Tống Thì Hành

Chương 171: Sao không trợ ta hưng Liêu

Chiến lực quân Hắc Sơn không tầm thường, trong trường hợp đó quân Liêu nên chống đỡ thế nào?

Mạc dù đang chiến đấu với người Nữ Chân, quân Liêu liên tiếp bại lui, nhưng sức chiến đấu vẫn cực kỳ mãnh mẽ.

Chẳng qua thời gian sai lần, địa điểm sai lầm, dưới sự dẫn dắt của một chủ soái sai lầm, quân Liêu cuối cùng đã bị người nữ Chân đánh bại. Quân Liêu đóng giữ ở thành Khả Đôn phần lớn đã trải qua trăm trận chiến, dưới sự dẫn dắt của Thạch Liệt Đạt Lạt Can, quân Liêu này anh dũng tiến lên tầng tầng đẩy mạnh, đã bức tới cửa lớn Thự nha. Quân Hắc Sơn mặc dù chống cự kiệt lực nhưng lại bị Thạch Liệt Đạt Lạt Can giết đến dọa bể mật, may mà đúng lúc đó Ất Thất Oát Lỗ Đóa lao ra khỏi Thự Nha, ngăn Thạch Liệt Đạt Lạt Can lại.

Thạch Liệt Đạt Lạt Can, Ất Thất Oát Lỗ Đóa!

Hai người đều là chiến tướng mạnh mẽ dũng mãnh hơn bất kỳ ai khác.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa thân hình cao lớn, cao hơn Thạch Liệt Đạt Lạt Can nửa cái đầu, mà Thạch Liệt Đạt Lạt Can thì thể trạng cường tráng khôi ngô, lưng thô hơn Ất Thất Oát Lỗ Đóa. Hai người đều có đấu pháp cứng đối cứng, vừa mới giao thủ đã đánh không chia trên dưới. Kim bối đại hoàn đao của Thạch LIệt Đạt Lạt Can nặng năm mươi sáu cân, ước dài một thước rưỡi; Ha lê bổng của Ất Thất Oát Lỗ Đóa năng sáu mươi hai cân, ước dài 170cm. Đao bổng giao kích, theo tiếng hét của hai người trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa một chiêu Thái Sơn áp đỉnh, mà Thạch Liệt Đạt Lạt Can kia tất nhiên dùng chiêu Ký ngọc đái triền yêu.

Đinh đinh đang đang, mỗi một lần đao bổng giao kích, đều phát ra tiếng nổ chói tai, gió nổi bốn phía, làm cho người bên ngoài trong phạm vi hai thước không nhìn thấy hai người.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa này tham chiến, lập tức ổn định đầu trận tuyến của quân Hắc Sơn.

Lại không ngờ thời gian mới qua một lát, trong Thự nha thế cục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trong thời khắc mấu chốt Ngọc Doãn bất ngờ ra tay ám sát Da Luật Đại Thạch, chém giết Ô Lý Cáp Lạt, khiến phản quân trong đình viện lập tức như rắn mất đầu.

Mà Dư Lê Yến càng anh dũng, dưới sự bảo vệ của Ngọc Doãn, sóng vai chạy ra khỏi cửa chính Thự Nha.

Trên đường dài, tiếng kêu không ngừng, khắp nơi đều là thi thể.

Mấy cây liễu trồng bên đường nay bừng bừng lên như cây đuốc lớn, chiếu toàn bộ bãi đất trống trước Thự Nha.

Dư Lê Yến lớn tiếng quát:

- Ta là Thục quốc Công chúa Da Luật Dư Lý Diễn.

Mọi người nghe, Da Luật Đại Thạch đã chết! Tất cả mọi người là thép ròng con cháu, không cần lại tiếp tục tự giết lẫn nhau, buông binh khí, ta cam đoan, tuyệt sẽ không truy cứu sai lầm của các ngươi! Ta lấy danh nghĩa A Bảo Cơ thề, đình chỉ chống cự, chuyện cũ sẽ bỏ qua."

Da Luật Đại Thạch, đã chết?

Sứ quân, đã chết?

Tiếng hét vang của Dư Lê Yến vang vọng bên tai mọi người, sự chống cự của quân Hắc Sơn rõ ràng đã bị kiềm hãm, sĩ khí theo đó giảm mạnh.

