Tống Thì Hành

Chương 176: Cốt na lý

- Di Lý, đi thôi!

Dưới cờ đại kỳ Hắc Sơn quân, Cốt Na Lý nhìn thành Khả Đôn lặng yên ở phía xa không một động tĩnh, thở dài nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Ngươi cho rằng trên đời này ai cũng như Sứ Quân sao? Có lẽ Công chúa Thục Quốc đúng là như lời ngươi đã nói, có chút khí độ nhưng cuối cùng cũng là nữ nhân. Ngươi hùng hổ như vậy suất bộ mà đến, cô ta làm sao dám mạo hiểm lớn như thế để tiến đến mời chào ngươi?

Ất Thất Oát Lỗ Đoá không có trả lời.

Cốt Na Lý vốn là người Hề, màu da khá trắng, tướng mạo tuấn tú.

Gax và Ất Thất Oát Lỗ Đoá từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sau đó lại cùng nhau nhập ngũ. Hề Vương Tiêu Can ủng hộ Da Luật Thuần, khi thành lập Bắc Liêu, Cốt Na Lý động viên Ất Thất Oát Lỗ Đoá nương tựa vào bên Tiêu Can. Lúc ấy, hai người được phân dưới trướng của Da Luật Đại Thạch.

Ất Thất Oát Lỗ Đoá vũ dũng hơn người, am hiểu trị binh.

Còn Cốt Na Lý mặc dù tay trói gà không chặt nhưng túc trí đa mưu, được gọi là “Bạch hồ” làm phụ tá cho Da Luật Đại Thạch.

Gã và Ất Thất Oát Lỗ Đoá hợp xưng hổ hồ, là phụ tá đắc lực cho Da Luật Đại Thạch.

Sau này hộ tống Da Luật Đại Thạch từ trong đại doanh quân Kim chạy ra, tìm Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi để nương tựa…

Lúc ấy Cốt Na Lý nói với Da Luật Đại Thạch rằng ngàn vạn lần không cần giao ra binh mã! Sứ Quân người đã từng ủng hộ Da Luật Thuần, giống như nghịch thần trong mắt Da Luật Diên Hi. Nhưng giờ ông ta đã tiếp nhận người cũng là muốn giành bảy ngàn binh mã trong tay ngươi.

Người giao binh mã ra chính là thời điểm người sẽ trở thành tù nhân.

Nhưng Da Luật Đại Thạch không nghe, vẫn kiên trì tiến đến hội họp cùng Da Luật Diên Hi.

Rơi vào đường cùng, Cốt Na Lý lại ra một kế,

- Sứ Quân người muốn tìm bệ hạ để có nơi nương tựa, ta không ngăn cản.

- Nhưng xin Sứ Quân chuẩn bị đường rút để tránh không có đường lui. Ta và Di Lý sẽ không xuất hiện, chúng ta dẫn theo hai ngàn người đến Hắc Sơn, làm mã tặc địa phương. Nếu trong một năm Sứ Quân giao ra binh quyền mà không có xảy ra vấn đề gì, ta và Di Lý lợi dụng danh nghĩa quy hàng, quay về trại của Sứ Quân; Nếu Sứ Quân gặp nguy hiểm, ta và Di Lý cũng có thể nghĩ cách cứu Sứ Quân ra…

Đối với Da Luật Đại Thạch mà nói đây là một sự đảm bảo không thể nào nghi ngờ.

Sau khi suy nghĩ kỹ ông ta đồng ý với kế sách của Cốt Na Lý, mang binh mã đến nương tựa vào Thiên Tộ Đế, còn Cốt Na Lý và Ất Thất Oát Lỗ Đoá dẫn theo hơn một ngàn quân tinh nhuệ đã đại thắng ở quân Tống ở Yến Kinh đi theo Da Luật Đại Thạch vào rừng làm Hắc Sơn quân.

Kết quả giống như Cốt Na Lý đã đoán.

Sau khi Da Luật Đại Thạch giao ra binh quyền không lâu, vốn dĩ vì chuyện khuyên Thiên Tộ Đế xuất binh mà bị bắt giam.

Cốt Na Lý nhận được tin tức bắt đầu triển khai hành động.

Trướng tiên anh ta thông qua sự hiểu biết về thành Khả Đôn để làm cho Pha Lý Quát hàng.

Sau đó hai bên cấu kết, trong thời điểm thích hợp để Ất Thất Oát Lỗ Đoá vào thành sau đó liên kết giải cứu Da Luật Đại Thạch.

