Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 109: Cô ở đâu? ?

"Bà ngoại, sang năm cháu có thể tốt nghiệp rồi. bà không thể nói cho cháu biết hết thảy sao? Đến cùng có phải anh say rượu đụng chết ba mẹ hay không? Đúng hay không?" Câu nói này nghẹn dưới đáy lòng, đè nén cô không thể thở nổi.


"Không phải, nhưng cùng anh ta có quan hệ." Giọng tang thương mang theo hận ý nhàn nhạt.
Mô phỏng cái nào cũng được mà nói để cho cô càng thêm muốn biết chân tướng."Bà ngoại, cái gì gọi là không phải, lại cùng anh có quan hệ? Rốt cuộc là ý gì?"


"Đừng hỏi nữa, cháu chỉ cần biết rằng chớ ở chung với anh ta, chăm chỉ đọc sách là được rồi." Để lại lời nói thấm thía, người đã đi rồi.
Nhìn lấy bóng lưng bà ngoại càng phát ra tang thương già đi, đáy lòng ê ẩm.
Bà ngoại so với lần trước gặp càng già nua, lưng đều còng xuống.


Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi điện thoại hỏi anh một chút, cô vẫn chưa tin chuyện kia lại là anh làm.
Lật tìm trong túi xách, làm sao cũng tìm không ra điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động rơi ở trong thành bảo rồi.


Cầm lấy máy riêng, lại không nhớ ra số điện thoại của anh! Lúc này bà ngoại càng không để cho mình đi ra ngoài, chỉ có thể giương mắt nhìn.
buổi tối anh thấy mình không có trở về, hẳn là sẽ tìm đến mình sao???
—— —— —— —— tòa thành tổng thống—— —— —— —— —— ——-


hai giờ sáng, Cận Tư Hàn mới trở lại tòa thành.
theo quán tính đẩy ra cửa bên cạnh, mượn ánh trăng mờ tối mò mẫn đến phòng ngủ, nhìn thấy giường trống rỗng, trong chốc lát thất thần.
Đẩy cửa phòng tắm ra, trống rỗng.


Tìm khắp phòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đáy lòng cũng biến thành trống rỗng.
Nhanh chóng rời phòng đi xuống lầu."Quản gia, quản gia..."
Quản gia mặc đồ ngủ, vội vàng từ góc rẽ lầu một chạy chậm đến."Tổng Thống tiên sinh, ngài có việc gì?"
"cô ta đâu rồi?"


"Ngài nói là An tiểu thư sao? buổi sáng cô ra ngoài, không có trở về." ông cũng tò mò, chẳng lẽ An tiểu thư lại bắt đầu chạy trốn rồi hả???
Mày kiếm chau lên."Không có trở về??? không gọi điện thoại sao?"


Quản gia nhanh chóng cầm điện thoại di động từ bên trên bàn trà đưa cho Tổng Thống tiên sinh. "An tiểu thư không mang theo điện thoại di động."


Nhìn điện thoại di động màu phấn hồng trong tay, mắt đen dần dần nhiễm lên cuồng bạo."Liên hệ bảo vệ, ngay lập tức." hôm qua anh cũng cảm giác được cô không thích hợp, đáng chết cô hỏi cũng không hỏi tự mình đi rồi.
Quản gia nhìn thấy Tổng Thống tiên sinh đầy sát khí, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.


Não nghĩ đến buổi sáng An tiểu thư nói lời khó hiểu, không biết nên nói hay không.
Thấy anh xoay người, mở miệng nói ra: "Tổng Thống tiên sinh, buổi sáng An tiểu thư hỏi tôi một số việc không hiểu thấu."
cước bộ anh dừng lại, giọng băng lãnh."Nói."


"Cô ta hỏi tôi ngài có uống rượu hay không, có từng uống say qua hay không."
Mắt đen chỗ sâu lạnh thấu xương."ông trả lời như thế nào."
"Tôi..." Đột nhiên cảm giác không khí chung quanh lạnh vài lần."Tôi nói ngài ngẫu nhiên có uống, ngẫu nhiên uống say, nhưng vẫn là rất tiết chế."


"Tôi biết rồi." Cô gái đáng chết, không phân rõ xanh đỏ đen trắng thì đi tin người khác.
Chờ anh bắt cô trở về, nhất định trừng phạt cô.
Quản gia nhìn bóng lưng Tổng Thống tiên sinh rời đi, luôn cảm giác Tổng Thống tiên sinh liếc một chút sau cùng này, có loại ảo giác hít thở không thông.