Mà đổi lại, quân Liêu lập tức reo hò.

- Da Luật Đại Thạch chết rồi, Da Luật Đại Thạch đã chết!

Keng!

Cùng với một tiếng vang thật lớn, Ha lê bổng trong tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa một chiêu Bá vương giang đỉnh cứng rắn ụp xuống mở Kim bôi Đại hoàn đao của Thạch Liệt Đạt Lạt Can. Nhưng lực lớn đánh vào vẫn khiến y ngăn cản không nổi, chân lảo đảo lui ba bước trong mắt toát lên vẻ khó tin.

- Ngươi nói láo, sứ quân sao lại chết trong tay ngươi được!

Dư Lê Yến cười lạnh nói:

- Trời phù hộ cho Đại Liêu ta, Ất Thất Di Lý chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn vẫn u mê chấp ngộ sao?

- Ta không tin, ta không tin!

Ất Thất Oát Lỗ Đóa giống như hổ điên, mắt vằn đỏ muốn đánh về phía Dư Lê Yến.

Đã thấy Thạch Liệt Đạt Lạt Can sải bước lên trước ngăn cản Ất Thất Oát Lỗ Đóa:

- Ất Thất Oát Lỗ Đóa, đối thủ của ngươi là ta, ăn một đao của ta.

Kim Bôi Đại Hoàn đao nặng trịch ở trong tay Thạch Liệt Đạt Lạt Can cao thấp tung bay, hóa ra đao vân thật mạnh, giống như bông tuyết bay múa. Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng điên rồi, Ha lê bổng rung động, liều mạng đánh lui Thạch Liệt Đạt Lạt Can, xông vào trong đình viện, lục soát. Lúc trước, là Ất Thất Oát Lỗ Đóa thủ thế, Thạch Liệt Đạt Lạt Can tấn công mạnh; mà nay, lại trở thành Thạch Liệt Đạt Lạt Can thủ thế, Ất Thất Oát Lỗ Đóa công. Hoán chuyển một công một thủ, nhưng lại không có cách nào thay đổi được sĩ khí của quân sĩ Hắc Sơn. Tuy nhiên quân Hắc Sơn vẫn dựa vào chút sĩ khí còn lại liều chết chống cự.

Dư Lê Yến nhíu chặt mày, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Cứ đánh tiếp như vậy, người chết sẽ là dũng sĩ Đại Liêu...

Ngọc Doãn đến bên Dư Lê Yên, hạ giọng nói:

- Yến Tử, đưa thi thể của Da Luật Đại Thạch ra đi, thấy thi thể của Da Luật Đại Thạch, những người này sẽ không còn sĩ khí nữa. Ngoài thành còn có quân Hắc Sơn công thành, trận chiến này tốt nhất nên tốc thắng.

A!

Dư Lê Yến lập tức bừng tỉnh.

Nàng vội vàng phất tay, chỉ thấy Mã Nhĩ Lư Phẩn đã chạy tới:

- Xin Công chúa chỉ bảo.

- Mang thi thể của Da Luật Đại Thạch ra đây, nhưng phải cẩn thận đứng làm hư hại thi thể của ông ta.

Mã Nhĩ Lư Phẩn lập tức chạy vào đình viện, chỉ trong chốc lát, hai gã quân Liêu đem thi thể Da Luật Đại Thạch từ trong đình viện đi ra.

- Các ngươi thấy rõ ràng, Da Luật Đại Thạch đã chết.

Trong ngọn lửa, thi thể Da Luật Đại Thạch lẳng lặng để ngang trên bậc thềm, thậm chí còn thấy rõ ràng là nét mặt.

- Sứ quân chết rồi.. . Sứ quân thật sự chết rồi.. .

Một gã Hắc Sơn quân thấy rõ ràng thi thể Da Luật Đại Thạch, tay khẽ run rẩy, trường thương keng liền rơi trên mặt đất.

Gã quỳ xuống, nhìn thi thể Da Luật Đại Thạch mà gào khóc:

- Sứ quân chết rồi, sứ quân thật đã chết rồi...

Địa vị và danh vọng của Da Luật Đại Thạch ở trong quân Hắc Sơn hiển nhiên không giống bình thường.