Có thể nói là kế sách này đã được tiến hành thuận lợi, chỉ có điều Da Luật Đại Thạch cũng được, Cốt Na Lý cũng được đều không dự liệu được sự xuất hiện của Da Luật Tập Nê Liệt, càng không ngờ đến sự tồn tại của Dư Lê Yến và Ngọc Doãn hai người này, cho nên đã thất bại trong gan tấc.

Sau khi Dư Lê Yến lấy ra thi thể của Da Luật Đại Thạch, Cốt Na Lý quả quyết hạ lệnh ngừng công kích.

Gã nhanh chóng suất bộ cho lui về sau năm mươi dặm và cho người tìm hiểu tin tức… Cho đến sáng sớm Cốt Na Lý nghênh đón Ất Thất Oát Lỗ Đoá từ thành Khả Đôn trở về.

Vốn dĩ Cốt Na Lý muốn suất bộ trở về Hắc Sơn.

- Ta còn năm trăm tinh binh ở Hắc Sơn hơn nữa binh mã trong tay cũng có hơn ngàn người.

Dù là không đi tìm Lỗ tặc nương tựa mà dựa vào những người này ư, cũng đủ để ở Mạc Bắc làm một Đại vương ung dung tự tại. Đất Mạc Bắc màu mỡ ngàn dặm cũng đủ để chúng ta khám phá… Thật sự nếu không có cách nào sống yên ở Mạc Bắc cũng có thể tiến ra bắc đến Tây Châu.

Dân tộc Hồi Hột ở Cao Xương đã xuống dốc, căn bản không thể là đối thủ của chúng ta.

Chúng ta tiến vào Tây Châu cũng có thể vui sướng ung dung tự tại, ngay cả dân tộc Hồi Hột ở Cao Xương cũng không thể làm gì được chúng ta.

Từ cấp Hooojtnaof mà nói Cốt Na Lý, Dư Lê Yến còn có Da Luật Đại Thạch trong lịch sử đều đã xác định vị trí ở Tây Châu, nhắm thẳng vào dân tộc Hồi Hột ở Tây Xương. Chẳng qua sự lợi dụng của ba người này đối với Tây Châu có sự khác nhau rất lớn.

Trong lịch sử, Da Luật Đại Thạch đã mượn Tây Châu để làm bàn đạp đánh vào Trung Á.

Cốt Na Lý muốn mượn Tây Châu để làm nơi căn cứ, còn kế hoạch của Dư Lê Yến muốn Tây Châu trở thành nền móng để liên kết chặt chẽ với Tây Hạ lđể cho Đại Liêu nghỉ ngơi lấy lại sức. Mặc kệ ra sao trong mắt bọn họ Tây Châu vẫn là một chỗ có phong thuỷ tốt. Cốt Na Lý vốn cho rằng Ất Thất Oát Lỗ Đoá sẽ đồng ý đề nghị của gax, không ngờ Ất Thất Oát Lỗ Đoá lại phản đối.

- Ta cảm thấy vị Công chúa Thục Quốc kia khác với những người con gái bình thường, rất có trí tuệ.

Một người có bản lĩnh phi thường, trong tình huống đó còn có thể chuyển bại thành thắng, cuối cùng ngay cả Sứ quân còn phải bại dưới tay cô ta… A Lý, ta và ngươi đều là con cháu Tấn Thiết sao có thể tự tiện vứt bỏ Tổ quốc? Ta muốn xem bản lĩnh của vị Công chúa Thục Quốc kia.

Da Luật A Bảo Cơ dẫn Khiết Đan thành lập Đại Liêu, trong lời nói Khiết Đan, “Liêu” có nghĩa là Tấn Thiết.

Cốt Na Lý nghe được liền kinh ngạc!

- Di Lý chẳng lẽ điên rồi?

Đó là Công chúa Thục Quốc là điểm tựa của hoàng thân quốc thích, dù gì cũng là một người phụ nữ… mà nay bệ hạ sớm muộn cũng bị bại trận, hồn của Sứ Quân cũng đã về cửu tuyền, trăm vạn đại quân cũng không thể chống đỡ nổi Thiết kỵ Lỗ tặc, dựa vào một người phụ nữ làm sao có thể thành đại sự?

Đương nhiên gax không đồng ý đầu hàng Dư Lê Yến, nhưng Ất Thất Oát Lỗ Đoá luôn luôn mang hi vọng.

