Tống Thì Hành

Chương 467: Đăng châu (2)

Đã là cuối tháng 8, thời tiết se lạnh, trong thành Khai Phong vẫn trong tình trạng khẩn trương, lo sợ.

Sứ giả Nữ Chân Ngột Lâm Đát Tát Lỗ Mỗ mấy lần dâng thư yêu cầu Quan gia Đại Tống tra tìm tung tích của Tiêu Khánh. Thật ra sao Triệu Hoàn không có lòng chứ. Nhưng Tiêu Khánh này giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không có tin tức. Chuyện cho tới bây giờ, kết cục của Tiêu Khánh thật ra đã vô cùng rõ ràng. Nếu hắn ta còn sống sót, chắc hẳn đã xuất hiện rồi. Nhưng sự việc đã qua bảy tám ngày, Tiêu Khánh vẫn không có tin tức như trước. Vậy đã chứng minh...Đối với điều này, Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ rất rõ ràng.

Tiêu Khanh không ở đây, nhưng đàm phán vẫn phải tiếp tục.

Nhưng làm thế nào chấp hành minh ước Yến Sơn, là điều vô cùng nặng nề.

Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ có chút bất đắc dĩ sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định mời Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ ra, tiếp tục tiến hành thảo luận cùng triều đình Đại Tống.

Bồ lỗ Hổ nửa năm làm tù binh, nhưng không bị mài đi những cạnh sắc, mà ngược lại, bởi vì bao vây Khai Phong lần này thất bại, cuối cùng y đã bị bắt làm tù binh người Tống, làm cho Bồ Lỗ Hổ nổi giận vô cùng.

Nên thù hận đối với người Tống càng thêm sâu.

Cho nên khi thảo luận đàm phán, Bồ Lỗ Hổ lại ngang ngược càn rỡ, làm Yến Anh mấy lần phẩy tay áo bỏ đi, cuộc đàm phán không thể không gián đoạn.

Dựa theo lời nhắc nhở của Hoàn Nhan Tông Vọng, là hy vọng do Cái Thiên Đại Vương Hoàn Nhan tiếp nhận việc đàm phán.

Thứ nhất, Hoàn Nhan Thi Lý có danh vọng cao trong người Kim, vượt xa Bồ Lỗ Hổ; thứ hai chức vụ của Thi Lý cũng cao nhất, thích hợp tiếp nhận việc này nhất. Nhưng cứ như vậy lại làm cho Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi muốn nâng đỡ Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ lại thất bại.

Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ cũng được Thiện Ứng truyền chỉ, cuối cùng lựa chọn Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ.

- Lang quân, không thể tiếp tục đi xuống.

Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ bất đắc dĩ nói:

- Mắt thấy bắt đầu vào đông, nếu không thể nhanh chóng đàm phán, để hai vạn binh sĩ mau chóng về nhà, chỉ sợ sẽ càng trở nên khó khăn thêm.

Nhưng nô tài nghe nói, người Nam kia đã chuẩn bị đình chỉ cung ứng đồ quân nhu, lương thảo.

Nếu thật sự kéo dài tiếp, hai vạn binh sĩ sẽ phải chết đói trong thành Khai Phong, đến lúc đó Đại Lang chủ sợ cũng không dễ dàng đáp ứng.

Bồ Lỗ Hổ coi như không ngu xuẩn, đã nói như vậy, y lập tức thu lại vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Dù sao, trận chiến Khai Phong là bọn họ thua!

Tuy là trong quá trình đàm phán, người Nữ Chân đã giành được thắng lợi, nhứng nhất định phải giữ thái độ chừng mực với người Nam mới tốt.

Quá ép Lão Triệu Quan gia, xé bỏ da mặt, đối với người Nữ Chân mà nói cũng không phải chuyện tốt.

- Một khi đã như vậy, sẽ tiếp tục đàm phán.

Bồ Lỗ Hổ quyết ý gia tăng tốc độ đàm phán với Lão Triệu quan gia, cũng không ngờ ngày hôm sau, có người phát hiện thi thể của Tiêu Khánh bên trong giếng cạn phủ Khai Phong.

Tuy rằng thời tiết khá lạnh nhưng thi thể đã được thả trong đó một thời gian, nên đã bốc mùi.

