2. Chương 2: Người phụ nữ, nhớ kĩ tư vị vừa rồi.
Tác giả: An Chỉ Manh
Lời nói lạnh băng, hoàn toàn chọc giận trái tim thiếu nữ hừng hực cháy của An Chỉ Manh. Cô ngẩng cao đầu, lớn tiếng mắng lại anh.
Dưới ánh nhìn lạnh thấu xương của anh, chút tức giận không chút cốt khí cứ thế trôi đi.
Cô thấp giọng nói thầm: “Chạm vào một chút cũng sẽ không mang thai……”
Vừa nói, cổ căng thẳng, hô hấp khó khăn. Cô gian nan ngẩng đầu nhìn về đầu sỏ đang bóp chặt cổ mình, má ửng đỏ, hé miệng liều mạng hô hấp. “Ô ô ô……”
“Người phụ nữ, tôi khuyên cô đừng để tôi lấy làm đồ chơi. ” Gân xanh nổi lên, đáy mắt đen sẩu thẳm lạnh đến thấu xương.
Thấy cô khoa tay múa chân loạn xạ, sắc mặt vì bị thiếu dưỡng khí mà hồng hồng, một lát lại biến sang màu xanh lá. Chính đến thời điểm gương mặt cô chuyển qua xanh lá sắp chết đi, tâm tư của anh mới buông lỏng một chút.
“Người phụ nữ, nhớ kỹ tư vị vừa rồi. Cho cô thời gian hai ngày, nếu không giao ra đồ vật cô nắm giữ, tôi cam đoan sẽ khiến cô mỗi ngày đều phải trả qua tư vị ban nãy.”
Anh vừa rời khỏi phòng gian, cô tê liệt nhìn xuống sàn nhà lạnh băng, che đi trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đêm khuya, trời tối như mực, xung quanh yên ắng, nghe rõ cả tiếng tim đập loạn trong ngực trái.
Ba ngày trước, bởi vì lạc đường đánh bậy đánh bạ bị người chộp tới nơi tổng thống cả nước tuyển vợ.
Phát hiện không đúng, cô lập tức trốn đi. Bởi vì hoảng loạn, ngoài cửa đụng vào một người, cô sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, chỉ là thuận tay nhặt được một tờ giấy.
Ngôn ngữ trong tờ giấy đó cô không hiểu được, vì thế nên cô thuận tay ném vào thùng rác rồi.
Mà hiện tại cô mới biết được, bản thân vì tờ giấy kia mà bị cả nước truy nã.
Mấy ngày nay lang bạc giang hồ, tờ giấy kia dù cô biết được ném ở đâu thì giờ cũng chẳng còn ở thùng rác nữa rồi.
Huống chi, mấy ngày nay, cô chạy trốn còn không kịp, sao có thể nhớ rõ tờ giấy kia.
Không có giấy, tên đàn ông đẹp trai máu lạnh kia nhất định sẽ bóp chết cô.
Không được, cô phải trốn mới được. Thế nào, mạng này của cô rất nhỏ, không thể so với độ trân quý của tờ giấy kia đâu!
Hạ quyết tâm, trực tiếp tìm được chuồn. Mấy ngày sống cuộc sống lang bạc làm cô mệt đến nỗi nằm lên giường liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến chạng vạng sáng hôm sau.
Trên bàn có bánh mì và nước, ăn ngấu nghiến cho xong.
Giải quyết vấn đề ấm no cái bụng, đầu nhanh chóng vận động.
Khẽ mở cửa phòng, cô nhìn xuyên qua khe mắt mèo ra bên ngoài.
Xác định lầu không có người, lúc này mới mở hẳn cửa phòng, rón rén đi xuống cầu thang, đến đại sảnh lầu một, một bóng người canh gác cũng không có.
Mắt tròn xoay chuyển, đi đến cạnh cửa lớn, tay đặt trên then cửa, nhẹ nhàng lôi kéo.
“Úc gia! Không có khóa lại.”
Hai người đàn ông lén lút theo sau cô, nhìn nhau liếc mắt một cái.
Nam Giáp hỏi: “Cậu nói xem, nếu cô ấy đã trốn ra ngoài, chúng ta nên bẩm báo lại cho tổng thống đại nhân không?”
Nam Ất nhíu mày. “Không cần, đây là cửa cảm ứng. Chỉ cần cô ta đụng tới cửa liền sinh ra cảnh báo. Nếu không có cảnh báo, vậy khẳng định chính là tổng thống giải trừ cảnh báo rồi.” Nam Ất đối với chuyện tổng thống không tống cô gái kia vào ngục giam, ngược lại còn đưa về lâu đài này, cảm giác thật lẫn lộn. Đây không phải phong cách của tổng thống.
Lâu đài này ngoại trừ mẹ của tổng thống, người này vẫn là người phụ nữ đầu tiên được tiến vào lâu đài.
Người hầu nơi đây đều là đồng giới hết- dêud là đàn ông.
Nam Giáp lòng hiếu kỳ nổi lên. “Cậu nói tổng thống là có ý tứ gì?”
Nam Ất nhìn theo người con gái dương dương tự đắc tự cho mình là thông minh đang trốn đi kia, mỉm cười, “Tổng thống hẳn là nhàm chán.”
Vị tổng thống nhàm chán hai người đang nhắc đến kia hiện tại đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn lên màn hình vi tính.
Màn hình hiện lên thân ảnh cô gái đang mải mê trốn đông trốn tây, mắt tròn đảo loạn. “Người phụ nữ này, xem ra cô xem lời tôi nói như gió bên tai. Chạy trốn, cần phải trả giá bằng máu. "