Rơi vào đường cùng Cốt Na Lý đành phải ra nhất kế,

- Người ta nói kẻ làm tướng, trí tin nhân dũng nghiêm, thiếu một thứ cũng không được.

Vị Công chúa Thục Quốc kia có thể khiến cho Di Lý khâm phục xem ra cũng là một người phụ nữ có bản lĩnh. Nhưng chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó cũng khó thành đại sự, ta có một kế thử một chút thì có thể biết được Công chúa Thục Quốc có thể thành đại sự không. Ta và ngươi lãnh binh tiến thành Khả Đôn, xem Công chúa Thục Quốc sẽ phản ứng ra sao. Nếu cô ta có thể ứng phó hợp lý ta sẽ cùng ngươi phụ tá cô ta hoàn thành đại sự, nhưng nếu cô ta ứng xử không được ngươi hãy theo ta trở về Hắc Sơn… Mặc kệ ra sao ta và ngươi cũng phải vì thế hệ sau mà suy xét.

Ta cũng không muốn làm một người bán mạng cho Da Luật Diên Hi!

Nói đến đây thì Ất Thất Oát Lỗ Đoá cũng không có phản đối Cốt Na Lý, dù sao gã cũng suy nghĩ cho mình…

Hai người thảo luận một chút liền dẫn binh trực bức thành Khả Đôn.

Nhưng trước mắt họ đang chờ dưới ánh mặt trời chói chang đã một canh giờ, nhưng thành Khả Đôn vẫn không có động tĩnh nào…

Cốt Na Lý nhẹ giọng nói:

- Đi thôi, theo ta nghĩ Công chúa Thục Quốc này cũng thường thôi.

Ất Thất Oát Lỗ Đoá đưa mắt nhìn thành Khả Đôn, trong mắt chất chứa nỗi mất mát… Có lẽ đây là lần cuối cùng y nhìn lại mảnh đất Cố Quốc. Một khi đã đi, duyên phận giữa y và Đại Liêu cũng sẽ bị chia cắt, từ đó về sau không còn quan hệ nào nữa.

Nghĩ đến đây Ất Thất Oát Lỗ Đoá không kiềm nổi sự đau thương.

Y quay đầu ngựa nhìn thoáng qua Hắc Sơn quân đang đứng chờ cùng y dưới ánh mặt trời chói chang, đột nhiên giơ ha lê bổng lên và hạ lệnh rút khỏi. Cũng đúng lúc này bỗng nhiên Cốt Na Lý giơ tay một tay nắm lấy cánh tay của y.

- Di Lý mau nhìn!

Trong thanh âm của Cốt Na Lý có chút ngạc nhiên.

Ất Thất Oát Lỗ Đoá quay đầu lại nhìn về hướng thành Khả Đôn thì thấy cửa thành Khả Đôn rộng mở, từ trong thành bay ra hai người cưỡi ngựa.

Dưới ánh nắng chói chang hai con tuấn mã chạy như bay trong chớp mắt đã ra ngoài ba dặm.

Chợt tốc độ giảm xuống, hai con ngựa một trước một sau chậm rãi đi tới chỗ Hắc Sơn quân.

Ất Thất Oát Lỗ Đoá thấy rõ ràng có một nam một nữ cưỡi ngựa.

Người nam, y không biết.

Nhưng mà cô gái kia y liếc mắt một cái là đã nhận ra, chính là Công chúa Thục Quốc Da Luật Dư Lý Diễn.

Không khỏi hít sâu một hơi, Ất Thất Oát Lỗ Đoá quay đầu lại nhìn sang Cốt Na Lý, trong mắt có chút thăm dò.

- Công chúa đã tới, làm sao đây?

Cốt Na Lý trở tay không kịp khi mắt thấy hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, một đôi mắt hình tam giác lập tức híp lại thành hai khe hở.

- Đó chính là Công chúa Thục Quốc sao?

- Ừ!

Ất Thất Oát Lỗ Đoá gật gật đầu thấp giọng nói:

- Cô gái trước mặt là Công chúa Thục Quốc… Nhưng mà còn người đàn ông phía sau oongta thì ta chưa từng gặp qua và cũng không biết. A Lý ngươi xem tình hình bây giờ phải giải quyết sao đây cho phải? Nên nghênh đón hay là chờ ở đây?

Đột nhiên Cốt Na Lý cười gượng,

- Xem ra không nghênh đón cũng không được!