Nhắc tới cũng khéo, hai tên lưu manh cũng bởi vì tránh né kẻ thù mà trốn vào trong đống hoang phế kia, không ngờ lúc chính ngọ, lại ngửi được mùi tanh thối, vì thế đẩy đống đá sỏi, phát hiện một cỗ thi thể đã bắt đầu thối rữa ở bên trong giếng cạn.

Sau khi kiểm nghiệm, thi thể kia đúng là Tiêu Khánh.

Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ quá sợ hãi, tuy rằng y sớm đã đoán được kết quả, nhưng trong lòng vẫn có chút kỳ vọng là Tiêu Khánh còn sống.

Nhưng hiện tại đã phát hiện thi thể...

Ngột Lâm Đát Tát Lỗ Mỗ lập tức thỉnh cầu phủ Khai Phong, tróc nã hung thủ.

Trong trường hợp đó, phủ Khai Phong biết tìm hung thủ ở đâu đây?

Phủ Doãn Khai Phong Ngô Mẫn bởi vậy mà bị buộc tội bãi chức quan.

Mà ứng cử viên mới nhậm chức Phủ doãn Khai Phong càng ngoài dự liệu của mọi người, chính là Tần Cối có kinh nghiệm lý lịch thường thường.

Trong lúc nhất thời, trên dưới Khai Phong đều nghị luận.

Tất cả mọi người đang suy đoán huyền cơ trong chuyện này, nhưng có người chỉ cần liếc nhìn một cái là đoán ra manh mối. Triệu Hoàn là thông qua phương pháp như vậy để cân bằng lực lượng trong triều đình. Tần Cối là người của Uông Bá Ngạn, mà Uông Bá Ngạn bởi vì bị giáng chức đi Lôi Châu, nhưng hiện tại...Triệu Hoàn dùng phương pháp như vậy đã biểu đạt trong thâm tâm ông ta đang bất mãn đối với phái chủ chiến.

Hung thủ là ai?

Không ai biết.

Nhưng Triệu Hoàn không phải người ngu, sao không đoán được ảo diệu trong đó?

Quả nhiên, sau một ngày khi Tần Cối đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong, Chủng Sư Đạo dâng tấu khẩn cầu cáo lão hồi hương.

Trước đây mặc dù ông đã bị tháo xuống chức vụ Xu Mật Viện, nhưng dù sao cũng là Sở quốc công, vẫn là quan to triều đình. Lần ày về quê cũng đại biểu cho con đường làm quan của Chủng Sư Đạo đã chấm hết. Từ đó về sau, cũng rất khó quay lại triều đình Khai Phong.

Triệu Hoàn chỉ tượng trưng giữ lại, rồi sau đó đồng ý với thỉnh cầu của Chủng Sư Đạo.

Ngay lập tức, Triệu Hoàn bổ nhiệm Cảnh Trọng Nam kiêm Tri Xu Mật Viện sự. Ai cũng biết, Cảnh Trọng Nam này là thứ gì! Trong xương cốt gã này kẻ phái nghị hòa nội đấu nội ngoại đấu. Đối với người của mình thì lòng lang dạ sói, nhưng đối với ngoại địch...

Sau khi Cảnh Trọng Nam đảm nhiệm Binh bộ Thượng thư liền ra sức chèn ép nhân mã để lại của Lý Cương năm đó.

Vốn Tư Mã Phác Binh Bộ Thị lang bị y đuổi ra khỏi Binh Bộ, mà nay phóng ra ngoài Yến Sơn phủ đồng nghĩa với việc rời xa trung tâm triều đình. Trừ lần đó ra, người này còn muốn đuổi đi nghĩa quân cần vương lúc trước, thậm chí ngay cả một chút tỏ vẻ cũng không muốn có. May mắn Từ Xứ Nhân chết sống không chịu nhả ra, cộng thêm Xu Mật Viện Sử Dieu Cổ mới nhâm chức tuy rằng không hòa hợp với Chủng Sư Đạo nhưng trên vấn đề nguyên tắc lại không chịu cúi đầu. Cuối cùng, vẫn là do triều đình ra mặt, trấn an nghĩa quân cần vương trở về quê.

Triệu Hoàn dùng loại phương thức như vậy đã biểu đạt bất mãn đối với phái chủ chiến.

Có lẽ, ý tưởng ban đầu của ông ta chỉ là muốn cân bằng một chút lực lượng trên triều đình, nhưng kết quả thật là, làm cho triều đình lại nổi lên phong ba.

