Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 15: Ôm đủ chưa

"Tôi cảm thấy gần đây cô sống rất tốt, hình như quên luôn cả chuyện tôi giao cho rồi." Cận Tư Hàn yêu nghiệt anh tuấn, thanh âm trầm thấp như mưa giông tháng tám.
Lúc anh trở lại tòa thành, chỉ thấy bên trong trống rỗng. Cô gái lớn mật này còn dám để lại giấy khiêu khích cho anh.


"Ha ha... Tổng thống đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là đi tìm tờ giấy kia, thật đó." Cô nhanh trí tìm lí do.
"Ồ, vậy giấy đâu?"Mắt đen toát ra lửa giận, anh tức giận đến nỗi muốn ngay lập tức bóp chết người phụ nữ nói dối không chớp mắt này.


"Giấy... Giấy - giấy..." Có trời mới biết, giấy ở đâu a!


Coi như không nhìn nét mặt của anh, chỉ dựa vào bầu không khí lạnh lẽo này, cô cũng đủ hiểu cái cổ của mình khó giữ!"Cái kia... Có thể thả tôi xuoongs không? Chúng ta từ từ nói chuyện!" Chỉ cần được thả xuống, nhiều người như vậy, đương nhiên có cơ hội chạy trốn rồi.


Cận Tư Hàn liếc cô một cái, đến giờ vẫn không chịu an phận."Muốn xuống sao?"
"Ừm ừm!" An Chỉ Manh cuồng quít gật đầu.
"Ừ." Anh túm cổ áo gáy cô, lại liếc xung quanh."Đuổi theo."
Cận vệ được huấn luyện nghiêm khắc bao vây xung quanh trong đám người lập tức tản ra, đứng thành hàng theo đường lên phi cơ.


An Chỉ Manh bị người khác giữ trong tay, cảm giác bản thân lơ lửng trong không trung, bị dọa đến mất hết hồn vía.
"Tổng thống đại nhân thân ái, chúng ta có thể thương lượng chút hay không." Lời nói trong không trung bị gió thoảng qua phát run.


"Không thể" Cận Tư Hàn một tay vịn thang dây, một tay nắm chặt cánh tay cô. Cố tình rung tay một cái, bắt gặp khuôn mặt tái mét của cô, chút giận dữ dần tiêu tan.
Kha Vi Diệc nhìn Cận Tư Hàn, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Thang dây lắc lư một cái, trái tim nhỏ bé của An Chỉ Manh ngưng đập một giây.


Đây chính là giữa không trung a! Dây thừng này cũng không đủ chắc đâu a! Cô bị người ta túm lấy cánh tay, cả người lơ lửng giữa không trung, thật đúng là nơi thoải mái để nước mắt được tuôn trào mà.
"Tổng thống đại nhân, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."


"Ừ, sai ở đâu." Ngữ khí chậm lại, anh khẽ liếc cô một chút.
An Chỉ Manh mặt trắng bệch, sợ hãi đến mềm nhũn toàn thân.


Đôi mắt sáng rưng rưng nước mắt."Tôi sai vì tôi không nên chạy trốn, tôi sai vì không nên để lại tờ giấy đó khiêu khích ngài, tôi sai vì tôi không nên xịt nước hoa lên quần áo của ngài, tôi sai vì tôi không nên lừa ngài... Tôi sai rồi, mau thả tôi xuống đi! Tôi biết sai rồi... Oaoaoa..."


Thang dây giật một cái, dọa cô khóc thét lên.
Cô không muốn chết a!
Nước mắt trong suốt trượt xuống gương mặt trắng như gốm sứ. Cô nhìn anh cầu khẩn.
Ánh mắt ấy như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, đang cầu xin người chủ đừng rời đi. Chính ánh mắt ấy khiến tim anh nhói lên một cái.


Sắc mặt âm trầm đáng sợ, anh dùng sức nắm lấy tay cô, kéo cô từ không trung về, nghiêm túc ôm vào trong ngực. Không rên một tiếng trèo lên trên.
Vừa kề sát ngực anh, cô liền vươn tay ôm chặt cả eo anh.
Cận Tư Hàn quét mắt về đôi tay đen tối đặt bên hông mình.


An Chỉ Manh trong ngực anh lặng lẽ ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt đáng sợ của anh, run lên một cái lại núp vào trong ngực anh.
Bên tai truyền đến tiếng tim đập thình thịch, gương mặt hồng một mảng. Anh, thực ra cũng không máu lạnh đến vậy."


"Ôm đủ chưa?" Cận Tư Hàn liếc cô gái trong ngực, đến cabin rồi vẫn còn ôm chặt anh không buông.