Tống Thì Hành

Chương 197: Làm lại nghề cũ

Trời vừa tờ mờ sáng, Ngọc Doãn đã thức dậy rồi.

Người ngọc trong lòng vẫn đang ngủ say, cúi đầu nhìn xuống, đúng là tư thế quyến rũ của một đóa hoa hải đường đang ngủ say. Cúi đầu xuống, khẽ hôn nhẹ lên tóc của Yến Nô, sau đó nhè nhẹ bước xuống giường, mặc áo vào, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Cửa phòng cọt kẹt đóng lại.

Yến Nô vừa rồi còn đang ngủ say, bỗng dưng mở toang hai mắt, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

-----------------------

Lấy cường gân tráng cốt đan ra, mở miệng nuốt vào.

Đón ánh nắng ban mai đầu tiên từ đường chân trời, Ngọc Doãn đã bày cái La Hán Thung ra đình viện, hít thở một ngụm chân khí, sau đó khí tức đan điền như sấm, tiếp đó trong miệng liền phun ra một luồng khí nhàn nhạt, đó là một luồng khói trắng mà mắt thường không tài nào trông thấy được, hắn nhanh chóng chìm vào trạng thái tu luyện.

Gió bình minh thổi đến, thổi tà áo hắn bay lên bồng bềnh.

Sáng sớm mùa cuối hạ, đã dần vơi đi cơn nóng bức nực nội, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt thoải mái.

Yến Nô cũng ra khỏi giường, ngồi vào cái bàn trang điểm, chải tóc bôi son trước gương. Vốn dĩ muốn chải tóc như thường lệ, nhưng chải được một nửa, lại đột ngột dừng lại, đánh rối tóc lên, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng, lại dùng lược bới thành búi tóc nhỏ.

Thời Bắc Tống, có vô số kiểu tóc, đếm cũng không xuể.

Hơn nữa mỗi một kiểu tóc, đều có ý nghĩa khác nhau. Ví dụ như kiểu tóc khi còn con gái, kiểu tóc khi đã có chồng, kiểu tóc người bình thường, kiểu tóc quý phu nhân…tất tần tật đều có yêu cầu khác nhau cả..phần lớn mà nói, một khi người con gái thay đổi kiểu tóc, búi tóc lên cao, điều này cũng cho người ta thấy được thân phận của mình. Mà búi tóc cũng chia ra to và nhỏ, phổ biến nhất trên phố, chính là kiểu búi tóc nhỏ này.

Búi tóc lớn còn có tên là Phao Kế, cần phải quấn chặt năm vòng, đồng thời ghim kim xuyến vào, sau đó dùng vải buộc cố định lại.

Kiểu tóc này dựng thẳng lên rất ư rườn rà, hơn nữa không dễ làm việc, phần lớn chỉ có những nữ tử con nhà phú quý mới sử dụng kiểu tóc này…

Mà những nữ tử con nhà thông thường, thì đều đơn giản hóa kiểu tóc này đi.

Búi tóc quấn chặt ba vòng, không cần kim xuyến hay vải lụa cố định lại, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến lao động chân tay. Yến Nô mặt đỏ ửng, chải cho mình kiểu tóc búi lọn nhỏ, kỳ thật cũng là để chứng minh một chuyện với mọi người, bắt đầu từ bây giờ, nàng ta chính là người của Ngọc Doãn.

Chải tóc xong, thay y phục lao động thường ngày, Yến Nô liền đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Ngọc Doãn đang luyện công, Chùa chiền bên cạnh đang truyền tới tiếng tụng kinh, hô hấp của Ngọc Doãn, cũng theo nhịp gõ mỏ, một hít một thở, phần bụng không ngừng đánh trống, mơ hồ truyền tới tiếng sấm vang. Biến hóa này, khiến Yên Nô vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.

Đây là dấu hiệu chứng tỏ sắp đạt tới trình độ đỉnh phong của công phu tầng thứ ba.

Yến Nô cũng không ngờ, công phu của Ngọc Doãn lại tiến bộ nhanh như vậy.

Chẳng trách trước khi lâm chung phụ thân đã nói, Tiểu Ất là một kỳ tài luyện võ. Thời gian luyện từ công phu tầng hai đến nay, vẻn vẹn chi có vài tháng, thế mà Ngọc Doãn đã bước vào công phu tầng thứ ba, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới đại viên mãn nữa. Mà để đạt tới trình độ công phu này, Yến Nô đã phải khổ luyện hết mười năm trời, từ nhỏ đã chịu đựng cơn đau gân cốt, tu luyện công phu, nhưng thật chẳng bằng Ngọc Doãn luyện trong một sớm một chiều.

