Tống Thì Hành

Chương 199: Đao danh Hổ Xuất

Tận Bát Chân Lưu Đường, chính là Xích Phát quỷ Lưu Đường trong Thủy Hử vốn là một trong ba mươi sáu đạo tặc Kinh Đông, từng theo Tống Giang tung hoành Sơn Đông.

Ngọc Doãn tái sinh vào năm Tuyên Hòa cũng đã nửa năm rồi.

Tuy rằng bận rộn kế sinh nhai nhưng ít hoặc nhiều cũng có hiểu biết đối với ba mươi sáu cự đạo kia. Cho nên khi vị Chu sư phụ này nhắc tới Tận Bát Chân, hắn chấn động nhìn hộp gỗ trong tay, trong lòng càng thêm thấy nghiêm trọng.

Chu sư phụ nói đao này nặng sáu mươi hai cân.

Tuy nhiên phải biết rằng Chu sư phụ nói không phải cân lượng đời sau mà là cân thời Tống.

Một cân thời Tống bằng một cân sáu lượng đời sau, cái gọi là tám lạng nửa cân bởi vậy mà có. Ngọc Doãn đơn giản đánh giá một lượt, sau mươi hai cân Tống bằng một trăm cân nửa lạng. Xích phát quỷ Lưu Đường trong Thủy Hử không phải là nhân vật quá xuất sắc, không ngờ lại có thể sử dụng binh khí nặng đến vậy?

Còn nữa, Trảm mã đao này đến rốt cuộc là một loại vũ khí kỳ quái đến mức nào?

Một thanh đao nặng đến trăm cân, ở hậu thế tuyệt đối là điều khó tưởng tượng.

Ngọc Doãn nhìn Chu sư phụ, sau một lúc lâu do dự, liền mở hộp gỗ ra.

Hộp gỗ này chất liệu lại rất bình thường, không có gì ngạc nhiên cả, tuy nhiên chiều dài lại kinh người, dựng thẳng lên chỉ thấp hơn Ngọc Doãn một cái đầu mà thôi. Trong hộp dùng nhung tơ mà lam, trên đó đặt một cây trường đao.

Nói là trường đao, chẳng bằng nói giống một thanh kiếm lớn thì chính xác hơn.

Đao tổng thể dài ước chừng một mét sáu, trong đó lưỡi dài một thước, cán dài 60cm, phần dưới chuôi đao có thiết châm, dù là ở trong nước cũng có thể sử dụng. Trảm mã đao này cũng có tên là Trảm mã kiếm, đã tồn tại từ thời kỳ Lưỡng Hán, nghe nói thời Tam Quốc Lưu Bị từng tạo ra song kiếm thư hùng, hình thức ban đầu cũng là Trảm mã kiếm này, không phải dũng sĩ vũ dũng thì không thể sử dụng.

Trong Tân Đường thư cũng có ghi lại, nói Trảm Mã đao này nặng mười lăm cân, thuộc loại vũ khí chế thức.

Mà tới đời Tống, Trảm mã đao lại trải qua một lượt cải biến, cũng tham chiếu hoành đao đời Đường, phát triển thành bộ chiến dùng đao.

Mà Trảm mã đao phát huy được uy lực thật sự vẫn là Nhạc Phi vang danh thiên hạ.

Sách sử ghi lại, Nhạc Phi từng lấy bộ binh hành động chậm đánh tan thiết kỵ nhanh của quân Kim, sử dụng là giải mã đao sau khi được cải tiến. Tuy nhiên lúc này Nhạc Phi chỉ là một hiệu dụng, Trảm mã đao vẫn chưa được cải tiến.

Trảm mã đao đời Tống ước chừng năm sáu thước dài, cũng không khác biệt gì nhiều so ới Trảm mã đao trước mặt Ngọc Doãn.