Cuộc đấu tranh giữa phái nghị hòa và phái chủ chiến đã gay gắt nay càng trở nên kịch liệt.

Từ góc độ này mà nói, mục đích Triệu Hoàn coi như là đã đạt thành...

Từ sau khi phát hiện thi thể của Tiêu Khánh đã lại nổi lên một cuộc tranh luận mới.

Tần Cối nghiêm lệnh nha dịch phủ Khai Phong ba ca, tăng mạnh điều tra hung thủ, đồng thời cũng tăng cường chỉnh đốn trị an đối với phủ Khai Phong.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí phủ Khai Phong càng thêm ngưng trọng.

Ngày 25 tháng 8, Huy Tông Triệu Cát nghi trượng đến phủ Ứng Thiên lại khiến cho phủ Khai Phong tăng thêm mùi thuốc súng.

Thái thượng hoàng về kinh đô rồi!

Triệu Cát sẽ cam tâm tình nguyện giao ra quyền lực sao?

Triệu Hoàn có nguyện ý hay chia xẻ quyền bính của mình cho người khác không?

Hết thảy đều là ẩn số.

Kết quả là, việc đàm phán giữa sứ đoàn Nữ Chân và triều đình không có người làm trọng tài.

Ngày 27 tháng 8, Đại Tống và Nữ Chân chính thức đạt thành hòa ước, Đại Tống phóng thích hơn hai vạn tù binh Nữ Chân, đồng thời cấp lương thảo và đồ quân nhu cho lộ trình quay về. Xu Mật Viện đồng thời hạ lệnh, mệnh binh mã Hà Bắc nghiêm thêm bảo hộ, cũng bắt tay vào quét sạch đạo phỉ.

Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ, có thể nói là cảm thấy mỹ mãn.

Cũng vào ban đêm khi hai nước Tống Kim chấm dứt nghị hòa, trong khu nhà cao cấp tại đô thành Lạc Dương, thần sắc Chủng Sư Đạo ngưng trọng, bồi hồi trong thư phòng.

Nội dung hòa đàm của hai nước Tống Kim, Chủng Sư Đạo đương nhiên rất rõ.

Lão cũng biết, một khi quân đội Đại Tống tham gia, thế tất sẽ tạo thành phiền toái lớn với cướp giết hai vạn tù binh Nữ Chân.

Tuy rằng Chủng Sư Đạo không đảm nhiệm Xu Mật Viện Sứ, càng không tham dự tranh đấu trong triều đình. Nhưng trên một số vấn đề nguyên tắc, lão cũng sẽ không có nửa điểm nhượng bộ. Hơn hai vạn tù binh Nữ Chân nếu trả cho Đại Kim, thì sẽ mang đến hậu quả lớn thế nào cho Đại Kim?

Trong lòng lão vô cùng hiểu rõ.

Cắn chặt hàm răng, Chủng Sư Đạo do dự.

Một lúc lâu sau, lão hạ quyết tâm, trầm giọng quát:

- Người tới!

Ngoài phòng đi tới một nam tử áo đen, vừa vào nhà liền chắp tay đứng, không nói gì.

- Ngươi lập tức đi tới Chân Định, Trung Sơn và Thái Nguyên.

Nói cho Trương Sở, Vương Bẩm, Vương Uy và Hoàng Tiềm Thiện cùng với Đoan Nhụ biết rằng, phúc của Đại Tống ta, còn phải mời bọn họ nghĩ cách liên hệ Tây Sơn và Thượng Động Mã Khuyếch. Cũng đem hết toàn lực, trợ Mã Khuyếch làm việc, có thể không tiếc bất cứ giá nào!

- Vâng!

Người áo đen khom người lĩnh mệnh, định xoay người đi ra.

Lại nghe Chủng Sư Đạo gọi y lại:

- Lâm Thao, phu thê ngươi đến quý phủ ta bao lâu rồi?

Người áo đen ngẩn ra, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Chủng Sư Đạo, sau một lúc lâu nói:

- Tiểu nhân từ Hoàn Châu đi theo Tướng Công đến nay đã có mười một năm lẻ ba tháng rồi.

- Mười một năm rồi!

Chủng Sư Đạo khẽ thở dài:

- Ngươi có trách việc ta làm trước đây không?

