mấy người bên cạnh bị nét mặt của bé chọc cho cười ha ha, không khí ngột ngạt cũng hòa hoãn một chút.
Mấy người trực tiếp xem thực đơn tùy ý gọi mấy món khách nhân thường gọi đồ ăn, đồ ăn mang lên rất nhanh rồi.
"Đúng rồi, lần này có phim cổ trang đang tìm người mới làm nhân vật chính, các người có hứng thú đi thử hay không!"
"người mới làm nữ chính sao? Vì cái gì? đạo diễn này cũng không khỏi quá mức lớn gan rồi!" Huyên Huyên thay mấy người nói ra nghi hoặc.
Anh nuốt đồ ăn vào trong miệng, chậm rãi lau miệng.
"Việc này là thật, đạo diễn nói hiện tại điểm tất cả mọi người nhìn phát chán, muốn thử người mới xem! nếu các người cảm thấy hứng thú, có thể gọi Điện tìm anh, nói tôi giới thiệu!" Từ trong ngực móc ra danh thϊế͙p͙, đưa cho mấy người!
An Chỉ Manh cầm lấy danh thϊế͙p͙, mấy người nhìn thấy danh thϊế͙p͙ đen nhánh, hai tay kích động phát run.
"Manh Manh, đây là sự thực sao?"
"Tôi muốn hẳn là thật!"
"Lại là anh An Đạo! thần tượng của chúng ta!" Chỉ cần An Đạo nguyện ý nâng đỡ nữ chính, toàn diện đều phát hỏa rồi.
rối tinh rối mù, mỗi bộ phim truyền hình điện ảnh do anh đạo diễn, đều là tinh phẩm.
Nhưng anh cũng rất khó cho ra một bộ tác phẩm, làm nữ chính cho anh coi trọng, đường tương lai làm ngôi sao khẳng định rộng rãi bằng phẳng.
"Muốn đi sao?" Huyên Huyên hỏi ý nghĩ của mọi người.
Nhu Nhu không chút nghĩ ngợi trả lời. "đi! Không đi là ngu ngốc!" thời cơ tốt như thế, có cô gái nào học điện ảnh truyền hình không muốn tương lai biến thành đại minh tinh nổi danh.
Hai người nhìn về phía An Chỉ Manh một mực không lên tiếng.
"Manh Manh, cậu đi không?"
"Tôi..." Cô cũng rất muốn đi, nhưng cô có thể đi sao?
Hai người sáng tỏ gật đầu. "cậu về nhà hỏi tổng thống đại nhân nhà cậu một chút đi!" đáy lòng các cô vì cô tìm được một người đàn ông yêu cô, đối tốt với cô cảm thấy cao hứng.
Nhưng người đàn ông này quá mức bá đạo, bá đạo yêu sẽ làm cho người ngạt thở.
Một người chỉ có người đàn ông yêu mình, không có trời cao biển rộng của riêng mình, không sớm thì muộn cũng sẽ khô héo thôi.
Nhìn thấy hai người cúi đầu hưng phấn thảo luận thử sức ngày ấy, mặc cái gì, đóng vai như thế nào cho đạo diễn lưu lại hảo cảm.
Đáy lòng có nhàn nhạt mất mác!
Bữa cơm này, sau khi cùng ăn vô vị tẻ nhạt.
Mấy người đi ra, liền phát hiện xe tổng thống đã đứng ở ngoài cửa!
An Chỉ Manh Nhìn thấy người đàn ông trong cửa sổ xe, mặt âm trầm, có chút khϊế͙p͙ đảm.
"Các cậu đi về trước đi! Tôi đi về trước!"
" tốt! Trên đường cẩn thận một chút!" Nhu Nhu nhìn thấy người đàn ông trong cửa sổ xe cường đại khí tràng, đáy lòng có chút vì cô lo lắng.
đại nhân vật cao cao tại thượng như thế, thật thích hợp với Manh Manh sao?
mắt Bùi Á Hạo khiêu khích nhìn người đàn ông trong cửa sổ xe, im ắng mang theo hai người rời đi.
Còn lại một lớn một nhỏ, thân thể rụt lại, yên lặng ngồi lên xe.
An Chỉ Manh xô Kha Trạch Vũ ngồi ở bên cạnh anh, Kha Trạch Vũ mới không phải ngốc đi đụng họng súng, kiên quyết lắc đầu. Nhanh chóng ngồi ở trên ghế lái phụ phía trước, đem phía sau để cho bọn họ.
An Chỉ Manh lo sợ bất an ngồi ở bên cạnh anh, khóe miệng cực lực kéo ra một nụ cười ngọt ngào.
"hôm nay anh tan tầm thực sớm!" Hiện tại mới một chút, anh làm sao có thể tan việc đây! Còn bị bắt chân tướng.
Cận Tư Hàn trầm mặt, giữ im lặng!
Anh sợ cô ở trường học như thiêu thân, cố ý bỏ ra tất cả công việc đến bồi cô.
Không nghĩ tới đến trường học, lấy được kết quả là cô đã báo danh, còn theo người đàn ông kia vừa nói vừa cười đi ăn cơm rồi!
Anh thì cơm trưa cũng chưa ăn, một mực ở ngoài cửa chờ! Đợi chừng hơn một giờ, mới thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ cười híp mắt đi tới.
An Chỉ Manh lấy tay thọc Kha Trạch Vũ trước mặt, dùng mắt thần uy hϊế͙p͙ bé!