Đỡ hông của mình, chân đi bộ đều như nhũn ra.
Đỡ tay vịn đi xuống lầu, phát hiện ánh mắt người giúp việc nhìn mình càng để cho cô không tự nhiên.
Quản gia dị thường nhiệt tình tiến lên, chủ động đỡ cô."An tiểu thư, nếu sau này cô đi bộ không có tiện, gọi điện thoại để cho chúng tôi đưa cơm đi lên, cô không cần tự mình xuống lầu, phiền toái như vậy!"
An Chỉ Manh: "..." Đáy lòng hung hãn mắng người đàn ông không tiết chế, hại mình lần nữa biến thành trò cười của người khác.
Cô thề, tối nay cô nhất định để cho anh ngủ trên sàn nhà.
Nhìn quản gia coi mình như con nít, cười rất là lúng túng."Chú Quản gia, cháu có thể đi."
"Như vậy sao được! bây giờ không chừng trong bụng cô đã có tiểu tổng thống. Có một sơ xuất, tôi làm sao phụ trách nổi." Cười mặt đầy rực rỡ, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn bụng của cô.
lúc này An Chỉ Manh mới nhớ tới, hai ngày nay không có làm các biện pháp ngừa thai, sẽ không thật sự có thai đi!
Tay không tự chủ sờ bụng mình, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhạt.
"Đứa trẻ! đứa trẻ của chúng ta!"
Quản gia đỡ cô ngồi xuống, lúc này mới phân phó người giúp việc mang bữa ăn sáng.
An Chỉ Manh cau mày nhìn bữa ăn sáng trước mắt, mười mấy món, ngay cả nước trà đều là trà sâm, bữa ăn sáng lại còn cao cấp như vậy..
"Chú Quản gia, có thể quá xa xỉ hay không?"
Cận Tư Hàn ăn rất tinh tế, nhưng vẫn là người không lãng phí.
"Thiếu phu nhân, không lãng phí! bây giờ cô phải điều dưỡng thật tốt, vì sức khoẻ bảo bảo lo nghĩ!" Quản gia nhiệt tình giới thiệu cho cô mỗi một loại thức ăn cần thiết.
Có chữa trị tính hàn trong người mình, còn có bồi dưỡng thể chất.
Cô nghe đầu óc mơ hồ, nhưng cũng biết người ta là ý tốt.
Chỉ có thể nhắm mắt ăn, cảm giác được quản gia cười híp mắt nhìn mình, đáy lòng không biết làm sao.
Bữa ăn sáng này ăn hơn một giờ, mới ăn chống đỡ lại cũng không ăn được.
Quản gia nhanh chóng tiến lên."An tiểu thư, cô đi theo tôi."
Đi theo quản gia đi tới một căn phòng chỗ khúc quanh, quản gia đẩy cửa ra."An tiểu thư, đây là ngày hôm qua Tổng thống tiên sinh chuẩn bị quà tặng cho cô.”
Nhìn khắp phòng! Cô mừng như điên, có lớn nhỏ, đồ trang sức, đồ chơi
"An tiểu thư, Tổng thống tiên sinh nói, sau này cô thích gì muốn cái gì, cùng anh nói là tốt."
lời quản gia để cho cô trong nháy mắt nghi ngờ, sau đó quay đầu suy nghĩ.
Ngày hôm trước mình cùng Bùi Á Hạo đi thành phố trò chơi, để cho anh lấy cho mình một con bò sữa.
Suy nghĩ, nhẹ cười ra tiếng. Người đàn ông này, còn không phải là bá đạo giống vậy!
Nhưng bá đạo giống như mình càng ngày càng thích.
Đi tới phòng tràn đầy đồ chơi, từ trong lựa ra hai đồ trang sức tình nhân.
Cười híp mắt một cái treo ở trên điện thoại di động mình, cầm một cái khác cười mặt đầy tà ác."Chú Quản gia, đợi một hồi cháu đi đưa cơm trưa cho Tổng thống!"
"Tốt! Thiếu phu nhân!" Quản gia rất vui lòng nhìn thấy hai người tương thân tương ái.
lúc này An Chỉ Manh mới phát giác quản gia đối với mình thay đổi."Chú Quản gia, chú thế nào gọi cháu Thiếu phu nhân?"
"Cô là Tổng thống phu nhân tương lai, dĩ nhiên là cô!"
" trước kia chú không phải cũng gọi cháu An tiểu thư sao?"
Quản gia cười mặt đầy cao thâm khó lường."Thiếu phu nhân, nếu là không có sao, tôi đi chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa cho Tổng thống ngay."
"a!" Cầm đồ trang sức, thuận tay lấy thêm mấy thứ thỉnh thoảng chơi.
Giống như cô lớn như vậy, các đồ chơi con nít, không lấy vẫn có tiếc nuối.