Chỉ có điều thanh Trảm Mã Đao trước mặt rõ ràng là được chế tạo tỉ mỉ, cũng không biết là dùng vật liệu gì chế tạo, đại đao cầm trong tay vô cùng nặng. Lưỡi đao rộng hơn so với Trảm mã kiếm bình thường, ước chừng rộng thêm 4mm, sống đao rất dày, khiến thanh đao có hình dáng như cây cung, có thể gia tăng uy lực bổ chém.

Chuôi đao ước chừng to bằng cánh tay trẻ em, nắm trong tay cũng rất vừa.Ngọc Doãn cầm Trảm Mã Đao lên, bổ vào khoảng không lập tức nghe tiếng đao phong nổi lên.

Tiểu nhị Tiểu Thiết nhìn đến ngây người!

Người này thật có khí lực, đại đao nặng sáu mươi hai cân mà hắn chỉ sử dụng bằng một tay, hơn nữa lại có vẻ không chút tốn sức.

Liền nuốt nước bọt, hạ giọng nói:

- Chu sư phụ, gã này khí lực mạnh quá?

- Con trai của Ngọc Phi sao thua kém người khác được!

Chu sư phụ cười ha hả, trong mắt hiện lên tia vui mừng.

- Xem ra thanh Hổ xuất này đã tìm được chủ nhân rồi.

Hổ Xuất?

Đây là tên đao này sao?

Ngọc Doãn lại nâng thanh đao lên tỉ mỉ xem xét, lại phát hiện phần bảo vệ tay ở thanh đao bằng mộc qua, cũng dùng sắt thô tạo thành, hiện ra một hình dạng hổ khẩu, nhìn lưỡi đao giống như là từ trong miệng hổ xuất ra, vô cùng đặc biệt.

Phần bảo vệ tay mộc qua này có thể tránh cho máu có thể chảy xuôi xuống chuôi đao làm tay ẩm trơn.

Lật đao lại, thấy trên sống đao có khắc chữ: Ký Du đúc tháng ba Canh Tử!

Tháng ba năm Canh Tử, chẳng phải là năm Tuyên Hòa thứ hai sao? Thanh đao này không ngờ lại ở trong cửa hàng sắt này bị bụi phủ mờ hơn năm năm rồi.

Ký Du, chắc hẳn là tục danh của Chu sư phụ.

Ngọc Doãn không biết lai lịch của Chu Ký Du là gì, nhưng hắn thật sự thích thành “Đại đao Hổ xuất” này.

Đời sau các loại quản chế mà Ngọc Doãn càng không có năng lực tìm được người tạo ra loại đại đao này.

Mà nay hắn có thể thu thập thỏa thích, không có bất cứ gánh nặng gì. Một thanh đao cầm trên tay mà lòng tràn đầy chí khí nam nhi. Hắn xem xét thanh Hổ xuất, trên mặt tràn ngập niềm vui không chút che giấu, sự yêu thích bộc lộ hẳn ra ngoài.

- Thanh đao này là của Tận Bát Chân, là muốn mã chiến.

Tuy nhiên gã đó bản lĩnh chưa giỏi, kết quả là chết cực kỳ thê thảm, ngay cả toàn thân cũng không còn.

Tiểu Ất và thanh đao này cũng thật có duyên, ta vốn định quay về chấm dứt việc kinh doanh ở đây, trở về định cư ở Việt Châu. Nếu Tiểu Ất đến chậm thêm mấy ngày là ta đã đi rồi, ha hả, cho nên nói tới sớm không bằng tới thật khéo. Đao này và Tiểu Ất là có duyên đấy.

Hổ Xuất này tích lũy tâm huyết của ta, khác hẳn với Trảm Mã Đao bình thường, vô cùng sắc bén, lúc sử dụng chia ra lực tạo ra nhiều phần uy lực.

Nếu gặp phải binh sĩ mặc giáp, với bản lĩnh của Tiểu Ất có thể một đao chém đứt thành hai đoạn. Hiện giờ Hổ Xuất đã có chủ nhận, tâm sự của ta coi như đã giải quyết xong, mong rằng Tiểu Ất chớ phụ cái tên “Hổ Xuất”. Tương lai cùng nó tạo nên công lao sự nghiệp sẽ không phụ tâm huyết bao năm của ta.

