Tống Thì Hành

Chương 80: Dương gia Đại Lang (Thượng)

Trời tối sầm!

Yên Nô mang hộp đồ ăn về nhà. Nàng mua được ba mươi cái bánh bao, còn có một hũ canh thịt lớn để Ngọc Doãn ăn cơm chiều. Thừa dịp lúc Ngọc Doãn ăn cơm, Yến Nô hạ giọng nói:

-Tiểu Ất ca, buổi trưa nay Tưởng Môn Thần phái người đến bảo tiểu Ất ca chớ quên việc giao chiến. Đến lúc đó hắn sẽ ở Khoái Hoạt Lâm đợi tiểu Ất ca đến. Tưởng Môn Thần còn nói…

-Hắn nói gì?

Yến Nô do dự một chút, hạ giọng nói:

-Lúc đó Lý Bảo sẽ đến xem chiến.

Thiếu chút nữa Ngọc Doãn bị nghẹn cái bánh bao, ho khan một hồi. Hắn uống hai hớp canh thịt, cuối cùng cái bánh bao kia cũng nuốt trôi. Hắn nhìn Yến Nô, hạ giọng nói:

-Tưởng Môn Thần thực sự nói thế?

-Vâng.

Lý Bảo!

Bất chợt Ngọc Doãn cảm thấy khó chịu. Sau khi hắn sống lại đã nghe người ta nhắc vô số lần về cái tên Lý Bảo này. Lúc trước nếu không phải là Lý Bảothì có lẽ là hắn sẽ không tái sinh vào năm Tuyên Hòa thứ sáu. Tuy rằng bên ngoài Ngọc Doãn tỏ vẻ không thèm để ý nhưng trong lòng hắn lại tăng thêm áp lực.

Lý Bảo đến xem chiến? Cuối cùng đến lúc đó thì phải ứng đối thế nào?

Ngọc Doãn nghĩ đến đây thì không khỏi lo lắng. Đương nhiên trên mặt hắn nở một nụ cười dường như không thèm để ý, rồi nói với Yến Nô:

-Cũng tốt, ta đang muốn để tên Tiểu Quan Tác kia biết Ngọc Tiểu Ất xưa đâu bằng nay. Hắn đường đường là lực sĩ cấp bảy giao đấu cùng với ta. Nếu lần này ta thắng Lã Chi Sĩ thì có thể cười vào mặt của hắn. Ha ha, Cửu Nhi tỷ đừng lo lắng, ta nhất định thắng!

-Đó là chuyện tất nhiên.

Ngoài mặt Yến Nô cũng tỏ ra vô cùng thoải mái nhưng trong ánh mắt của nàng lại có một chút lo sầu. Đợi Ngọc Doãn ăn cơm xong thì Yến Nô đột nhiên nói:

-Tiểu Ất ca, tuy là chỉ còn lại hai ngày một đêm nhưng cũng có thể đủ để chuẩn bị. Khi còn sống cha có hai bộ tuyệt học tên là “Hồ Điệp Xuyên Hoa Bộ” và “Long Trảo Thủ”. “Hồ Điệp Xuyên Hoa Bộ” là do cha tự nghĩ ra. Long Trảo Thủ không thua kém gì công phu Thiếu Lâm chính tông. Bây giờ Nô dạy cái này cho chàng nhé?

Hồ Điệp Xuyên Hoa Bộ, Long Trảo Thủ!

Ngọc Doãn nghe được thì mắt sáng lên.

-Bây giờ luyện kịp công phu này sao?

Yên Nô cười nói:

-Nếu nói là luyện thành thì tất nhiên là chuyện không thể. Nhưng luyện một chút thì cũng có lợi. Vốn thiếp định đợi công phu của Tiểu Ất ca ổn định thì mới truyền thụ. Không ngờ lần nàyLý Bảo đến đây nên cần phải cẩn thận. Vậy Tiểu Ất ca có đồng ý luyện không?

Ngọc Doãn không nói nhiều, đẩy bát cơm ra, vươn người đứng dậy.

-Luyện chứ, vì sao không luyện? Cho dù không ngủ ta cũng muốn luyện.

