Viên Thái Bách sững người, hoàn toàn như tượng đá chôn chân tại chỗ. Cô sao lại sảy thai? Anh vốn còn chưa đụng vào cô cơ mà hơn nữa Chân Mạt còn đang trong kỳ kinh nguyệt.
Bác sĩ đứng một bên thở dài, thấp giọng nói.
“ Tiểu Viên, hôm cháu đưa con bé vào đấy thật ra không phải đau bụng kinh. Con bé không biết mình mang thai, làm việc quá sức suýt nữa thì sảy cũng may cháu đưa nó đến kịp thời. Ta nói con bé trong giai đoạn kinh nguyệt vì con bé cầu xin ta không được nói cho cháu. Tiểu Viên, chuyện ngày hôm nay một phần là do ta “.
Viên Thái Bách lại thêm lần nữa kinh ngạc. Anh ngàn vàn không ngờ người bác sĩ chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn, được anh xem như người nhà lại lừa dối anh, càng không ngờ đến Chân Mạt mang thai lại lựa chọn giấu giếm anh.
Nhưng rốt cuộc cái thai ở đâu ra? Đứa bé là của ai? Là con anh ư? Không thể nào!
“ Thư ký Lý có phải cậu đã động vào cô ấy? “.
Viên Thái Bách hoài nghi, quay đầu nhìn thư ký Lý. Ngoại trừ anh ra thư ký Lý cũng được xem như là người thân với Chân Mạt nhất.
Thư ký Lý bị điểm danh, cả người lập tức lạnh buốt, cậu vội vàng phủ nhận. Người của tổng thống dù cho cậu trăm lá gan cậu cũng nào dám động.
“ Không phải tôi. Tổng thống, tôi biết anh thích Chân tiểu thư nên làm gì dám có ý với cô ấy, đến một sợi tóc của cô ấy tôi còn chẳng dám nhìn “.
Viên Thái Bách quả thật phát điên. Anh không quan tâm tới ai là ba của đứa nhỏ nhưng thứ anh quan tâm là sự trong sạch của cô đã bị kẻ nào cướp mất, là nỗi đau của cô khi bị kẻ đó hãm hiếp.
“ Rốt cuộc là kẻ nào dám đối xử với cô ấy nhẫn tâm thế này? Thư ký Lý cậu nhanh chóng đi tìm người về cho tôi. Tôi lột từng tấc da tấc thịt trên người hắn “.
Thư ký Lý gãi đầu, có chút khó khăn mở lời.
“ Tổng thống, anh lột da thịt của mình mọi người sẽ rất đau lòng “.
Câu nói kia lọt vào tai tất cả mọi người khiến sắc mặt họ đều thay đổi không ngoại trừ Viên Thái Bách.
“ Cậu nói thế là có ý gì? “.
“ Chân tiểu thư đúng là không nói dối tôi, cô ấy nói anh không nhớ thì đúng thật là không nhớ. Sinh nhật cô ấy vào hai tháng trước, anh không chỉ tổ chức sinh nhật cho người ta mà còn mượn rượu ăn sạch Chân Mạt. Sáng cô ấy tỉnh dậy vội vàng bỏ đi còn căn dặn tôi không được cho anh biết, phải làm như không có chuyện gì “.
Bà Viên vừa nghe xong tức giận lao ra đánh Viên Thái Bách cũng may ông Viên kịp thời ngăn cản nếu không anh cũng chẳng còn mạng đứng đây.
Ban nãy anh còn nói sẽ lột xác cái người khiến cô đau khổ, nhưng hiện tại chính anh không ngờ người đó lại là anh. Anh cướp đi lần đầu tiên của cô rồi còn quên bẫng đi. Viên Thái Bách này đúng thật là kẻ đáng chết!
Bà Viên hừ lạnh, cảnh cáo anh một câu rồi rời khỏi phòng bệnh về chuẩn bị đồ dinh dưỡng cho Chân Mạt bồi bổ.
“ Mày không chăm con bé cho cẩn thận, tao thật sự sẽ cắt cu mày đấy! “.
Viên Thái Bách gật đầu. Mọi người đi hết, thư ký Lý cũng phải đi giải quyết mấy công việc cần thiết, phòng bệnh chỉ còn lại mình anh với Chân Mạt.
Viên Thái Bách đi đến gần cô, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, ai ngờ lại bị Chân Mạt véo một cái rõ mạnh.
“ Miệng thối thế! “.
“... “.