Ngọc Doãn nghe vậy thu đao lại, không chút khách sao thi lễ thật sâu với Chu Ký Du.

- Tiểu Ất quyết không phụ nhờ vả của Chu sư phụ.

- Đúng rồi, còn có một việc nữa còn phải làm phiền Tiểu Ất.

- Xin sư phụ chỉ bảo.

Chu Ký Du giải quyết xong một tâm sự thì cảm thấy vô cùng mỹ mãn, bảo Tiểu Thiết lấy ra hai ghế dựa, ra hiệu cho Ngọc Doãn cùng ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói:

- Không dối gạt Tiểu Ất, cả đời ta say mê chế tạo đao, cho nên bao năm nay vẫn cô độc, lão bằng hữu ở Khai Phong hầu như đã mất, lần này ta về quê, duy nhất còn chút vướng bận ở Đông Kinh là Tiểu Thiết. Ừm, nó đã theo ta nhiều năm rồi...

Nói xong, Chu Ký Du chỉ vào tiểu nhị kia, trên mặt nở nụ cười hiền lành.

- Ta quy ẩn sơn lâm, từ nay về sau không đặt chân vào trần thế nữa.

Nhưng Tiểu Thiết còn trẻ, ta thật không đành lòng để nó theo ta ăn ở trong sơn dã.

Càng nghĩ mà không tìm được người có thể phó thác. Nay Tiểu Ất thành tài, lại có danh hiệu ở phủ Khai Phong, là người thích hợp. Chỉ có điều nhiều năm trước đây không liên lạc, ta cũng thật hơi hổ thẹn, hôm nay Tiểu Ất lại tìm tới cửa, vừa lúc có duyên với Hổ Xuất.

Cho nên ta mặt dày khẩn cầu xin Tiểu Ất chiếu cố Tiểu Thiết.

Tay nghề của ta nó cũng học được mười phần, chỉ có điều tính cách quá đơn thuần, ta sợ nó bị người ta lừa gạt.Hiện tại có Tiểu Ất, ta không còn lo lắng nữa rồi. Chỉ cần Tiểu Ất gật đầu đồng ý, quan tâm tới Tiểu Thiết, chắc hẳn ở Khai Phong sẽ không có ai ức hiếp nó.

- Chu sư phụ, Tiểu Thiết nguyện đi theo sư phụ.

Tiểu Thiết nghe vậy lập tức quỳ xuống trước Chu Ký Du.

-Tiểu tử ngốc, ta rời khỏi nơi này, là vì ta đã hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý, không có gì đáng lưu luyến nữa.

Nhưng ngươi thì khác, hào hoa phong nhã,

ngay cả mùi vị nữ nhân còn chưa biết, theo ta trở về Việt Châu, chẳng phải là đáng tiếc sao? Dù là ngươi bằng lòng theo ta nhưng ta không đồng ý.

- Nhưng...

- Được rồi, đừng nghĩ gì nữa.

Chu Ký Du mặt nghiêm lại khiến Tiểu Thiết lập tức không dám nói gì thêm nữa.

- Tiểu Ất, ngươi có thể nguyện chiếu cố nó thay ta không?

- Nếu Chu sư phụ đã mở lời, sao Tiểu Ất không dám tuân theo? Xin Chu sư phụ yên tâm, Tiểu Ất nhất định bảo vệ Tiểu Thiết, không để người khác ức hiếp.

Ngọc Doãn nay không có chuyện để mà lo lắng nữa.

Đúng vậy, hắn không kết bè kết phái, nhưng nay hắn có thực lực,dù không đi làm kẻ đầu gấu lưu manh nhưng cũng nổi danh ở phố Mã Hành. Hắn có một cửa hàng thịt, một xưởng thịt chín, cộng thêm một lò mổ, trong ngoài cộng lại còn có hơn hai mươi người đi theo hắn kiếm ăn, mà những người này có ai lương thiện?

Dương Tái Hưng, Cao Thập Tam lang không cần nói năng rườm rà.