Trong khi Ngọc Doãn đang vã mồ hôi như tắm trong nhà thì trong Phong Nhạc lầu, Mã Nương Tử quơ lấy sổ sách vứt ra trước mặt Bạch Thế Minh.

-Việc tốt ngươi làm đấy!

Mã Nương Tử hổn hển, tức mình mắng to:

-Vốn ta tưởng rằng có thể trông cậy vào ngươi, lại không ngờ ngươi lại là đồ khốn kiếp. Sao ngươi lại cho người đi làm khó dễ Tiểu Ất? Hắn nộp khúc phổ cho ngươi để trả thù lao, tại sao ngươi lại từ chối? Bây giờ toàn bộ thành Khai Phong đều biết rằng họ Mã ta không có đạo nghĩa, ngược lại để cho Tư Mã Tĩnh được lợi! Tốt lắm, Ngọc Tiểu Ất phổ nhạc cho Phong Nghi Nô, rõ ràng chính là muốn tranh giành cao thấp với Phùng Tranh. Hiện tại ngươi đã hài lòng chưa?

Cũng khó trách Mã Nương Tử có thái độ như thế.

Buổi trưa từ Lạc Dương trở về thì bà ta nghe người ta đồn đại, vì Ngọc Doãn không lấy được tiền cho nên đã phổ một khúc nhạc cho Phong Nghi Nô ở Phan lầu. Không phải Mã Nương Tử sơ Ngọc Doãn phổ một khúc nhạc nữa giống như thần khúc Lương Chúc, nếu nói là siêu việt là siêu việt? Điểm quan trọng ở đây là danh tiếng! Toàn bộ phủ Khai Phong đều truyền nhau rằng Phong Nhạc lầu không có đạo nghĩa, không coi trọng chữ tín.

Việc này làm sao mà Mã Nương Tử không bực mình?

-Tỷ tỷ, sự tình đã nhu vậy rồi, có trách Đại Lang nữa cũng không thay đổi được.

Một người đàn bà đẹp ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, ánh mắt long lanh, khẽ mỉm cười:

-Nếu như tỷ tỷ không phiền thì tiểu muội sẽ ra mặt, vì tỷ tỷ mà vãn hồi tình thế.

-Hả?

Mã Nương Tử vội vàng nhìn qua:

-Muội muội có chắc chắn không?

-Không thể nói là chắc chắn nhưng có thể tìm hiểu ý tứ của Tiểu Ất một chút.

Người đàn bà đẹp vừa nói thì cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một cái:

-Chỉ có điều hai ngàn quan tiền kia, mong ràng tỷ tỷ chớ nên để kéo dài.

Hai bên bờ sông Biện Hà liễu rủ phất phơ hòa quyện với sóng biếc dập dờn.

Một con thuyền hoa chậm rãi đi trên sông. Từ trong thuyền hoa có thể nghe được văng vẳng tiếng đàn sáo. Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày đã hết, màn đêm buông xuống, sông Biện Hà trở nên vô cùng yên tĩnh. Gió đêm cuối xuân hiu hiu làm cho người khác vô cùng thoải mái.

Sắc mặt Quách Kinh trắng bệnh không còn chút máu.

Hắn không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài sông Biện Hà, ,chỉ nhìn chằm chằm Lý Quan Ngư đang ngồi ngay ngắn đối diện hắn, mắt vằn lên tia máu.

-Đại Lang, lần này nhất định phải giúp ta.

Lý Quan Ngư cười ha hả:

- Tam ca muốn đệ giúp như thế nào?

-Nghĩ cách nào giết chết tên Ngọc Tiểu Ất kia.

Quách Kinh nói xong, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lý Quan Ngư nhăn mặt lại, trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu:

-Tam ca, việc này đệ e rằng không giúp được huynh. Bây giờ Ngọc Tiểu Ất đang nổi danh, ngay cả Yến Anh ở phủ Khai Phong cũng trở thành chỗ dựa của hắn. Mà lai lịch phía sau của người này tất nhiên không nhỏ. Lúc này, chỉ cần Ngọc Tiểu Ất gặp chuyện không may thì nhất định Tam ca không thoát bị liên lụy, nếu không tốt còn lâm vào đại họa nữa.

-Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha hắn sao?

