Triệu Phúc Kim ra hiện tại cửa nhà thuỷ tạ.
Dưới ánh đèn, đầu nàng đội đoàn đang lưu hành tại Đông Kinh, mặc một chiếc váy sa hoa, áo khoác gấm Tứ Xuyên đỏ thẫm, đoan càng lộ ra vẻ rũ, không sức nhưng lại mộc mạc thướt tha.
Một nữ vén rèm Triệu Phúc Kim đi vào nhà thuỷ tạ.
Nàng khoát ra ra hiệu các nữ lui ra, rồi sau đó dời bước đi vào xuống bên bàn cầm.
Hết thảy nhìn vô cùng tự nhiên, nhưng không có chút ra vẻ nào.
Ngọc Doãn chắp hành lễ:
Tiểu nhân Ngọc Doãn bái kiến Mậu Đức Đế Cơ.
Triệu Phúc Kim, lại không hề lên tiếng.
Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái, đầu nhìn nàng.
Lại không Triệu Phúc Kim đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hai chạm nhau, lòng Triệu Kim Phúc hoảng hốt, mặt đỏ lên, vội cúi đầu.
Người này vô lễ quá!
Chưa cho phép hắn đầu, sao hắn lại to như vậy?
Triệu Phúc Kim nói thầm lòng, hít sâu mấy hơi thở, khôi phục bình tĩnh.
Tiểu Ất, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.
Đúng vậy.
Ngươi hẳn biết, ta tìm là có gì đúng không?
Ngọc Doãn ra, liền lắc đầu:
Không biết Mậu Đức Đế Cơ gọi Tiểu Ất đến có gì chỉ giáo.
Triệu Phúc Kim không lời khiến Ngọc Doãn khó hiểu.
Một đôi mắt rũ nhìn chằm chằm Ngọc Doãn, giống như muốn thấu nội tâm của Ngọc Doãn. Ngọc Doãn cũng không có né đối mặt với Mậu Đức Đế Cơ đối diện. Vừa mới lúc bắt đầu, Triệu Phúc Kim còn có thể giữ vững bình tĩnh. Nhưng lần này dần dần lòng nàng lại như nai hoảng loạn, vô cùng bối rối. Nàng cúi mặt, không dám tiếp tục đối mặt như thế nữa.
Ánh mắt Ngọc Doãn rất có thần, cũng rất đẹp.
Không giống loại tài tử lưu yếu đuối mà nàng thường gặp, mà toát lên khí chất oai hùng.
Khí chất này hòa hợp giữa nhã và mạnh mẽ, khiến Mậu Đức Đế Cơ cũng có chút không chịu nổi.
Nàng lập tức ho một tiếng, hạ giọng nói:
Phúc Kim hạ giọng nói: "Ta nói Tiểu Ất Lần từ chối sắc mệnh của Quan gia, cảm thấy Thái Nhạc công Thự tiến sĩ kia quá nhỏ, không xứng với tài năng của sao?
Ngọc Doãn lời:
Sao Đế Cơ lại nói vậy?
Ất chỉ là một đồ tể phố xá, vốn không có gì theo đuổi. Sắc mệnh của Quan gia là thiên âm mênh mông cuồn cuộn, chỉ tiếc Tiểu Ất là mệnh ti tiện, đảm đương không nổi ân như thế. Hơn nữa, Tiểu Ất một không có công hai chưa lập được tấc công lao thì càng không có đức mà đảm nhận, cho nên càng chỉ có thể phụ lòng tốt của Quan gia, sống vui vẻ thoải mái phố xá mà thôi.
Ngọc Doãn cũng sẽ không nói cái gì kia Thái Nhạc công thự Tiến sĩ kia quá thiệt thòi.
Nếu thật sự nói như vậy, chỉ sợ lập tức cho là kẻ kiêu cuồng.
