Tựa ở bộ ngực của anh, vô cùng an tâm.
Hôm nay chịu kinh hãi một ngày, trong lòng anh đã tiêu tán rồi.
Ôm chặt lấy eo của anh, từ từ ngủ rồi.
Cận Tư Hàn Nhìn thấy cô ngủ say, con người hiện lên bất đắc dĩ.
Đem cô nhẹ nhàng để ở một bên, đứng dậy đến phòng tắm mở đầy nước vào bồn tắm lớn, lấy tay thử nhiệt độ, lúc này mới đi ra khỏi phòng tắm.
nhẹ nhàng ôm lấy cô đang ngủ say, nhẹ chân nhẹ tay rất sợ đánh thức cô rồi.
trên người cô toàn là vết máu của người khác, cũng nhiễm đến trên người anh.
cởi ra y phục của cô, một tay nâng đầu của cô, để phòng cô trượt vào bồn tắm.
Trong nước da thịt cô trắng ngà càng phát trong suốt, dáng người có lồi có lõm để anh nổi lên lửa tà.
Đây quả thực là mỗi một giây đều đang khảo nghiệm ý chí của anh, chật vật dời ánh mắt đi.
Bởi vì không nhìn thấy, tay trượt đi.
"Đông..." hốt hoảng quay đầu, phát hiện cô thế mà lọt vào trong bồn tắm.
Bối rối đứng dậy, đưa tay qua vớt cô đứng lên.
Đem cô từ trong nước vớt lên, đối diện một đôi mắt mê mang.
An Chỉ Manh mê mang nhìn bốn phía, không phải chính mình ngủ thϊế͙p͙ đi sao? Làm sao lại ở phòng tắm?
Nhìn thấy vết máu trên người còn nhiễm đọng, sợi tóc cẩn thận tỉ mỉ đã xốc xếch trên khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo vẻ mê hoặc trí mạng.
em tỉnh rồi hả??? Cận Tư Hàn nhìn bộ dạng mình chật vật, trên mặt hiện lên xấu hổ.
"Cái kia... Là em nằm mộng không phải nói muốn tắm rửa sao, không phải anh muốn giúp em tắm rửa. em đã tỉnh dậy, tự em tắm rửa đi! anh đi ra ngoài trước."
Cô chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng lẻn ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.
"Phốc..." người đàn ông này muốn hay không muốn đáng yêu như thế!
Chính mình không nói mớ, bất quá cô tự mình rõ ràng nhất rồi.
Một ngày kinh hãi, khôi phục lại một chút. Tâm tình cũng tốt hơn nhiều, ngày mai có thể trông thấy kẻ cầm đầu lớn nhất đến rồi.
Nước này ấm vừa đủ, còn có cánh hoa tươi mới.
Một người đàn ông vì mình cẩn thận đến vậy, để cho cô rất cảm động.
Tắm xong ra ngoài, phát hiện ga giường bị chính mình làm bẩn cũng toàn bộ rực rỡ hẳn lên rồi.
Trong phòng, lại không thấy thân ảnh người đàn ông kiêu ngạo kia.
Khóe miệng ngậm cười, nằm ở trên giường xinh đẹp ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cận Tư Hàn ở căn phòng cách vách, bực bội đi tới đi lui.
Đi tới đi lui mười mấy phút, bực bội cầm lấy điện thoại bấm cho Tống Húc." có phải anh lừa gạt tôi hay không."
"Cái gì?" đều đã ăn xong cơm chiều, một câu không hiểu thấu, anh lừa gạt rồi.
trên mặt anh co quắp nhìn kỹ sẽ phát hiện một chút xấu hổ."anh nói cô chịu nội thương nghiêm trọng, cần nửa năm mới có thể cùng phòng. có phải anh cố ý nói như vậy hay không."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười yếu ớt nhỏ xíu."Khục khục... Tôi đây không phải sợ động tác các người quá kịch liệt sao? Nếu quá kịch liệt lại đổ máu, cần truyền máu làm sao bây giờ? anh tìm được người có máu gấu trúc sao?"
"Không!" Nói đến việc này, anh liền lệ khí rất nặng.
mấy ngày trước anh cũng nói qua việc này, những người kia thế mà công phu ngoạm sư tử. Muốn quyền khai thác Kim Sơn, dầu mỏ.
Bọn họ thật khi anh là hùng sư ngủ say sao?
Hết lần này tới lần khác những người kia lấy lý do thăm người thân, định cư ở bên kia. Anh không có lý do quang minh chính đại, cũng không mang bọn họ đi. Hiện tại là chế độ dân chủ.
"Đúng a! Tôi đây cũng chỉ là phòng vạn nhất, nếu anh cảm thấy tôi lừa anh, anh có thể đi làm việc anh muốn."
Cận Tư Hàn thô bạo dập máy điện thoại, để người phụ nữ ưa thích của mình ngủ ở trước mặt mỗi ngày, có thể nhìn không thể ăn.
Đây quả thực so với giết anh, còn thêm khó chịu.