Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 172: Ấm áp, thật tốt!!!

Cảm giác như vậy, cho tới bây giờ cô cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Thanh âm mẹ yếu ớt từng lần một cùng mình nói chuyện.
"Manh Manh, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng phải còn sống! Ba mẹ vĩnh viễn yêu con, vĩnh viễn ở nơi nào đó nhìn con!"


"Manh Manh! Ba mẹ cùng em trai em gái trong bụng có thể sẽ biến mất một thời gian, con không phải muốn trở thành đại minh tinh sao? Chờ con trở thành đại minh tinh, chúng ta sẽ tới nhìn con!"
Thanh âm yếu ớt bên tai biến mất, lúc đó cô còn không biết ý nghĩa chân chính tử vong.


Còn làm mộng tưởng hão huyền trở thành đại minh tinh cha mẹ sẽ đến nhìn mình, trưởng thành cô rốt cuộc hiểu ý chân chính tử vong.
Cũng hiểu mẹ nói như vậy, chỉ là muốn cho mình hy vọng sống tiếp.
Nhưng nội tâm cô vẫn là muốn trở thành đại minh tinh, tồn tại không thể nào hy vọng xa vời.


Cận Tư Hàn chạy tới, thấy cả người cô là máu, ôm chân ở đó run lẩy bẩy.
Ánh mắt trống rỗng nhìn phương xa, cô là đơn bạc như vậy, không giúp, làm cho đau lòng người.
Chân anh bước lảo đảo mấy cái, anh có chút sợ hãi cô như vậy.
Đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực.


Phát giác trời nóng nực, cô lại cả người phát lạnh!
Lòng trận rút đau, thanh âm ôn nhu dè đặt, rất sợ lớn tiếng hù dọa cô."Manh Manh! Anh tới, không cần sợ! Anh ở đây! Thật xin lỗi, anh không bảo vệ tốt em!"


"Manh Manh! Em nói chuyện! Đừng dọa anh!" Anh luôn luôn trời sập xuống, cũng không sợ, lần đầu tiên biết sợ là cảm giác gì.
An Chỉ Manh như vậy, giống như hồn phách cũng bị mất.
"Manh Manh! Em nói chuyện cùng, được không?"


Ánh mắt An Chỉ Manh trống rỗng, hơi chuyển động. Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ ở trên mặt anh.
"Ấm áp! Thật tốt!"
"Manh Manh! Em nói gì?" Cô hồ ngôn loạn ngữ (nói linh tinh), để cho anh bất an.


Cô cười tái nhợt, ảm đạm."Ấm áp, thật tốt! Lạnh như băng, là chết, là chết! Mẹ, chính là lạnh, ba, cũng là lạnh!"
Cận Tư Hàn muốn nói chuyện, nhưng phát giác mình làm sao cũng không nói ra lời.


Anh hiểu ý tứ trong lời cô nói, một màn mười năm trước kia, đối với lúc ấy cô tám tuổi mà nói, là địa ngục biết bao tàn khốc.
Cánh tay sắt ôm chặt cô, thân thể cô đơn bạc để cho anh đau lòng.
"Thật xin lỗi..." Coi thường người phía sau, ôm cô đi tới trong xe.


Ánh mắt An Chỉ Manh hơi chuyển động, nhìn người nằm ở đó máu dầm dề."Cứu các cô, được không?"
" Được!" Ôm cô đi vào trong xe, trực tiếp mang cô tới bệnh viện.


Tống Húc nhìn thấy bọn họ, vốn định trêu ghẹo mấy câu, thấy người phụ nữ trong ngực máu tươi đầm đìa như vậy, sắc mặt anh ta cũng chìm đến đáng sợ.
Không dám nói thêm một chữ nữa, mang cô tới tầng chót bệnh viện.


Cho cô kiểm tra toàn diện, Cận Tư Hàn cũng bên cạnh toàn bộ hành trình, ánh mắt khóa chặt cô.
Tống Húc nhìn một loạt, thấy cô vẫn còn ở trạng thái mất hồn, kéo Cận Tư Hàn đến nói chuyện.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tròng mắt đen Cận Tư Hàn thoáng qua nồng nặc lệ khí."Cô như thế nào?"


"Cô người không có sao, chính là sau lưng có chút máu ứ đọng, xoa thuốc mấy ngày là khỏe! Chẳng qua là nhìn cô giống như bị kích thích không nhỏ, anh có muốn tìm cho cô một bác sĩ tâm lý hay không?" Nhìn dáng vẻ cô, quả thật làm cho người đau lòng.


Trước kia cô gái sáng sủa như vậy, vui vẻ nhảy loạn, khả ái, mềm yếu, có chút ngốc nghếch, cũng dại dột để cho người thích.
Mấy ngày không thấy, làm sao thì trở thành cái dáng vẻ thất hồn lạc phách.