Nghĩ đến đây, Yến Nô cũng không khỏi sinh lòng cảm thán…

Tuy nhiên, nàng vốn chẳng sinh lòng đố kỵ, trái lại còn vô cùng vui mừng thay cho Ngọc Doãn.

Bước vào bếp, bèn bắt tay vào công việc lu bu…nghĩ tới chuyện mấy tháng nay Ngọc Doãn phải bôn ba ngàn dặm, Yến Nô không khỏi cảm thấy đau lòng. Trước kia Ngọc Doãn thích ăn nhất chính là Lãnh Đào, là một loại mì lạnh nhào bằng tay. Đáng tiếc lúc hắn rời đi, nguyên liệu của Lãnh Đào còn chưa chín muồi, ba tháng qua đi, cũng lỡ mất cơ hội tốt nhất để ăn Lãnh Đào rồi.Tuy nhiên, cũng không phải quá muộn.

Yến Nô ở trong bếp làm cơm cho Ngọc Doãn, còn Ngọc Doãn thì sau khi kết thúc việc tập luyện, lại đánh hai lượt quyền cước, xong mới ngồi xuống trong viện.

Mặt trời lên cao, ánh nắng sớm ấm áp tràn vào trong viện.

Buổi sáng ở Khai Phong phủ, như được khoác lên sức sống mới, so với buổi sáng ở thành Khả Đôn, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Tâm trạng vô cùng thanh thản, Ngọc Doãn thấy Yến Nô đang bận rộn trong bếp, cũng không vào trong làm vướng chân vướng tay làm gì, hắn bèn ngồi xuống lấy đao phổ do Bản La Nhất Đao tặng hắn ra xem.

Mùi hương thơm kỳ lạ ập vào mũi, khiến người ta rục rịch cả mười ngón tay. Ngọc Doãn ngẩng đầu lên, thấy Yến Nô đang bưng một tô mì đi từ nhà bếp ra, Yến Nô trong ánh ban mai, trông càng toát lên nét quyến rũ động lòng người khi làm phu nhân.

- Mau tới dùng bữa sáng này.

Đặt tô mì Lãnh Đào xuống trước mặt Ngọc Doãn, Yến Nô cũng ngồi xuống cạnh bên.

Vắt mì to bằng lòng bàn tay, sợi mì suông mượt, vô cùng đàn hồi…sau khi sợi mì được nấu chín, dùng nước giếng lượt qua một nước, phối kèm các gia vị và thức ăn đúng mùa, vừa nhìn quá, đã thấy muốn ăn rồi. Ngọc Doãn không khách sáo nữa, đặt đao phổ lên bàn một cái, cầm lấy tô mì, cộng thêm số gia vị cần thiết, liền ăn từng ngụm thật to. Thấy hắn ăn ngon lành, trong lòng Yến Nô tức thì có cảm giác mãn nguyện một cách kỳ lạ. Trên mặt nàng ta còn mang theo cả nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy tập đao phổ trên bàn, nàng ta bèn cầm lên xem.

- Đây là gì vậy?

- Là đao phổ gia truyền của Tứ Lục Thúc, nói cái gì mà Bào Đinh Bát Pháp.

Ngọc Doãn ậm ờ trả lời, một tô Lãnh Đào đã chui tọt vào bụng.

Hắn lại lấy thêm một tô mì, thêm vào chút đồ ăn kèm theo, vừa ăn vừa nói:

- Tứ Lục thúc nói là gia tổ của thúc, từng là người của quân Chiết Gia, sau đó vì phạm quân kỷ, mới quay trở về Khai Phong. Để lại quyển đao phổ này, nhưng lại không để lại thuật luyện khí tương ứng, thế là nó dần dần không còn hữu dụng nữa. Lần này trên đường ta dẫn thúc đi Thái Nguyên, Tứ Lục thúc đã tặng quyển đao phổ này cho ta, còn tặng ta một thanh bảo đao gia truyền nữa…ở ngay trên bàn trong phòng ấy, nói là cái gì dùng thuật Lâu Lan Cô để chế tạo ra đấy, tên gọi là Bất Tử Điểu.

- Vậy à?

Yến Nô ứng một tiếng, nhưng lại chẳng nhìn thanh bảo đao trong phòng.