Nay hắn đang sống yên ở phủ Khai Phong, cũng không muốn chọc phiền toái không cần thiết... Huống chi, Mậu Đức Đế Cơ đột nhiên tìm hắn, tột cùng là dụng ý gì? Trước khi chưa biết rõ tâm tư của Triệu Phúc Kim, Ngọc Doãn nhất định phải gắng giữ tỉnh táo.
Triệu Phúc Kim lại cười.
Tiểu Ất tài hoa, lòng ta hiểu rõ.
Lý nương tử là cao mà còn không dứt tài đánh đàn của Ngọc Doãn.
Nói thật, một Thái Nhạc công thự tiến sĩ nho nhỏ đúng thật là quá thiệt thòi cho Tiểu Ất, chỉ là một nhạc chính không đáng gì cả.
Không bằng, ta tặng Tiểu Ất một tiền đồ, như thế nào?
Hả?
Ngọc Doãn chấn động, có chút nhìn Triệu Phúc Kim.
Thấy vẻ mặt hắn như thế, lòng Triệu Phúc Kim cuối cùng đã có chút thăng bằng.
Người này sau khi nhìn thấy ta thì vẻ mặt bình tĩnh, có vẻ như không để ý gì. Lần này, cuối cùng đã thấy thất sắc rồi.
Trong mắt Triệu Phúc Kim hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó bưng một chén ở án lên.
Tiểu Ất đã nói đến Ứng Phụng Cục Tô Hàng chưa?
Ứng Phụng Cục Tô Hàng?
Ngọc Doãn sao có thể chưa nói chứ.
Dù là hắn không biết Ứng Phụng Cục Tô Hàng cũng đã được Hoa thạch cương Đó là cuối thời Bắc Tống, Chu Miễn một lục tặc đã đặc biệt vì lấy lòng Hoàng đế Huy Tông mà sưu tập được loại kỳ hoa dị thạch này. Mà Chu Miễn cũng bởi vì Hoa thạch cương này mà rất được Hoàng đế Huy Tông tán thưởng, một bước lên tận làm Ninh Viễn Quân Tiết Độ Sứ, có thể nói vô cùng nở mày nở mặt.
Chỉ có điềuỨng Phụng Cục Tô Hàng này lại gây sức ép khiến dân chúng Đông Nam lầm
Lúc Phương Tịch khởi sự, lợi dụng khẩu hiệu “Tru sát Chu Miễn khiến Đông Nam lâm vào chấn động.
Chỉ có điều Ngọc Doãn không rõ, Triệu Phúc Kim đột nhiên nhắc tới Ứng Phụng Cục Tô Hàng là có ý gì. Liền hoặc nhìn Triệu Phúc Kim, chờ đợi lí do thoái thác của nàng.
Nhưng mặt Triệu Phúc Kim lại lộ ra một chút vẻ bất đắc dĩ.
Nếu Tiểu Ất Ứng Phụng Cục Tô Hàng, Ứng Phụng Cục Tô Hàng này chắc cũng có
Trước đây Phương tặc mưu Chu Miễn đến Hàng Châu, Ứng Phụng Cục Tô Hàng cũng vì vậy mà đóng cửa. Trong hợp đó khi đầu năm Quan gia lại nảy ý tưởng dụng Ứng Phụng Cục Tô Hàng. Chỉ có điều Chu Miễn hiện được làm Viễn Ninh Tiết Độ Sứ, không tốt tiếp tục đi Tô Châu.
Cộng thêm Phương mưu loạn, Tô Châu cũng đã gặp phải liên luỵ, mà khí chưa phục.
Cho nên Quan gia ý thiết lập Ứng Phụng Cục ở Hàng Châu, khải hoa thạch cương... Hiện giờ, Ứng Phụng Cục Hàng Châu kia còn một Đô Giám, là một võ chức vụ và quân hàm bát phẩm. Nếu Tiểu Ất ý, ta có thể cách đề cử Tiểu Ất đảm nhiệm Thừa vụ sai phái Đô Giám Ứng Phụng Cục, có được không?
