Tổng tập truyện ma của Người Khăn Trắng

Quyển XXXXIV: Điệu Ru Oan Nghiệt-Phần 1

Do quá mệt sau một chuyến đi dài từ Sài Gòn lên, nên Hậu đã ngủ một giấc từ năm giờ chiều cho đến khi giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ anh mới biết lúc ấy đã hơn mười giờ đêm!

Vừa định bước xuống giường thì Hậu đã nghe tiếng của ông Tư Hiền quản gia:

- Cậu dậy chưa cậu Ba ơi?

Hậu vừa ngáp vừa trả lời:

- Mới dậy chú Tư ơi. Còn buồn ngủ quá trời!

Ông già Tư đẩy cửa bước vào, vừa nhìn Hậu vừa lắc đầu:

- Đúng là thanh niên sức voi mà, ngủ bỏ cả cơm chiều, tôi kêu đến gần chục lần mà cậu vẫn không dậy.

Hậu vỗ vỗ bụng:

- Quả là đói thật. Nhưng ngủ vẫn ngon hơn!

Già Tư chỉ tay ra ngoài:

- Phải chi cậu không ngủ thì lúc chín giờ ra ngoài sau vườn nhìn trăng lên đẹp mê hồn luôn!

Hậu tiếc rẻ:

- Vậy sao chú Tư không kêu con dậy, con mê xem trăng lên mà!

Ông già Tư lắc đầu:

- Thiếu điều thổi còi báo động mà cậu có chịu thức đâu. Thôi để đêm mai, trăng còn tròn tới đêm mốt kia mà.

Hậu vừa vươn vai vừa bước ra ngoài:

- Cho giãn gân cốt một chút.

Già Tư lo ngại:

- Trời giờ này trở lạnh, gió đêm nay lại lớn, coi chừng mưa đó cậu.

Hậu cười vừa vỗ vai người quản gia già mà anh coi như người thân:

- Con còn đang muốn có mưa để tắm đây, nóng phát điên được!

Biết không thể ngăn cậu chủ bướng bỉnh, nên già Tư dặn thêm:

- Cậu chỉ nên quanh quẩn trong sân vườn thôi. Trời tối không nên đi xa ngoài kia!

Động sự tò mò mà bấy lâu nay Hậu chưa có dịp để hỏi:

- Ở ngoài sau vườn nhà mình có gì mà cả ba con ngày trước, cho tới chú bây giờ lúc nào cùng nhắc chừng như không muốn ai ra ngoài đó là sao vậy?

Già Tư đáp lửng lơ:

- Thì nhiều bụi rậm, vả lại ban đêm nữa...

Hậu không hỏi thêm, anh lững thững bước ra sân, chỉ định đứng chơi, hóng mát một lúc rồi vào, nhưng chỉ sau vài chục giây thì lại mon men bước theo lối mòn, đi vào vườn.

Trời đêm mát dịu, gió nhè nhẹ càng khiến cho Hậu thích thú, cứ đi tới mà quên lời dặn của già Tư.

Ngôi nhà của cha anh xây từ khi ông mới khởi đầu sự nghiệp đồn điền ở đây nên đất ch ung quanh nhà rộng mênh mông, có đến gần chục mẫu. Nào cây ăn trái, nào cây tự nhiên, chúng chen nhau mọc, khiến càng đi sâu vào Hậu có cảm giác như vào một khu rừng thật sự. Cảm giác thoải mái khiến cho Hậu quên cả cơn đói đang cồn cào trong bụng. Anh tự nhủ:

- Khung cảnh kỳ thú như vậy mà bấy lâu nay mình không ra mà thưởng thức!

Tuy là con cả của chủ gia, mà hiện nay lại là người thừa kế chính thức sản nghiệp này, nhưng rất ít khi Hậu về đây. Nội việc quản lý một loạt nhà máy, xí nghiệp mà ba anh trước khi chết đã di chúc để lại và căn dặn Hậu phải ngày càng phát triển nó lên, không được chểnh mảng để nó lụn bại.

Là một nghiệp chủ cần mẫn, có đầu óc làm giàu nên từ mấy chục năm trước, khi chỉ là một người làm công ăn lương cho một ông chủ Tây, ba Hậu, tên thường được gọi là ông Tám Xung, đã từng bước tạo dựng nên cơ ngơi, sản nghiệp vào loại cự phách, đứng trong hàng mười đại nghiệp chủ xứ này.

Tiếc rằng ông đã mất khi tuổi chưa đầy bảy chục. Và trong lúc Hậu, đứa con trai duy nhất của ông chưa chín chắn trong thương trường.

Đang mải mê bước, chợt Hậu khựng lại khi nghe có tiếng ai hát khe khẽ gần đây...

- Ai vậy?