Cái chết của ông ta đã khiến cho vô số quân Hắc Sơn đều mất đi ý chí chiến đấu, một đám như rối gỗ không hồn,thậm chí còn quỳ trên mặt đất gào khóc. Chỉ riêng như vậy thì quân Hắc Sơn sao chống cự được thế tiến công của quân Liêu. Cũng may Dư Lê Yến sớm đã chuẩn bị, ngay lúc quân Hắc Sơn dừng việc chống cự thì lớn tiếng thét ra lệnh quân Liêu tiếp tục công kích.

Lúc này, Thạch Liệt Đạt Lạt Can đang sống mái với Ất Thất Oát Lỗ Đóa, căn bản chẳng quan tâm quân Liêu này.

Mà Dư Lê Yến thân là công chúa nước Liêu tuy rằng không có danh vọng gì nhưng thân phận này cũng đủ để quân Liêu kinh sợ.

Ngọc Doãn thấy tình trạng như vậy lập tức như trút được gánh nặng.

Kết thúc, tất cả đã kết thúc!

- Sứ quân!

Đúng lúc này, chợt nghe tiếng kêu bi thiết của Ất Thất Oát Lỗ Đóa, Ha lê bổng trong tay liên hoàn oanh kích, liên tiếp đánh Thạch Liệt Đạt Lạt Can lui về phía sau. Ngọc Doãn mày nhăn lại, đoạt lấy một thanh đao trong tay một gã quân Liêu, nhảy vụt đến, đại đao đánh vào ha lê bổng, thân hình Ngọc Doãn xoay tròn, lập tức làm Ất Thất Oát Lỗ Đóa lui về phía sau.

Tuy nhiên ngay lúc này đại đao trong tay hắn bất ngờ vỡ vụn.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa đứng vững thân hình, đang định xông lên, Dư Lê Yến lớn tiếng quát:

- Ất Thất Di Lý, ngươi có phải là con cháu Đại Liêu không?

Thanh âm không lớn, lại còn hơi khàn khàn, nhưng ẩn chưa một sự uy nghiêm khiến thân hình Ất Thất Oát Lỗ Đóa run lên, đình chỉ công kích.

- Ất Thất Oát Lỗ Đóa ta là hậu duệ Ất Thất Bộ trong cửu trướng, sao không phải là con cháu Đại Liêu!

Dư Lê Yến lạnh lùng nói:

- Vậy ta hỏi ngươi, ta có phải là con cháu A Bảo Cư không?

- Công chúa là hậu duệ quý tộc Hoàng thất, đương nhiên là con cháu A Bảo Cơ.

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đi theo Da Luật Đại Thạch làm phản, đến rốt cuộc là vì vinh hoa phú quý hay là vì vận mệnh Đại Liêu ta?

Ất Thất Oát Lỗ Đóa cả giận nói:

- Con cháu Ất Thất Bộ sao có thể vì vinh hoa phú quý, đương nhiên là vì vận mệnh Đại Liêu rồi.

- Mà nay là lúc sinh tử tồn vong của Đại Liêu, ngươi nói là vì vận mệnh của Đại Liêu, cớ sao vẫn còn u mê chưa tỉnh ngộ?

- Nhưng, nhưng, nhưng.. .Sứ quân chết rồi, ai có thể dẫn dắt chúng ta phục hưng Đại Liêu?

- Ta cũng là con cháu A Bảo Cơ, ta không thể dẫn dắt các ngươi phục hưng Đại Liêu sao?

- Ngươi...

Ất Thất Oát Lỗ Đóa đột nhiên cười ha ha:

- Công chúa Thục quốc, tuy ngươi là con cháu A Bảo Cơ, nhưng ngươi chỉ là một nữ tử, sao có thể phục hưng Đại Liêu? Đại Liêu ta từ lúc hưng nước tới nay, hùng chủ vô số, nhưng chưa từng nghe gà mái xưng thần.

- Vậy Hoàng hậu Duệ Trí chẳng phải cũng được coi là hùng chủ đó sao?

Nhắc tới Tiêu Xước, Ất Thất Oát Lỗ Đóa lập tức lộ ra kính trọng vẻ.

- Hoàng hậu Duệ Trí đương nhiên là hùng chủ rồi.

- Nếu hoàng hậu Duệ Trí có thể làm Đại Liêu ta hưng thịnh, vì sao ta không thể?

