"An tiểu thư..."
Vong ân phụ nghĩa Bức tử Cổ tiểu thư Nhảy lầu tự sát
An Chỉ Manh mặt đầy mờ mịt, đối với ba tầng ống kính trước mắt, càng thêm hốt hoảng.
Đang lúc sững sờ đứng ở trong đám người, ngơ ngác nhìn ống kính lạnh như băng.
Bảo vệ nhanh chóng giải tán đám người, bảo vệ đi thẳng tới bên cạnh cô."Thiếu phu nhân, mời bên này!"
Ba người được bảo vệ ở chính giữa gió thổi không lọt, đi vào trong cao ốc.
"An Chỉ Manh, không cho phép cô đi! Tôi muốn cho cô nhìn tôi chết!"
Giọng nữ thê lương để cho cô ngừng bước chân, nhìn chung quanh, không người.
"An Chỉ Manh, tôi muốn cho cô nhìn tận mắt tôi chết ở trước mặt cô, để cho lương tâm cô cả đời bất an! Cả đời cô đều thiếu nợ tôi, thiếu tôi!"
Theo thanh âm ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy trên sân thượng một người phụ nữ đang đứng, cách quá xa rất là mơ hồ.
Nhưng thanh âm vô cùng quen thuộc, liên lạc Cổ tiểu thư mới vừa rồi hỏi, cô cũng có thể nghĩ đến Cổ Thư Phỉ.
Cô không phải biến mất rất lâu rồi sao? Làm sao sẽ bỗng nhiên xuất hiện!
Bảo vệ lo lắng nhìn cô không đi."Thiếu phu nhân, Tổng thống nói để cho cô đừng để ý tới, mọi chuyện có anh!"
"À!" Theo nhịp bước bảo vệ, mấy người đi về phía cao ốc.
"An Chỉ Manh, cô đi một bước nữa, cô có tin, bây giờ tôi nhảy xuống chết ở trước mặt cô hay không!"
Thanh âm điên cuồng, không để cho cô không dừng bước lại!
Nhìn bên cạnh vô số máy thu hình hướng về phía mình, coi như cô không cân nhắc cho mình cũng phải vì anh cân nhắc.
Thẳng tắp đi về phía một cảnh sát."Xin hỏi, có thể mượn loa của anh dùng sao?"
Cảnh sát là một anh chàng hai mươi mấy tuổi, thật thà cười một tiếng."Mời cô dùng! Tùy tiện dùng!"
"Cám ơn!" Tiếp lời, thử âm.
Nâng lên loa hướng về phía miệng, mới vừa muốn mở miệng bị người ngăn dừng lại.
Nhu Nhu nhìn cô lắc đầu."Người đàn bà kia đã điên rồi, cậu nói gì cũng vô dụng."
"Tớ biết! Nhưng hôm nay tớ phải nói!"
Huyên Huyên ngăn Nhu Nhu còn muốn khuyên lại."Chuyện này, coi như không cho cô một câu trả lời, cũng phải cho bọn họ một câu trả lời!" Nhìn truyền thông chung quanh tò mò bát quái.
Nhu Nhu bất đắc dĩ thả tay xuống, bây giờ ký giả bát quái quả thật rất đáng ghét.
Hướng về phía hai người cười một tiếng, lần nữa thử âm, lúc này mới lớn tiếng nói!"Cô là Cổ Thư Phỉ đúng không! Cô nói chết ở trước mặt tôi, vậy thì chết đi! Nhưng có lời muốn nói rõ ràng, cô chết là chính cô lựa chọn, đừng nói tôi ép! Quá oan uổng, tôi không gánh vác!"
Lời cô, để cho truyền thông chờ người trong cuộc mở miệng, trong nháy mắt xôn xao.
Thời gian chờ đợi kết quả, trong nháy mắt Cổ Thư Phỉ điên cuồng."An Chỉ Manh, cô vong ân phụ nghĩa! Tôi cứu mạng cô! Các người lại để cho nhà tôi phá sản, bán tôi đi khu đèn đỏ, ngày ngày phục vụ những thứ bình dân hạ đẳng chán ghét kia. Tất cả các thứ này đều là cô từng bước một tạo thành! Các người bức tử tôi, hôm nay tôi sẽ chết ở trước mặt các người, thành quỷ cũng không buông tha các người!"
An Chỉ Manh sửng sốt, nhà cô phá sản
Sửng sốt mấy giây, đối mặt truyền thông, lần này cô nhất định phải nói rõ ràng.
"Gia tộc cô phá sản, bị bán đi khu đèn đỏ là cô tự làm tự chịu. Cô thiếu chút nữa hại chết Kha Trạch Vũ, cô cố ý đẩy một đứa bé tám tuổi xuống cầu thang. Lúc ấy, cô nghĩ tới kết quả mình sao? Ban đầu cô cho tôi máu, Tổng thống đáp ứng cho cô tiền, cô không phải là không muốn. Cô nói yêu cầu nửa năm bên người anh không dời nửa bước, dã tâm cô, người đi đường đều biết! Nửa đêm mặc đồ lót trong suốt, câu dẫn anh! Cô ngấm ngầm hãm hại tôi, chúng tôi đều dễ dàng tha thứ. Cuối cùng là cô đối với một đứa trẻ tám tuổi xuống tay, người như vậy, ai có thể dễ dàng tha thứ cho cô!"