Dù là những người Vương Mẫn Cầu Hoắc Kiên, trên tay cũng đã từng giết người.

Đơn giản về điểm này mà nói, đám lưu manh nhàn rỗi lớn nhỏ trong phủ Khai Phong dám đến gây chuyện với Ngọc Doãn nào có mấy ai.

Chu Ký Du nghe xong, lập tức vui sướng cười ha hả!

Ngọc Doãn còn muốn mời Chu Ký Du uống rượu nhưng Chu Ký Du lại cự tuyệt.

Ông nói thể cốt kiêng rượu, Ngọc Doãn cũng không miễn cưỡng, liền hỏi ngày đi của Chu Ký Du, rồi sau đó cáo từ.

Ra cửa hàng sắt, tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng tốt.

Đây chính là là chuyện tốt.

Sáng nay lúc ra khỏi nhà đã tìm được một thanh đao tốt, lại mua được cỏ khô quay về, tất cả đều giải quyết xong.

Về phần Chu Ký Du, Ngọc Doãn cũng không lo lắng.

Đi về hỏi Yến Nô là biết ngay, chắc hẳn Yến Nô cũng không xa lạ về ông ấy.

Tuy nhiên, Chu Ký Du nói ông từng chế tạo cho Yến Nô một đôi Lao Thập tử âm dương côn, đó là vật gì? Trong ấn tượng của Ngọc Doãn thì chưa từng thấy Yến Nô sử dụng côn, nên càng không hiểu Âm Dương côn này.

Rốt cục là nó có hình dạng như thế nào?

Sau khi trở về phải hỏi mới được.

Công phu của Yến Nô trong tưởng tượng của Ngọc Doãn thì chưa hề thấy cầm Âm Dương côn?Vậy đó là vật gì?

Ngọc Doãn cầm đại đao tìm một kiệu phu bảo đưa đao về nhà trước.

Hộp gỗ đó hơn trăm cân, cầm đi quả thật hơi vất vả, hơn nữa Ngọc Doãn còn định đến cửa hàng một chút,đương nhiên không thể mang thứ đồ đó đi theo. Hắn không lo lắng kiệu phu sẽ có ý xấu với đao của hắn, chỉ cần hắn còn ở Khai Phong thì có chạy đằng trời. Còn nữa, Ngọc Doãn cũng có chút hung danh, ai dám lấy đồ của hắn chứ? Hơn nữa, lấy đi Hồ Xuất thì có lợi gì?

Thanh đao này cũng chỉ có Ngọc Doãn là sử dụng được, những người khác đừng nói là sử dụng, dù có cầm lên cũng chưa chắc đã được.

Cứ như vậy Ngọc Doãn đi thẳng đến cửa hàng Ngọc gia.

Hắn vừa xuất hiện lập tức khiến đám người Hoàng Tiểu Thất vô cùng hưng phấn, không đợi hắn tới đã chạy lên trước hành lễ.

- Tiểu Ất ca, sao lâu mới về vậy?

- Đúng vậy, không có ngươi ở đây, tất cả mọi người đều thấy thiếu vắng.

- Nhanh đi gọi Nhị tỷ, Tiểu Ất ca đến rồi!

Mọi người mồm năm miệng mười, hỗn loạn.

Nghe giọng nói quen thuộc quê hương, nhìn những khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng Ngọc Doãn càng thoải mái, cười ha hả hàn huyên cùng mọi người.

Mà ở trong lầu Hoan xa xa, có chị em đi ra vừa lúc thấy Ngọc Doãn đi tới.

Chị em kia thấy Ngọc Doãn, trước tiên thì ngẩn ra, sau đó thì hét lên chói tai.

- Tiểu Ất ca đã trở lại, Ngọc đồ tể đã về rồi, đã về rồi!

Tiếng hét chói tai làm Ngọc Doãn giật mình, không đợi hắn hiểu rõ chuyện gì thì đã thấy trong lầu Hoan chạy ra rất nhiều chị em, oanh oanh yến yến vô cùng náo nhiệt.