Dưới ánh mặt trời, Ngọc Doãn và Dư Lê Yến đang ghìm chặt chiến mã ngoài hai dặm Hắc Sơn quân.

- Được rồi, ở đây chờ.

- Vì sao, không phải qua đó chào hỏi sao?

Ngọc Doãn cười cười hạ giọng nói:

- Yến tử, cô phải nhớ kỹ cô là Công chúa Đại Liêu, cũng là huyết mạch còn sống sót của hoàng thất Đại Liêu.

Bọn họ vốn là thần dân của cô, cô đến đây cũng đã nể mặt họ lắm rồi.

Tiếp theo chắc chắn họ sẽ qua đón tiếp cô…

- Nếu họ không qua đây thì sao?

Trong lòng Dư Lê Yến vẫn có chút sợ hãi.

Tuy rằng cô là Công chúa Thục Quốc nhưng cô hiểu rõ Công chúa Thục Quốc như cô là một Công chúa Thục Quốc không có tự tin nhất từ lúc Đại Liêu kiến quốc tới nay. Đối diện những người này, hôm qua còn là kẻ thù mà nay chỉ mình cô và Ngọc Doãn tiến đến, nếu trong lòng những người này thật sự có ác ý, vậy hôm nay cô và Ngọc Doãn rất có thể sẽ bị chôn ở đây, làm thế nào không sợ chứ?

Chẳng qua Dư Lê Yến tin tưởng Ngọc Doãn.

Xuất thân hoàng tộc, làm cho huyết mạch của nước Đại Liêu kéo dài, Dư Lê Yến phải có sự kiêu ngạo của chính cô.

Không đợi Ngọc Doãn trả lời cô đã hít sâu một hơi để dẹp yên sự sợ hãi trong lòng. Chỉ thấy cô ngồi rất nghiêm chỉnh, thẳng ngực lên…

Ngọc Doãn mỉm cười!

Đúng lúc này Hắc Sơn quân ở phía xa bỗng nhiên rối loạn.

Chỉ nghe âm thanh chiến mã xi..xii.. cùng với tiếng người ồn ào.

Những người theo sát phía sau đại kỳ là một đội kỵ quân phi ngựa nhanh như tên bắn đi ra, nhào tới bên Dư Lê Yến hai người.

Nhưng trên thành Khả Đôn mặt mũi Tiêu Bột Yếu Hợp trắng bệch.

- Ngọc Tiểu Ất, Ngọc Tiểu Ất ngươi đúng là càn quấy!

Biết rõ thân thể Công chúa là thiên kim còn để cô vùi thân vào chốn nguy hiểm, nếu chẳng may có chuyện gì thì nên làm thế nào cho phải?

Người đâu chuẩn bị cho ta chút binh mã để ra khỏi thành bảo vệ Công chúa trở về.

- Tiêu Đô thống ngàn vạn không nên!

Mã Bản Đặc bước lên phía trước ngăn cản Tiêu Bột Yếu Hợp, hạ giọng nói:

- Ngươi phải đặt tinh thần của các huynh đệ lên hàng đầu, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Lúc này Tiêu Bột Yếu Hợp mới để ý, các tướng sĩ trên đầu thành Liêu một đám người đều đưa mắt nhìn ra xa, nhìn sự thay đổi trên chiến trướng. Sự suy sụp trước kia dường như đã tan biến và thay vào đó là sự dâng trào sĩ khí.

- Tiêu Đô thống, Công chúa có nắm thế cục trong tay hay không là dựa vào hành động hôm nay.

Thạch Liệt Đạt Lạt Can cũng tiến lên khuyên nhủ:

- Hiện nay chúng ta rất cần có dũng khí và sự quyết đoán của Công chúa. Thật sự Công chúa có thể dẹp yên bên phía Hắc Sơn quân tất nhiên sĩ khí của các tướng sĩ sẽ tăng vọt, nếu Công chúa thất bại, dù còn sống để trở về cũng khó có thể nắm thế cục trong tay… Ngươi phải biết rằng các huynh đệ đã rất kì vọng một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất có thể dẫn họ ra khỏi cảnh khốn khổ.

- Vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất?

Tiêu Bột Yếu Hợp nghe được trầm mặc xuống.

“Đúng vậy, hiện nay ta cần chính là một người có thể xem xét thời thế, gan dạ sáng suốt hơn người, còn phải là vị vua có thủ đoạn tài trí mưu lược kiệt xuất…

Công chúa, tiếp theo phải xem ở cô rồi!”