Hậu lắng nghe thật kỹ và xác định nó ở phía tay phải, tức phía sau rặng cây rậm và cao. Giọng hát ru em thì đúng hơn, nhưng người hát có chất giọng thanh, trong và dịu dàng nên âm thanh phát ra trong đêm thanh vắng đã hớp hồn ngay người nghe như Hậu.

Anh khựng lại một lúc, rồi bỏ cả lối mòn, băng qua vạt cỏ thấp không có lối. Do đây là khu vườn có làm cỏ thường xuyên, nên tuy không có đường mòn, nhưng Hậu cũng bước tới dễ dàng, để chỉ nửa phút sau đó anh đã tiếp cận được nơi phát ra tiếng hát ru. Thì ra nó ở bên kia dãy hàng rào tre gai cao quá đầu. Nơi phát ra tiếng ru có một đốm lửa lờ mờ, hình như là ngọn đèn dầu.

Hậu đứng im, cố nghe và như muốn nuốt từng câu chữ trong câu hát, bởi càng đứng gần thì giọng ru đó càng có sức thu hút lạ thường. Anh thẫn thờ tự nhủ:

- Sao lại có cô nào có giọng hát hay và lạ như thế?

Hậu đoán chắc bên đó có một xóm nhà, mà do đêm tối anh không nhìn thấy.

- Ước gì...

Hậu là người thích nghe hát, anh lại say mê những người hát giọng thanh trong như cô gái này. Một lần, chỉ vì mê một giọng hát như vậy, Hậu đã liên tục trong gần một tháng trời, đã tới ngồi phòng trà chỉ để nghe một cô ca sĩ hát, mặc dù cô ta chỉ là ca sĩ hạng hai và không đẹp. Anh từng lập luận:

- Hát hay thì không cần phải đẹp, bởi thanh âm đã quyết định tất cả.

Nghe kỹ một lúc, Hậu lại phát hiện ra lời bài hát ru không phải là những điệu hát ru cũ mà lời ru hoàn toàn mới. Thì ra người hát tự đặt, hoặc đó là một bài tân nhạc được biến thành hát ru, nên nghe vừa lạ lại vừa dễ gây thích thú cho người nghe.

- Kìa cậu...

Tiếng của ông già Tư sau lưng. Hậu quay lại, anh hơi bực mình:

- Con đi dạo mát, sao chú Tư theo ra làm gì.

Già Tư có vẻ lo lắng:

- Nửa đêm mà cậu đi ra đây, bảo sao tôi không lo?

Hậu cau mày:

- Vườn nhà mình chứ phải trong rừng trong rú gì đâu mà chú ngại?

Rồi anh hỏi tiếp liền:

- Bên kia có xóm nhà phải không chú Tư?

Già Tư ngạc nhiên:

- Bên nào? Làm gì có...

- Thì bên phía có tiếng ru kia kìa.

Lúc ấy chẳng hiểu sao tiếng hát ru đã ngưng bặt, nên già Tư hỏi lại:

- Tiếng hát gì ở đâu?

Hậu đành phải chỉ tay qua hàng rào:

- Bên đó đó! Con mới nghe ai hát ngọt ngào lắm.

Tự dưng ông già Tư tái mặt, ông kéo tay Hậu quay trở lại ngay:

- Cậu đừng đứng ở đây!

Bị lôi đi bất ngờ, Hậu không cưỡng lại được, nhưng chừng vài chục bước anh đã giằng tay ra và gắt lên:

- Sao chú làm vậy, cháu đâu phải trẻ con!

- Nhưng... tốt hơn là cậu nên vào nhà. Tôi đã hâm cơm và dọn ra rồi, cậu vào ăn cho nóng.

Hậu không còn cách nào hơn, nên anh lững thững đi theo vào nhà. Tuy nhiên trong đầu anh vẫn còn nghe văng vẳng tiếng hát ru kia...

Anh vụt hỏi:

- Bên đó ai ở vậy chú Tư?

Già Tư đáp không tự nhiên:

- Có ai đâu. Nơi đó...

- Chắc chắn là có xóm nhà. Vậy mà lâu nay con cứ nghĩ nhà mình ở giữa rừng, cách ly với mọi thôn xóm, như có lần ba con nói, ông không thích có xóm làng ở gần.

- Ừ!

- Chú xác nhận với con là có xóm làng ở nơi đó phải không?

- Đâu có! Tôi nói lời ông bảo là đúng. Sinh tiền ông không thích chung đụng với người khác. Hồi xây ngôi nhà này cũng thế, đúng ra nó ở cách đây hơn hai cây số, chỗ ranh đất phía đông, nhưng do nó gần với xóm của cư dân, nên ông chủ chuyển qua đây dựng nhà và tỏ ra thích thú lắm.