Ngọc Doãn vốn tỏ vẻ thoải mái, nhưng Mậu Đức Đế Cơ nói thị thật sự giật mình hãi.
Thừa vụ thực chất Viên Ngoại Lang, cấp bậc bát phẩm.
Đây là một chức khá tốt, ở bất cứ đại nào đối với một dân chúng bình thường mà nói thì đúng là cực kỳ hấp dẫn. Chớ đừng nói chi là Đô Giám Ứng Phụng Cục kia cấp bậc bát phẩm, không thể sức hấp dẫn thật lớn.
Có Tống tới nhập sĩ có ba loại.
Khoa cử, bao gồm phương thức đăng đệ thái học, thi lấy công nhập sĩ; ấm bổ, dựa vào bậc cha chú lập nhiều công lao nhập sĩ, được gọi là nha nội (con ông cháu cha); ra, Bắc Tống nhập sĩ còn có một cách, đó là chế độ đặc cách, thông qua sự đề cử của một số ít sĩ phu rất có thế để được nhập sĩ có được chức nhưng đi đường này cũng không nhiều.
Nguyên nhân chính là những sĩ phu có vọng này rất yêu quý bản thân.
Bọn họ sẽ không dễ dàng đề cử, cũng là để bảo toàn bản thân. Mậu Đức Đế Cơ nói chính là cách thức “Đề cử đặc cách”.
Đối với những khác, có thể có chút phiền phức, nhưng đối với Mậu Đức Đế Cơ mà nói, thì không có gì khó khăn cả.
Nếu Mậu Đức Đế Cơ ra mặt, dù là Bạch Thì Trung cũng sẽ không đứng ra cản. Không chỉ bởi vì Triệu Phúc Kim là gái của là Huy Tông, còn bởi vì nàng là dâu của Thái Kinh. Bạch Thì Trung xuất thân là môn hạ của Thái Kinh, dù hiện Thái Kinh không đắc ý, nhưng cũng phải nể mặt ủng hộ Mậu Đức Đế Cơ. Cho nên nói, Triệu Phúc Kim nói ra lời nói cũng không có gì đột
Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu?
Ngọc Doãn luôn luôn tìm cách để nhập sĩ nhưng lại không môn lộ này đang ở mặt.
Không thể không nói, Thừa vụ sai phái Đô Giám Ứng Phụng đích thật là cực kỳ hấp dẫn. Nhưng Ngọc Doãn không vì vậy mà thấy lợi tối mắt. Ngược lại, sau khi Triệu Phúc Kim nói ra những lời này thì hắn rất tỉnh táo chăm chú nhìn Mậu Đức Đế Cơ.
Ánh mắt kia suốt dường như nhìn thấu nội tâm Triệu Phúc Kim.
Triệu Phúc Kim vốn nói có chút đắc ý, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú này của Ngọc Doãn thì lòng lại bối rối.
Nàng vội cúi đầu dùng
Nhưng quả thì vẫn đập thình thịch.
Ta phải giá là cái gì?
Hả?
Lần này, đến lượt Triệu Phúc Kim sửng sốt.
Giọng điệu Ngọc Doãn bình tĩnh, nhưng theo một tia lạnh lùng:
Đế Cơ đột nhiên tốt với Tiểu Ất như vậy, chắc chắn là có yêu cầu…
Ất mặc dù bất tài nhưng cũng từng biết một câu cách thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí.
Vậy mới không có tự dưng có bánh rơi xuống cho Nếu Đế Cơ nói như vậy, thì hẳn Tiểu Ất phải làm gì đó.
Không có… Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ
Chẳng biết tại sao, giọng điệu Ngọc Doãn lạnh băng, lòng Mậu Đức Đế Cơ đau xót.
