Sáng sớm Chân Mạt tỉnh lại không thấy Viên Thái Bách đâu, bên kia giường vẫn lưu lại hơi ấm của anh, chính tỏ anh rời giường chưa lâu.
Chân Mạt nghĩ Viên Thái Bách chưa rời khỏi bệnh viện vì bình thường chín giờ sáng anh mới đến văn phòng tổng thống. Cô bước xuống giường, chạy đi tìm anh.
Cuối hành lang, Viên Thái Bách đứng nói chuyện cùng người phụ nữ trung niên, khí chất của bà hết sức cao quý, còn nét mặt của Viên Thái Bách lại chẳng có biểu hiện gì.
“ Mẹ đến đây làm gì? “
Mới sáng sớm, mặt trời còn chưa tỉnh giấc mẹ anh đã chạy đến bệnh viện, ngồi nhìn anh ôm Chân Mạt ngủ hơn một tiếng đồng hồ khiến anh vừa tỉnh dậy thiếu chút nữa giật mình lên cơn đau tim.
“ Viên Thái Bách, mẹ có phải là mẹ của con không? “.
Bà Viên đột nhiên nổi giận, cáu kỉnh hỏi Viên Thái Bách một câu.
“ Mẹ không phải mẹ của con thì là mẹ của ai? “.
“ Ồ, biết rõ còn có người mẹ này mà đến lấy vợ cũng giấu? “.
Bà Viên lạnh mặt, rõ ràng tâm trạng không vui vẻ.
“ Ai nói mẹ biết chuyện này? Thư ký Lý? “.
“ Con không cần biết là ai nói. Nếu đã kết hôn rồi sao lại không nói một câu với mẹ? “.
“ Con chỉ muốn bảo vệ cô ấy, chuyện cô ấy là vợ con ít người biết càng tốt như thế cô ấy mới an toàn. Với thân phận địa vị của con bây giờ một khi công bố cô ấy ắt sẽ gặp nguy hiểm “.
Viên Thái Bách nhíu mày, lạnh nhạt đáp lại bà Viên. Chuyện anh và Chân Mạt kết hôn không phải anh không muốn công khai, mà là anh muốn cô được an toàn vì thế mới đem chuyện này giấu kín.
“ Dù có thể nào cũng phải nói với mẹ, mẹ đâu con ngăn cản con. Con bé ấy rất được “.
Viên Thái Bách nhếch khoé môi, hài lòng về câu nói của bà Viên.
“ À, mười xe tải chở durex đang đỗ dưới bệnh viện, xuống lấy đi, đây là quà mẹ tặng hai đứa “.
“... “.