Người áo đen do dự một chút:

- Nhị Lang vốn là ngời của Phạm Liễu, được tướng công chiếu cố mà sống đến hôm nay. Tiểu nhân và chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ), đã là vô cùng cảm kích. Mà nay Nhị Lang lấy thân hi sinh cho tổ quốc, cũng coi như chết có ý nghĩa, tiểu nhân sao dám có nửa câu oán hận?

- Oán cũng tốt, không oán cũng thế.

Mười một năm, ngươi theo ta vào sinh ra tử, lại không nhận được một chút công danh gì. Mà nay ta cáo lão hồi hương, chỉ sợ không tiếp tục giúp ngươi. Chỉ là ta có thể chỉ một con đường cho ngươi. Lần này ngươi đi Hà Bắc nói rõ tình huống với đám người Trương Sở xong thì không phải quay về đây nữa. Ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói hết. Ta muốn ngươi ở lại phủ Chân Định Túc Ninh trại, trợ giúp Ngọc Tiểu Ất.

Người áo đen mày nhăn lại:

- Chính là cái Ngọc Giao Long phủ Khai Phong?

- Đúng vậy.

Thần sắc Chủng Sư Đạo ngưng trọng:

- Lần này Ngọc Doãn đi Hà Bắc, không thiếu được gặp nhiều khó khăn.

Phu thê ngươi vốn là hảo hán lục lâm đ*o Hà Bắc, quen thuộc nơi đó, hãy đi giúp hắn một chút...Lão phu tin tưởng, các ngươi đi theo Ngọc Tiểu Ất, còn tốt hơn nhiều so với ở lại Lạc Dương. Có lẽ Ngọc Tiểu Ất kia nay chỉ là một Đô Thống chế nho nhỏ, nhưng hắn là người bên cạnh Thái Tử. Ở lại bên hắn, có lẽ phu thê ngươi có đất dụng võ...

Người áo đen ngẫm nghĩ một chút, không trả lời Chủng Sư Đạo.

Y khom người vái chào Chủng Sư Đạo, lúc này mới xoay người, bước đi ra thư phòng.

Nhìn theo bóng lưng người áo đen, Chủng Sư Đạo thở dài sâu kín:

- Ngọc Tiểu Ất, lão phu có thể giúp ngươi cũng chỉ được thế thôi.

o0o

Đăng Châu, là nơi bán đảo Giao Đông, thuộc quản lý của kinh đông đông lộ

Dưới quản bốn huyện Bồng Lai, Hoàng Huyện, Mưu Bình và Văn Đăng. Trị thuộc Bồng Lai là bán đảo Giao Đông, một cảng quan trọng.

Có Tống tới nay, ngành hàng hải thịnh vượng.

Bồng Lai dưới tình huống như vậy, phát triển cũng đặc biệt nhanh chóng.

Đang là giữa thu, khách thương từ nam chí bắc càng nối liền không dứt, thương gia giàu có từ hải ngoại trở về mang theo một lượng hàng hóa lớn đến Bồng Lai, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm. Qua một tháng nữa, rét đậm đến, ngành hàng hải cũng ngừng việc Cho nên, lúc này Bồng Lai huyện huyên náo dị thường, thương gia giàu có qua lại nhiều không kể xiết.

Hoàn Nhan Tông Vọng dưới sự bảo vệ của Thiện Ứng...hoặc là nói, dưới sự trông giữ của Thiện Ứng đã đến thị trấn Bồng Lai.

Vừa mới bố trí ổn thỏa nơi ở, Thiện Ứng liền phái người đi ra ngoài liên lạc.

Hoàn Nhan Tông Vọng thì ở trong phòng khách tắm rửa, để vị thông dịch kia đọc thư cho y.

HIện tại y đang đọc là bộ Tam quốc chí, Thông dịch kia đọc âm dương ngừng ngắt, rất có tư vị, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng nghe đến nhập thần.

Đang nghe đến đoạn phấn khích, chợt cửa phòng bị người gõ vang.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhăn mày lại, ra hiệu kia thông dịch dừng lại, bước đến cửa trầm giọng hỏi:

- Ai?

- Lang quân, là ta.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe ra là giọng của Thiện Ứng, vì thế liền mở cửa phòng, đang định mở miệng, liền thấy Thiện Ứng lắc mình xông tới, xua tay ra hiệu cho thông dịch rời khỏi.

- Quốc sư, sao vậy?

Sắc mặt Thiện Ứng âm trầm, hạ giọng nói:

- Lang quân, sự tình có biến.