Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 23: Chôn cô, tốn tiền

Lên tiếng, nhận lại vẫn là sự không quan tâm của đối phương. Cô nhẫn...
Cô giận dữ nhìn anh, đối đầu với anh. Cô muốn xem xem, anh nhàn rỗi hơn hay cô nhàn rỗi hơn.
SAu mấy phút đồng hồ mắt đối mắt, cô chỉ thấy anh đứng dậy, vẫn không thèm để ý đến mình, cứ thế ra khỏi phòng.


Cô tức đến nỗi tim đập thình thịch, đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại mình hồi lâu, tự lẩm bẩm."Mình xấu sao? Mình rất xấu sao? Mình xấu đến nỗi người ta không muốn nhìn thấy à?”


Nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút. Dáng người 1m65, body tuy không đến mức nóng bỏng nhưng cũng coi như có chút thành tựu.
Da dẻ trắng mịn, hồng hào chính là điểm tự hào nhất của cô.


Nổi bật trên gương mặt là đôi mắt long lanh, trong sáng, đôi lông mày đậm nét cùng hàng mi cong dày không cần gắn mi giả. Đôi mắt ấy như biết nói chuyện, truyền đạt tâm ý của con người.


Chiếc mũi nhỏ cao cao, kết hợp với môi mỏng đỏ mọng, da thịt trắng nõn, nhìn qua tựa như đang thoa một lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. 
Mái tóc đen nhánh, vì chưa từng uốn hay nhuộm mà cực kì mềm mại, nhẹ nhàng buông xõa sau lưng.


Tuy cô không dám nhận mình là tuyệt sắc giai nhân, thế nhưng cũng có thể coi như mỹ nữ mà!
Vậy mà anh hết lần này đến lần khác không màng tới cô, cái này không thể chấp nhận được.


Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, cô thề, lần sau gặp anh, cô nhất định sẽ vung quyền đấm cho anh một cái. Nhất định.
"Nhất định phải đánh chết anh ta, ha ha ha..." Nghĩ đến hình ảnh anh bị đánh mà phải quỳ xuống đất cầu xin, An Chỉ Manh nhịn không nổi bật cười thành tiếng.


"Cô muốn đánh chết người nào?."
Cut... Cô nhìn thân ảnh người đàn ông phong thần tuấn lãng được phản chiếu trong gương, ý cười trên mặt lập tức tắt ngấm, lúng túng xoay người cúi thấp đầu."Ha ha... Tổng thống đại nhân, ngài không phải trăm công nghìn việc sao?"


. “ Cô chết rồi, lại phải chôn cô, tốn tiền. Quản gia, sai người đóng đinh sắt dài một mét quanh các cửa sổ trong phòng này." Cận Tư Hàn dứt khoát nói.
Quản gia nhanh chóng gọi công nhân tới, hoàn thành nhiệm vụ tổng thống giao cho.


Nhìn mười công nhân tay cầm chùy điện và đinh sắt đóng đóng, khoan khoan trên nền đất, An Chỉ Manh liền có cảm giác đau thấu da thấu thịt. Có cần phải biến phòng thành như vậy không?
Cô liếc anh, Cận Tư Hàn ngược lại không thèm nhìn cô một cái.


Thấy bọn họ đóng xong đinh sắt quanh các cửa sổ, lúc này anh mới có thể an lòng.
Hôm nay, nếu anh đến chậm một bước, cô gái ngu xuẩn này chắc sẽ nhảy từ lầu bốn xuống rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng cô nhảy xuống, trái tim anh không tự chủ nảy lên một cái, cảm giác sợ hãi lan tràn.


Cảm giác như vậy khiến anh rất bất an, cũng khiến anh có loại thống khổ không nói thành lời.
Còn chưa nhìn cô, anh liền ra ngoài ngay.
An Chỉ Manh thấy anh một lần nữa không nhìn mình, nằm trên sô pha, bĩu môi dè bỉu.
Nhảy cửa sổ không được, vậy thì tìm cách khác để anh ta chán ghét mình thôi.


Hiện tại mặt trời ngả bóng về phía Tây, cũng có thể đi ăn cơm rồi.


NHấn điện thoại gọi cho quản gia dưới lầu một, điện thoại vừa được kết nối, cô liền không chút khách khí mở miệng."Tối nay tôi muốn ăn bào ngư, hải sâm, tôi phải dùng nước Nhân THam súc miệng, trà Huyết Yến để uống. Ngoài ra còn muốn ăn đồ ngọt, thứ gì quý cũng thích ăn."


Dứt lời, cô cúp điện thoại luôn.
Anh nói chôn cô tốn tiền, đúng là khiến cô tức giận mà!!!