoại di động kêu lên.


Xem xét lại là điện thoại của Huyên Huyên. "này, người bận rộn, có rảnh để ý đến tôi á!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nôn nóng."cậu còn rảnh rỗi trêu ghẹo tôi, vị trí tổng thống phu nhân sắp khó giữ được rồi."


"Tôi vốn chưa phải tổng thống phu nhân! Có cái gì tốt bảo đảm khó giữ được." Tay cầm lên một miếng táo nhét vào bên trong miệng, bắt chéo hai chân.
"cậu lên mạng, tôi gởi kết nối cho cậu!"
"A! Tôi đang lên mạng! Cậu gởi đi!"
"Ừm, tôi gởi, cậu tự mình xem đi!"


"A!" Hững hờ mở link ra, hình ảnh to lớn để nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt ngưng kết.
Nhìn thấy hai người thân mật, một cái nhăn mày một nụ cười đều ăn nhịp như vậy.
người phụ nữ bên cạnh anh tinh xảo cao quý, đại khí ưu nhã!


Theo anh xứng như vậy, tâm nơi nào đó giống như bị người đụng mạnh một phen, sinh đau nhức.
"Manh Manh, cậu không sao chứ! Mấy ngày nay, anh ta có về nhà không?"
"Không! Anh bận bịu" lời giải thích này chính cô cũng cảm thấy bất lực.
"Vậy cậu phải làm sao?" Giọng bên kia điện thoại mang theo lo lắng.


"Tôi... Tôi không biết..." bản thân cô không xứng với anh, nếu như anh không muốn mình cũng bất quá bình thường!
Yên lặng cúp điện thoại, không còn có tâm tình xem phim thần tượng.
Nhìn thấy dãy số điện thoại của anh, do dự vô số lần, cuối cùng vẫn gọi đi.


Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng quen thuộc làm cho cô sắp khóc."Ông xã, em rất nhớ anh! anh có thể trở về nhà với em không?"
"Ngoan, mấy ngày nay anh không rảnh. đoạn thời gian này làm xong anh đi cùng em, được không!"
Đầu bên kia điện thoại giọng ôn nhu, giờ phút này nghe lại để cho cô tâm lạnh như vậy. "A!"


"Tư Hàn, nhanh lên, đều chờ anh chụp hình đó!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ ngọt ngào, để cho cô đau lòng tột đỉnh.
Yên lặng cúp máy điện thoại, bưng bít ở ngực, nước mắt tràn mi!
thậm chí cô không có dũng khí hỏi, người phụ nữ này là ai!


Cô sợ, sợ trước mắt mình hết thảy chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng đẹp.
một ngày trôi qua trong vô tri vô giác, ngày thứ hai khai giảng.
Cô đều không biết mình làm sao đến trường học.
Nhu Nhu và Huyên Huyên sớm ở cửa trường học, chờ cô.


Thấy dáng vẻ cô thất hồn chán nản, Nhu Nhu oán trách nhìn Huyên Huyên một chút, đã bảo cậu đừng nói cậu còn nói!
Huyên Huyên nhún vai, việc này coi như cô muốn giấu diếm cũng không giấu được cả đời đi!


"Mợ! cháu tới rồi!" Người chưa tới đã nghe thấy tiếng, Kha Trạch Vũ lanh lợi đi vào bên cạnh cô.