Nàng vội vàng khoát nói:
Ta không có ý tứ gì khác, chỉ có điều, chỉ có điều, chẳng qua là cảm thấy Tiểu Ất có tài học, nên làm cái gì đó. Lúc Tiểu Ất từ chối sắc mệnh của Quan gia, muốn tiếp tục ở lại Đông Kinh, sợ khó khăn rất lớn. Ứng Phụng Cục Hàng Châu, ta thật sự không có ý gì khác.
Triệu Phúc Kim liên tục giải thích.
Nàng đương nhiên là có ý Không hiểu vì sao Nhu Phúc Đế Cơ lại thích Ngọc Doãn, nếu Ngọc Doãn tiếp tục ở lại Khai Phong, gây không tốt thì sẽ không Vừa lúc hai Đại học sĩ Tiết Độ Sứ, lĩnh Xu Mật Viện sự Thái Du ở điện Tuyên Hòa nhiên nói đến Ứng Phụng Cục Hàng Châu thiếu một Đô Giám, Triệu Phúc Kim liền lập tức nảy ý tưởng. Nế Ngọc Doãn được chức này, thì thể rời khỏi Đông Kinh. Cứ như vậy, Nhu Phúc Đế Cơ không gặp hắn nữa thì lòng sẽ đi.
Con gái mà, tâm tư đổi.
Chỉ cần muội ấy không gặp Ngọc Doãn thì sẽ không gây ra gì nữa.
Cũng như vậy, Ngọc Doãn cũng không được coi là quá thiệt thòi, cứ coi như mình bồi thường cho Ngọc Doãn.
Dù sao, gia Ngọc Doãn đều ở tại Khai Phong.
Để hắn xa xứ, rời xa nơi phồn hoa này, cũng có chút không nỡ.
Đô Giám Ứng Phụng Cục Tô Hàng kia thiếu cái gì? Trong lòng Mậu Đức Đế Cơ đương nhiên là hiểu rất rõ.
Huống chi, Hàng Châu mặc dù không được phồn hoa như Khai Phong, nhưng cũng được coi là nơi giàu có và đông đúc nhất ở Đông Nam, cũng không làm cho Ngọc Doãn quá thiệt thòi.
Triệu Phúc Kim là có lòng tốt, nếu đổi lại là khác, nói không chừng sẽ vui vẻ đến đó.
Nhưng tính tình Ngọc Doãn như nào chứ?
Mặc dù hắn rồi lại bị khéo đưa đẩy không ít, nhưng khí xương cốt làm cho hắn không dễ dàng nhận ân huệ của phụ nữ.
Nếu thật sự là vì hoa phú quý thì đã ở lại thành Khả Đôn rồi.
Ngọc Doãn nhìn bộ dạng kích động của nhìn Triệu Phúc Kim, lập tức mỉm cười...
Có lẽ Đế Cơ có ý tốt, nhưng Tiểu Ất tự biết mình, chỉ sợ không đảm đương nổi
Nếu như là một Tri phủ thể một mình đảm đương một phía, không chừng Ngọc Doãn sẽ xét. Nhưng Đô Giám Ứng Phụng Cục này toạc ra chính là một bảo tiêu môi giới của Hoàng gia, có Lĩnh Ứng Phụng Cục sự quản lý, dưới cũng không có bao nhiêu có thể sử dụng. Dù là ở Hàng Châu, chỉ sợ cũng không thi được cước, dù sao đảm nhận Lĩnh Ứng Phụng Cục sự này không phải Chu Miễn.
Các loại bó bó chân, chẳng bằng không đi.
Ngọc Doãn đứng dậy, cười với Triệu Phúc Kim:
Nếu Đế Cơ không còn việc, Tiểu Ất cáo từ.
Xong, hắn liền rời khỏi nhà thuỷ tạ.
Nhưng không đợi hắn đi tới cửa, lại tiếng gọi của Triệu Phúc Kim:
Tiểu Ất, ta thật sự muốn tốt cho vì sao lại không hiểu.