Trên thực tế, sau khi xem quyển đao phổ, Yến Nô liền biết ngay thanh bảo đao đó chắc chắn không phải dạng tầm thường.

Bởi vì căn cứ theo các chiêu thức trong đao phổ, thanh đao này đã được thiết kế rất công phu. Tuy không được xem là đại gia, nhưng phụ thân của Yến Nô dù sao cũng là một đại tông sư, có thể nhìn ra chỗ tốt xấu của đao pháp.

Bào Đinh Bát Pháp thật ra cũng khá đơn giản, tư thế của đao cũng chẳng có gì đặc biệt, chỗ tinh túy của quyển đao phổ này, chính là nằm ngay phần biến hóa chỉ pháp ở phía sau quyển sách. Nếu không luyện tập chân pháp, cũng thật khó lòng mà luyện thành. Tuy nhiên chuyện này đối với Ngọc Doãn mà nói, cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. …Hắn đã luyện Đa La Diệp Thủ, so với Chỉ Pháp Biến Hóa tuy có chút khác biệt, nhưng giữa hai bên vẫn có một số mối liên hệ, giống nhau đến kỳ diệu.

- Tiểu Ất Ca!

- Hở?

- Đao phổ này, huynh đã từng luyện qua chưa?

- Luyện một ít, nhưng nói thật, chẳng cảm thấy có chỗ nào uyên thâm cả, dường như nó vô cùng đơn giản.

Ngọc Doãn vừa ăn mì vừa trả lời.

Đôi mày Yến Nô nhíu chặt vào nhau, suy tư một lúc sau, hạ giọng nói:

- Nô cảm thấy, đao phổ này kỳ thật chính là hai bộ đao pháp.

- Ách?

- Cái gọi là Bào Đinh Bát Pháp, chẳng qua là bát thức, hướng đi nó mở rộng vô biên.

Nô cảm thấy Bào Đinh Bát Pháp này, giống với đao pháp trong quân đội hơn, thích hợp dùng trong giáp đấu đánh trận…còn Chỉ Pháp phía sau, kỳ thật dựa trên căn bản của Bào Đinh Bát Pháp mà cải tiến, lại kết hợp với mộ số đặc điểm chém giết của nhân sĩ giang hồ, sản sinh ra đao pháp này. Loại đao pháp này, cần phải phối hợp với binh khí chế tạo chuyên môn, hướng đi chính là đường linh xảo kỳ quái.

Ngọc Doãn nghe vậy, liền buông tô mì trong tay xuống.

- Hai loại đao pháp ư?

- Vâng, phải xem Tiểu Ất Ca chọn con đường nào. Nếu là dùng để giáp đấu trong quân đội, thì là Bào Đinh Bát Pháp. Nhưng loại đao pháp này, nếu dùng Lâu Lan bảo đao vừa rồi huynh nói, e rằng khó lòng phát huy hết ưu thế của nó, nhất định phải dùng đại đao trong quân dội mới có thể phát huy hết uy lực của Bào Đinh Bát Pháp này được.

Nhưng nếu huynh sử dụng một loại đao pháp khác, thì phải dùng bảo đao do Tứ Lục Thúc tặng cho huynh.

Mà đại đao trong quân đội, thì hoàn toàn không thể thi triển tinh túy trong đó…hai bên có vẻ liên hệ với nhau, kỳ thật hai hướng đi hoàn toàn khác biệt. Về phần bên nào mạnh hơn, Nô cũng không dám chắc, mục đích sử dụng của hai đao pháp này, hoàn toàn không giống nhau.

Yến Nô nói như vậy, Ngọc Doãn mới giật mình bừng tỉnh.

- Chẳng trách ta luôn cảm thấy có điều kỳ lạ, cứ như không thể phát huy uy lực ấy. Thì ra là vậy….

Hắn nghĩ ngợi một lúc, bất chợt cười nói:

- Thế ta có thể luyện cả hai loại đạo pháp này không?

- Cái này thì…cũng không phải không thể. Chỉ là nếu huynh tu luyện bào Đinh Bát Pháp, thì cần phải chế tạo một thanh đao to mới được; Còn nếu muốn luyện tốt loại đao pháp còn lại, thì cần phải có thực thể mới cảm nhận được điều kỳ diệu trong đó. Đại đao thì dễ chế tạo, nhưng thực thể sống thì có chút phiền toái.

- Cần thực thể sống ư?

