Trong bóng đêm, phường Trấn An rất yên tĩnh.
Hôm nay Quan gia truyền ngôi, tân hoàng đăng cơ, nếu không sớm làm tính toán, chỉ sợ ít ngày nữa tai hoạ sẽ đến.
Người thân tín nhất bên người Lý Sư Sư vẫn là Lý Bà bà nuôi nàng khôn lớn. Tuy nói lão bà này năm xưa nuôi nàng lớn không có lòng tốt gì, nhưng dù sao những năm gần đây vinh hoa phú quý của ba ta ít nhiều cũng do nàng giúp đỡ, mà thời điểm hiện nay Lý Sư Sư cũng chỉ có người này để nói chuyện.
Lý bà bà nhăn lông mày, hạ giọng nói:
- Quan gia lúc này vừa truyền ngôi. Tân hoàng chưa chắc sẽ tuyệt tình như thế đâu.
Lý Sư Sư cười sầu thảm, không nói gì.
Có lẽ Triệu Hoàn không phải là kẻ bạc tình phụ nghĩa đối với thê tử, nhưng đối với người ngoài thì lại là kẻ lòng lang dạ sói.
Hoàng đế Huy Tông vừa mới truyền ngôi, cận vệ trong cung gần như bị y tẩy trừ cái sạch sẽ. Ta và Triệu Hoàn lại không có giao tình gì, vô duyên cớ hưởng thụ ân sủng bao năm của Hoàng đế Huy Tông, chắc chắn y sẽ không để cho nàng sống yên. Sao Lý Sư Sư nàng không lo lắng chứ.
Ngay vào lúc này, có người đi lên lầu.
- Trưởng lão, Tiểu Ất có đến không?
Hòa thượng Mạc Ngôn của Đại Tướng Quốc Tự ở ngoài cửa hạ giọng nói:
- Cô nương chớ giận, không phải là Tiểu Ất không đến... Mới vừa rồi bần tăng có đến nhà Tiểu Ất thăm hỏi, không ngờ là hôm nay lại là ngày Hoàng học sĩ mất, cho nên Tiểu Ất không đến được. Ta thấy cô nương sầu lo, đã nói với Tiểu Ất rồi, hắn có nói một câu: Cô nương nhận ân sủng quá nhiều của Tiên hoàng, nay khó tránh khỏi tai họa.
Khó tránh khỏi tai họa?
Lý Sư Sư do dự một chút:
- Nô cũng nghĩ như thế, nhưng lại không có cửa đi.
-Nếu cô nương có lòng, Tiểu Ất chỉ điểm một con đường sáng... Chỉ cần tìm Chu Nhị Thập Lục Lang biểu đạt tâm ý, sẽ có người giúp.
- Chu Huyến?
- Đúng vậy...
Lý Sư Sư nhắm hai mắt lại, trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói:
- Lão nương, nay trong nhà còn bao nhiêu ngân lượng?
- Có hơn hai ba vạn quan.
- Nếu tính cả châu báu mà trước đây Quan gia ban thưởng thì sao?
Lý Bà bà thầm tính toán, rồi đáp:
- Cũng có bốn năm vạn quan.
Tổng cộng khoản bảy tám vạn quan.
Những năm gần đây Lý Sư Sư được Hoàng đế Huy Tông ân sủng, thân gia đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu đó, chẳng qua nàng là cô gái thông minh, cũng biết không thể dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế Huy Tông lâu dài không được. Cho nên phần lớn đều giao đặt cho Tư Mã Tĩnh làm tiền vốn kinh doanh. Sau khi nhập thu Tư Mã Tĩnh đã cùng Phong Nghi Nô quay về quê nhà Đông Nam xử lý kinh doanh rồi. Bằng không mà nói, Lý Sư Sư cũng không đến mức khó khăn như bây giờ. Bảy tám vạn quan, hình như còn thiếu một chút!
Lý Sư Sư xoay người, nhìn đình viện trống rỗng.
Sau một lúc lâu, nàng cắn răng nói:
- Lão nương, khế ước tòa nhà này trong tay bà phải không?
- Hả?
Lý bà bà cả kinh, bật thốt lên:
- Chẳng lẽ cô nương...
- Lấy khế ước ra, tính cả số ngân lượng châu báu chuyển hết cho Nhị Thập Lục Lang.
Hãy nói, Lỗ tặc đến, Sư Sư chỉ hận là thân nữ nhi, không ra trận giết địch, ra sức vì nước được... Chỉ có mười vạn quan này biểu đạt tâm ý với Quan gia.