Ất Thất Oát Lỗ Đóa, ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng là hậu đại của A Bảo Cơ. Vì vận mệnh Đại Liêu ta, vì sao ngươi không thể tin ta, hỗ trợ ta phục hưng Đại Liêu? Hơn nữa, hiện giờ kết quả đã thế, ngươi cho là ai có thể thích hợp hơn ta?

Đúng vậy, ai có thể thích hợp hơn Dư Lê Yến?

Ha lê bổng trong tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa rơi trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ chua xót.

Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi sao?

Nếu ông ta có thể phục hưng Đại Liêu thì gã cần gì chịu khổ đắng đi theo Da Luật Đại Thạch?

Mà trong các con trai của Da Luật Diên Hi, Da Luật Ngoa Lư Oát và Da Luật Nhã Lý thích hợp nhất thì đã chết, những người còn lại hoặc là tù binh, hoặc là sống chết không rõ. Duy nhất còn sống là Da Luật Tập Nê Liệt mới vừa rồi cũng đã tuyệt khí, không còn tính mạng. Càng nghĩ, dường như cũng chỉ có Da Luật Dư Lý Diễn có thể đảm đương trọng trách. Nhưng nàng là một nữ nhân, có thể phục hưng Đại Liêu được sao?

Ất Thất Oát Lỗ Đóa thật sự mờ mịt!

Thấy Ất Thất Oát Lỗ Đóa ngừng chống cự, Dư Lê Yến thở phào nhẹ nhõm.

- Thạch Liệt Đạt Lạt Can!

- Có mạt tướng.

- Mang thi thể của Da Luật Đại Thạch ra cửa thành trợ giúp.

Chắc chắn nhìn thấy thi thể Da Luật Đại Thạch, quân Hắc Sơn sẽ không còn khí thể tiếp tục công kích nữa. Ngươi nói với Tiêu Bột Yếu Hợp, khi quân Hắc Sơn đã lui cũng đừng đuổi đánh. Bọn họ cũng là vì vận mệnh Đại Liêu ta mà liều mạng, chỉ là bọn họ dùng sai phương pháp mà thôi.

Bảo Tiêu Bột Yếu Hợp bảo vệ thành, ngươi dẫn theo hai trăm người đi ổn định thế cục trong thành, dập tắt đại hỏa.

Những ai không chống cự thì đặc xá, không được gây khó dễ. Còn những kẻ gian ngoan thì bắn, không cần phải nhân từ nương tay. Lần này Ngõa Lý tham dự mưu phản, không truy cứu nữa, nói cho bọn hắn biết những lời ta nói. Dập tắt lửa, rửa sạch đường phố rồi quay lại doanh địa, ta lấy mệnh A Bảo Cơ bỏ qua tội của bọn hắn.

Nếu nguyện ý thì cầm lấy binh khí thủ ngự thành trì, ta sẽ gạt bỏ thân phận Ngõa Lý của bọn họ, từ nay về sau làm bình dân Đại Liêu ta.

Thạch Liệt Đạt Lạt Can hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dư Lê Yến.

Trong ngọn lửa, thần sắc Dư Lê Yến vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh kia, Thạch Liệt Đạt Lạt Can lại cảm giác được một tia bất thường. Do dự một chút, gã chấp đao chắp tay:

- Mạt tướng, tuân mệnh!

Vị công chúa Thục quốc này dường như không phải là nữ nhân bình thường.

Trên người nàng ẩn chưa một lực lượng khiến Thạch Liệt Đạt Lạt Can có thể nhìn thấy niềm hy vọng...

Về phần sống chết của Da Luật Tập Nê Liệt?

Thạch Liệt Đạt Lạt Can không quan tâm nữa.

Gã mang theo hai trăm người nhanh chóng rút khỏi thự nha.

Cổng thự nha chỉ để lại hơn một trăm quân Liêu, dưới sự chỉ huy của đám người Mã Nhĩ Lư Phẩn đã bắt đầu rửa sạch chiến trường, thu nạp tù binh.

Dư Lê Yến hít sâu một hơi:

- Ất Thất Oát Lỗ Đóa, ta hỏi ngươi một lần nữa, có nguyện trợ ta phục hưng Đại Liêu không?