Lý Quan Ngư cười to:

-Ngọc Tiểu Ất không coi người khác ra cái gì. Nếu muốn hắn chết thì cũng không khó. Chẳng phải sau khi trời tối hắn và Tưởng Môn Thần sẽ có một cuộc giao đấu sao? Đây là cơ hội tốt nhất! Chỉ là chúng ta không biết đấu pháp của Ngọc Tiểu Ất như thế nào nên không thể nói được. Tuy nhiên kỹ thuật của Lã Chi Sĩ được cho là của một cao thủ. Nếu như Lã Chi Sĩ lỡ tay… Ha ha, chuyện này bất kể như thế nào thì cũng sẽ không liên lụy đến tam ca, đúng không ?

Ánh mắt Quách Kinh lập tức sáng ngời, liên tục gật đầu.

-Nói cho tam ca một điều, Lã Chi Sĩ chính là đồ đệ của thúc phụ đệ. Mặc dù y là người tham lam, nhưng lại rất được lòng thúc phụ của đệ tin tưởng. Sao tam ca không nhờ Lã Chi Sĩ để y ra mặt mời thúc phụ đến xem cuộc giao chiến? Ngọc Tiểu Ất từng suýt nữa chết trong tay thúc phụ, nếu thấy thúc phụ đến xem thì tất nhiên sẽ sinh lòng e dè. Đến lúc đó hắn cũng mất đi vài phần công lực. Chỉ cần Lã Chi Sĩ tìm đúng cơ hội thì có thể dễ dàng xử lý hắn. Có bao nhiêu người cùng đến xem thì còn ai có thể nói gì được nữa?

Quách Kinh mừng rỡ, vội vàng rót cho Lý Quan Ngư một chén rượu đầy.

-Đại Lang quả nhiên cao minh. Kế này thật tốt, vừa đúng ý trong lòng ta.

Đang lúc nói chuyện thì nghe tiếng bước chân vọng từ trên thang gác. Một người con gái đi từ trên lầu xuống, tuổi chừng ngoài hai mươi. Nàng mặc một cái váy dài trắng bằng gấm Tô Châu. Chiếc quần màu xanh làm tôn thêm dáng điệu thướt tha rất động lòng người. Phần trước ngực nhô lên lộ ra một khoảng trắng nõn nhẵn nhụi. Khuôn mặt nàng trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt to long lanh như hồ nước càng thêm vẻ phong tình quyến rũ. Người con gái đẹp vừa xuất hiện thì lập tức thu hút ánh mắt của Quách Kinh. Hắn nuốt nước miếng theo bản năng rồi vội vàng đứng lên nhưng không che dấu được dục vọng trắng trợn hiện rõ trong mắt.

Lý Quan Ngư cũng vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía trước:

-Kim Liên, sao nàng lại ra đây?

Người con gái đẹp có vẻ mặt lười biếng, liếc qua Lý Quan Ngư nói một câu:

-Các người tranh cãi ầm ĩ dưới lầu như vậy, làm sao nô có thể ngủ được.

-Thật sự do ta sơ suất quá, nương tử chớ trách.

Lý Quan Ngư dường như rất sợ người con gái kia. Y xoay người qua thì thấy bộ dạng thất hồn của Quách Kinh thì nhíu mày lại, ho khan một tiếng. Quách Kinh giật mình, vội vàng chắp tay chào mỹ phụ:

-Tẩu tẩu đừng trách. Đó là do Tam Lang làm ồn, quấy nhiễu tẩu tẩu nghỉ ngơi, thật sự là tội lớn. Trời cũng không còn sớm, Tam Lang xin cáo từ trước. Tẩu tẩu không nên trách Đại Lang mới phải.

Tuy rằng Quách Kinh là người thô bỉ nhưng cũng biết giữ ý tứ. Hắn nhìn thấy ánh mắt của mỹ phụ có ý tiễn khách thì cũng không dám nấn ná thêm, vội vàng cáo từ Lý Quan Ngư chuẩn bị đi.

-Để đệ tiễn tam ca.

Lý Quan Ngư nói gấp rồi nhìn về phía mỹ phụ như có ý trách tội sau đó đi ra ngoài với Quách Kinh.