Lão bà, bà lập tức thu dọn, trời vừa sáng chúng ta phải đi Quan Âm viện, cầu Trí Thanh trưởng lão môt nơi thanh tịnh tham phật.
- Đi Quan Âm viện?
Lý bà ngạc nhiên nói:
- Vì sao cô nương lại chọn Quan Âm viện? Trong thành Khai Phong, những nơi hương khói tốt hơn Quan Âm viện nhiều không kể xiết.
- Lão nương chớ hỏi nhiều, nếu như bà không muốn đi thì để nô tự đi, nô cũng sẽ không miễn cưỡng bà.
Nô ở Lạc Dương có một điền sản, cũng đáng ba năm vạn quan, giờ tặng cho lão nương để báo đáp những năm gần đây lão nương đi theo ta. Khai Phong, chỉ sợ vài ngày nữa không còn yên bình, nếu lão nương muốn đi, thì nên đi sớm để thêm phần an toàn.
Lý bà đương nhiên không thấy rõ huyền cơ trong chuyện này.
Trong mắt bà, người Nữ Chân có đánh tới cũng sẽ không tấn công được vào thành Khai Phong này.
Nhưng nếu Lý Sư Sư nói như vậy, bà cũng có chút lo lắng. Mà cũng không phải vì gì khác, mà là cảm thấy Hoàng đế Huy Tông đã truyền ngôi, Lý Sư Sư không còn được sủng ái nữa, đi theo Lý Sư Sư nhiều năm như vậy. Lý bà coi như là hưởng không ít vinh hoa phú quý. Nếu Lý Sư Sư gặp xui xẻo, bà cũng không muốn tiếp tục đi theo Lý Sư Sư nữa. Sau khi suy nghĩ, bà quyết định.
- Nếu cô nương ngại lão nương chướng mắt, vậy thì lão nương làm theo ý cô nương.
Lý Sư Sư quá hiểu tâm tính Lý bà, nên nàng cũng không so đo gì, chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Mạc Ngôn cầm khế đất và ngân lượng cáo từ đi.
Lý Sư Sư đứng trên lầu a hạnh, tỉ mỉ nhìn đình viện dưới lầu, lẩm bẩm:
- Sớm biết như thế, chẳng bằng giống như Nghi Nô tìm một người thích hợp còn tốt hơn là như hôm nay lo lắng đề phòng.
Nàng đi Quan Âm viện tá túc là có tính toán của nàng.
Ngọc Doãn nay làm Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti, mặc dù đóng quân ngoài thành, nhưng trong thành Khai Phong lại có nhiều thế lực.
Từ phố Mã Hành đến ngõ Quan Âm đều là phạm vi thế lực của Ngọc Doãn.
Quan Âm viện lại ngay bên cạnh nhà Ngọc Doãn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ an bài cho người bảo vệ nàng. Như vậy, Quan Âm viện là một nơi cực kỳ an toàn.
***
Hoàng Thường mất, đối với Ngọc Doãn mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn.
Chẳng qua người Nữ Chân khí thế hung hãn khiến Ngọc Doãn không thể mãi đắm chìm ở trong bi thương. Nếu như bình thường, nói không chừng hắn sẽ chịu đại tang, từ chức quan giữ đạo hiếu với Hoàng Thường. Nhưng hiện tại, hắn không thể có quyết định như vậy.
Hoàng Thường ốm chết làm cho không ít người bùi ngùi.
Ngọc Doãn mở linh đường trong nhà, liên tiếp mấy ngày không ngừng đón khách.
Lý Cương và Lý Nhược Thủy cũng đến bái tế.
Có lẽ là một câu “Ta lấy máu ta tiến Hiên Viên” của Ngọc Doãn làm cho thái độ Lý Cương thay đổi không ít. Ông ta thấy, mặc kệ trước đây Ngọc Doãn đã làm gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn suy xét vì giang sơn Đại Tống.
Sau khi Triệu Hoàn lên ngôi, vì ứng phó sự đột kích của Nữ Chân mà bổ nhiệm Lý Cương làm Tứ Bích Thủ Ngự Sử.
Nói cách khác, đem việc phòng ngự phủ Khai Phong giao hết cho Lý Cương.
-Tiểu Ất nén bi thương!