Ngọc Doãn cảm thấy hơi rùng mình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Yến Nô gật gật đầu :

- Đao pháp gia truyền của Tứ Lục Thúc, vốn đi đường âm tàn kỳ lạ, tuy nói là lấy Bào Đinh Bát Pháp làm căn cơ, nhưng nếu không có thật thể sống, huynh khó có thể lãnh hội được điều kỳ diệu bên trong nó, càng không thể luyện thành chân pháp.

Chẳng lẽ, phải giết người thật sao?

Tuy là Ngọc Doãn đã từng giết người, nhưng đó đều là do bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu bảo hắn vì luyện thành đao pháp mà phải cố ý giết người, chỉ sợ đạo pháp của hắn chưa luyện thành, chắc đã sớm biến thành mục tiêu chỉ trích của mọi người rồi.

- Cửu Nhi tỷ, không có cách nào khác ư?

Yến Nô cau mày suy nghĩ thật lâu, sau đó bất chợt mở mắt ra, nói:

- Biện pháp thì có đấy, nhưng không biết Tiểu Ất Ca có chịu hành nghề cũ hay không?

- Hành nghề cũ à?

Ngọc Doãn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác:

Hành nghề cũ là thế nào?

Yến Nô gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ý của Nô là, giết heo!

Ngọc Doãn thở ra chưa hít vào, đã lập tức ho khan kịch liệt.

Giết heo! Cũng thật là hành nghề cũ rồi!

Nhớ lúc đầu khi mới tái sinh, đối mặt với mối nguy Quách Kinh, đám người Tưởng Môn Thần ngừng cung cấp thịt heo cho hắn, hoàn cảnh buộc hắn phải học cách giết mổ heo.

Nhưng mà, công việc đó không kéo dài lâu, liền giao lại cho Trương Tam Mã Tử. Sau đó nữa, hắn trả hết nợ, cũng giải thoát xiềng xích của Tưởng Môn Thần đối với hắn, còn có được quyền hạn giết mổ heo, mở thêm một lò mổ, chuyện phụ trách công việc giết mổ heo.

Tuy nhiên, công việc giết mổ heo lợn phần lớn đều do Dương Tái Hưng và Cao Thập Tam Lang bọn họ phụ trách, từ khi lò mổ hoạt động đến giờ, Ngọc Doãn chưa từng giết qua một con heo nào…

- Chỉ còn cách này thôi sao?

Ngọc Doãn nhìn Yến Nô, vẻ mặt đầy đau khổ.

Yến Nô đáp:

- Nếu huynh tìm được cách khác, không làm cũng được…hoặc giả, huynh có thể không luyện bộ đao pháp này, chỉ luyện Bào Đinh Bát Pháp thôi.

Giữ chân pháp mà không đi luyện, thế sẽ bị thiên lôi dòm ngó đấy!

Ngọc Doãn có chút rầu rĩ, xoa xoa đầu, suy tư thật lâu rồi mới nói:

- Nếu đã như vậy, thế chỉ còn cách hành nghề cũ thôi!

- Kỳ thật Tiểu Ất Ca cũng không cần phiền não như vậy. Nếu huynh đã mở lò mổ, thì hẳn có không ít người nói này nói nọ. Nay phố Mã Hành này, đã có không ít người xì xào về huynh, họ đều nói một tiếng “ Ngọc Đồ Tể”. Cho dù huynh không giết mổ heo, nhưng chẳng thể gạt bỏ được cái biệt danh này, thế thì huynh còn quan tâm làm gì?

- Hơn nữa, huynh đây là để luyện võ, mặc kệ bọn họ nói đi.

Lời này của Yến Nô, khiến Ngọc Doãn đột nhiên tỉnh ngộ.

- Trước đây ta cũng không để tâm lắm, sao bây giờ lại quan tâm đến cái hư danh này?

Không sai, dù ta không mổ heo, cũng không thể thiếu mất biệt danh “Ngọc Đồ Tể”, thôi thì cứ thẳng tay mà giết, cũng có thể luyện tập đao pháp.

Quyết định xong rồi, Ngọc Doãn trái lại thấy nhẹ lòng.

Hắn ăn no nê rồi dậy nói:

- Thế cứ quyết định vậy đi, chốc nữa ta đến chợ ngựa dạo một vòng, mua chút cỏ khô cho Ám Kim…phải rồi, Cửu Nhi tỷ có biết, trong thành Đông Kinh này, ai có sở trường chế đao không? Tiện thể làm một thanh mang về.