Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 137: Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn đi ngủ

"Chỉ cần em mang thai, anh liền để em đến trường. Chỉ cần em sinh con, anh liền để em theo đuổi giấc mộng ngôi sao." Thấy cô cao hứng như thế, xấu bụng như anh lần đầu tiên cảm thấy không đành lòng.
Nếu như cô biết kế hoạch tiếp theo của mình, không biết sẽ….


"Mang thai, sinh em bé? Em mới 18 a!" Cô vẫn còn có chút không thể tiếp nhận, đính hôn, kết hôn rồi sin hem bé hoàn toàn không giống nhau.


Anh chậm rãi dụ dỗ cô, ngữ khí nhu hòa."Mẹ anh sinh anh năm 18 tuổi, em xem em bao nhiêu tuổi. Em sinh rồi cũng không ép em phải nuôi con, sẽ có bảo mẫu chuyên trách chăm sóc con. Em suy nghĩ chút, nếu em đang đến đỉnh cao trên đường theo đuổi ước mơ mà lại mang thai, vậy phải làm sao bây giờ? Em thấy ngôi sao cũng không phải muốn sinh con là có thể sinh được? Không phải sao?"


"Cũng đúng." Cô gật gật đầu, hoàn toàn không để ý mình đang từng bước từng bước rơi vào bẫy của tổng thống xấu xa.


"Đúng vậy! Còn một tháng nữa, em vừa hay có thể mang thai. Dựa vào uy quyền của tôi, em hoàn toàn không vì mang thai mà bị cho nghỉ học, em nói đúng không?" Mắt đen hiện lên ý cười nhàn nhạt, cô vẫn đơn thuần như vậy, rất dễ bị lừa.
"Cũng đúng!"


"Hơn nữa, cứ coi như em mang thai rồi, dựa vào năng lực của anh, muốn quay lại trường học lúc nào chả được. Em cũng không cần phải lo sẽ chậm trễ chương trình học, anh còn có thể giúp em tiến đến ngôi vị ảnh đế quốc tế nữa. Chỉ cần em sinh con, anh có thể cho em trải bằng hết thảy con đường Giới Điện Ảnh và Truyền Hình. Vậy em nói xem thế nào?"


An Chỉ Manh ngẫm lại rất đúng, cảm động ào ào, xà vào lòng anh, cọ cọ."Ông xã,, anh đối với em thật tốt." 
Cô hoàn toàn không mảy may để ý đến ý cười gian xảo trong con ngươi đen kia.
Cận Tư Hàn ôm cô, cười vừa lòng thỏa ý.


Chỉ cần cô một mực khăng khăng không chịu mang thai. Vậy cô sẽ không thể theo đuổi giấc mơ ngôi sao của mình, không thể đi học.
"Được rồi, anh có việc phải đi trước, có gì thì gọi cho anh. Nếu chán quá thì lên mang trò chuyện tâm sự, hai ngày nữa có thể xuất viện rồi."


Bàn tay theo thói quen xoa xoa đầu cô, cười yếu ớt rời khỏi phòng.
An Chỉ Manh cao hứng, hạnh phúc đến quá đột ngột rồi. Không được, cần phải chia sẻ với bạn bè ngay.
Cô lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi cho bạn thân Tiêu Huyện.


"Huyên Huyên, tớ cho cậu một tin tốt. Anh ấy đã đồng ý để tớ học xong đại học, còn đồng ý cho tớ theo đuổi giấc mơ làm ngôi sao nữa.”
"Không phải chứ? Anh ta dễ nói chuyện như vậy à?" Bên đầu điện thoại kia giọng nữ rõ ràng không tin.


"Đúng a! Chỉ là, trước tiên tớ phải sinh con cho anh ấy đã." Nghĩ đến chuyện mình mới 18 đã sinh con, trong lòng liền thấy lạ lùng.
"Sinh con? Cậu mới có 18 đó!"


"Đúng vậy, nhưng biết làm sao chứ?! Đây chính là nước R, người ta là tổng thống, nếu anh ất không đồng ý, vậy ai dám cho tớ một mảnh đất diễn đây!" Cô tuy ngốc nhưng cũng chưa đến mức chuyện lớn như vậy cũng không nghĩ ra.


"Cũng đúng, vậy nếu như cậu một mực không chịu mang thai, vậy nghĩa là không được đến trường, không được theo đuổi ước mơ à?"
An Chỉ Manh lúc này mới phát giác, mình giống như vừa rơi vào lưới của người nào đó rồi."Huyên Huyên, lần sau trò chuyện, tớ cúp máy trước."


"Ừm, được, byebye!”
"Bye bye" cúp máy điện thoại, nghĩ về câu nói kia, thế nào cô lại cảm thấy rất có vấn đề.


Vội vã xuống đất, chạy ra ngoài cửa. Trực tiếp chạy đến trước cửa phòng anh, đẩy cửa vào."Cận Tư Hàn, anh nói xem có phải lại đưa em vào tròng rồi không. Cái gì mà nếu em mang thai thì sẽ để em làm gì thì làm, nếu như không mang thai thì em không được đi học và theo đuổi giấc mơ à….."


Cô vừa nói vừa tiến vào trong, đến thư phòng anh, lập tức trợn tròn mắt…