Lý Cương sau khi bái tế Hoàng Thường xong đã đến bên Ngọc Doãn:
- Ta biết Tiểu Ất và Diễn Sơn tiên sinh tình thâm, chỉ có điều quốc nạn trước mặt, mong rằng Tiểu Ất lấy quốc sự làm trọng, sớm ngày trở về trấn thủ Mưu Đà Cương. Quan gia cũng biết, Tiểu Ất là một người trung trực tài năng, trước đó người cũng có ý bổ sung quân cho quân trại Mưu Đà Cương, không biết Tiểu Ất có tính toán gì không?
Bổ sung binh?
Trong đầu Ngọc Doãn lập tức hiện lên địa hình địa mạo phủ Khai Phong.
Mưu Đà Cương ở phía tây bắc phủ Khai Phong, hướng bắc lại là Phong Khâu.
Qua Phong Khâu là Toan Tảo, tiếp giáp Hoàng Hà. Thiết lập quân trại này chỉ sợ là thuận tiện cho việc vận chuyển đồ quân nhu hướng Toan Tảo. Xem ra, triều đình là có ý lấy Hoàng Hà làm hố trời, đánh một trận quyết chiến với người Nữ Chân. Nếu thật như thế, nhiệm vụ quân trại ở Mưu Đà Cương không nhẹ.
Chỉ có điều, bổ sung lính?
Chỉ sợ...
Mà bổ sung từ chỗ nào?
Ngọc Doãn cũng khá hiểu về sức chiến đấu của cấm quân Đông Kinh, căn bản không chịu nổi một kích.
Dưới tay hắn tuy chỉ có một ngàn hai trăm người, lại huấn luyện lâu ngày, sớm phối hợp thuần thục. Nếu mạo muội gia tăng lính, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân trại Mưu Đà Cương. Nhưng nếu cự tuyệt? Lý Cương thật vất vả mới bày tỏ thiện ý với hắn, nhỡ gây ra hiểu lầm, chẳng phải là càng thêm phiền toái? Phải biết rằng, ở trong triều có bao nhiêu ngươi có thiện cảm với Ngọc Doãn hắn?
Lý Cương cũng là đại thần duy nhất trên triều đình trước mắt hắn có thể dựa vào.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Quan gia hậu đãi Tiểu Ất, Tiểu Ất đương nhiên là vô cùng cảm kích.
Chỉ có điều Tiểu Ất ở trong quân hoàn toàn không có kinh nghiệm lý lịch, không có tiếng nói, dù là điều động binh mã, chỉ sợ cũng khó có thể làm cho lòng người phục... Đến lúc đó, nếu không đảm đương nổi trọng trách, không chừng còn gây chuyện không hay. Nếu Lý công thật sự muốn bổ sung binh cho Tiểu Ất, không bằng giao tử tù phủ Khai Phong cho Tiểu Ất. Những người kia sớm muộn gì cũng chết, chẳng phải để bọn họ làm cu li.
Lý Cương nghe vậy giật mình.
Tuy nhiên cẩn thận nghĩ, lời Ngọc Doãn nói cũng không phải là không có lý.
Bổ sung binh? Lấy ở đâu bổ sung? Mà nay người Nữ Chân đã vượt qua Trung Sơn, bức Hoàng Hà, dù là chiêu thứ cũng cũng không kịp. Nếu bổ sung từ cấm quân, khó bảo toàn có người không phục. Đến lúc đó nếu chẳng may gây rối ở trong quân, ngược lại còn phản ngược lại.
Tử tù?
Lý Cương cảm thấy đây cũng là một biện pháp.
Tử tù này ở trong lao sớm muộn gì cũng phải chết, chẳng bằng ném vào trong quân dạy dỗ, không chừng còn có chút tác dụng.
- Nếu Tiểu Ất nói như vậy, vậy ta về hạ lệnh cho phủ Khai Phong, huyện Ứng Châu giao tử tù trong đại lao cho Tiểu Ất.
-Vậy thì đa tạ Lý công.
Lý Cương há miệng dường như là có chuyện muốn nói.
Nhưng không biết tại sao, lời vừa ra khóe miệng lại nuốt trở vào.
Ông vỗ vỗ bả vai Ngọc Doãn, hạ giọng nói:
- Sự việc lần trước, Tiểu Ất chớ trách... Ta không phải muốn nhằm vào Tiểu Ất, chỉ có điều Tuần san Thời đại Đại Tống quả thật có tiếng nói trên triều đình, để ở trong tay Tiểu Ất thủy chung không thể lâu dài được.