Lúc ngồi ăn cơm, chợt nhớ ra Hậu lại hỏi:

- Có ai quen mà thường qua lại với nhà mình không chú Tư?

- Cậu quên lời tôi kể sao, lúc sinh tiền ông có thích giao du với ai ở xứ này đâu mà quen với biết?

- Kể cả khách của chú cũng không sao?

Già Tư lắc đầu:

- Tôi sống như cái bóng giữa cuộc đời này thì làm gì giao du với ai!

Hậu nhận ra mình vừa chạm vào nỗi đau riêng của ông, nên vội nói:

- Xin lỗi chú!

Hậu cố nuốt cho xong hai chén cơm rồi vội rút ngay về phòng. Khi bước vào phòng chợt Hậu đứng khựng lại, nhìn sững một nhánh lan rừng còn tươi rói đang nằm trên gối của mình.

- Hoa ở đâu vậy?

Bước tới cầm cành hoa lên, Hậu càng ngạc nhiên hơn khi thấy có một chiếc khăn tay màu trắng tinh lót bên dưới. Ở một góc chiếc khăn có thêu một đóa lan rừng màu tím nhạt rất tinh xảo.

- Của ai?

Thừ người ra một lúc rồi Hậu đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Phòng anh trống trơn, chỉ có chiếc tủ áo, chiếc bàn viết và chiếc giường ngủ đơn giản. Cả ba nơi Hậu đều kiểm tra, không phát hiện gì lạ, cửa nẻo thì không có dấu hiệu đã mở. Anh gọi lớn:

- Chú Tư ơi!

Già Tư chạy lên ngay, lo lắng hỏi:

- Gì vậy cậu Hai?

Hậu kịp giấu chiếc khăn tay vào túi, chỉ để nhành hoa lan ở ngoài và hỏi:

- Ai để cành hoa này trong phòng con vậy chú?

Già Tư quá đỗi ngạc nhiên:

- Ủa, tôi đâu có biết! Mà ai để hồi nào vậy?

Hậu xẵng giọng:

- Nếu biết họ để lúc nào thì con hỏi làm gì nữa! Con muốn hỏi, phòng này ngoài con ra còn có ai có chìa khóa không? Lúc nãy chú...

Già Tư đáp vội:

- Tôi không vào phòng cậu làm gì! Vả lại phòng này chỉ có cái chìa khoá duy nhất, tôi đã đưa cho cậu rồi đó. Mà lúc nãy khi đi ra ngoài cậu có quên đóng cửa không đó?

Hậu quả quyết:

- Con có tính xưa nay hễ bước ra khỏi phòng dù là xuống bếp ăn cơm cũng khóa cửa lại, con sợ chuột, gián vào phòng lắm...

Đến phiên ông già Tư ngỡ ngàng:

- Chuyện này kỳ cục quá. Mà ngoài cành hoa này, còn có gì khác nữa không?

Hậu không dám nói đến chiếc khăn, nên lắc đầu:

- Không có!

Ông già Tư nhìn xuống gầm giường:

- Cậu coi có ai trốn dưới này hay trong tủ không!

- Con đã xem rồi, không có gì hết.

Đích thân già Tư xem lại các cửa sổ và quả quyết:

- Phòng này một khi cửa đã khóa thì con gián cũng không vào được, nói chi...

Ông nhìn Hậu như có ý muốn hỏi thêm nhưng ngại nên sau vài giây nhìn tới nhìn lui, ông lẳng lặng bước ra ngoài. Hậu thì vẫn còn ngẩn ngơ khá lâu, mắt cứ đăm đăm nhìn cành hoa lan mà chưa biết phải làm sao. Đến khi chợt nhớ đến chiếc khăn tay, anh lấy ra và bấy giờ mới nhận ra nó có hương thơm nhẹ nhàng, một thứ hương thơm khác lạ, không giống với các loại nước hoa nhân tạo mà anh từng ngửi. Chứng tỏ chắc chắn phòng này vừa có phụ nữ vào.

- Phòng còn mất đồ đạc gì không cậu?

Dù chưa kiểm tra, nhưng Hậu vẫn xua tay:

- Không mất gì hết. Thôi, con muốn ngủ một giấc nữa...

Ông già Tư vừa bước ra thì Hậu đã khóa ngay cửa lại và anh nói như với người thứ hai:

- Tôi không sợ đâu, bây giờ tôi ngủ, nếu có tới đòi lại chiếc khăn tay thì cứ giỏi tới lần nữa xem!

Nói xong anh nằm xuống, tắt đèn như ngầm chờ đợi. Và Hậu ngủ thiếp đi lúc gà rừng gáy canh một.

Vừa rạng sáng thì giọng ông già Tư oang oang từ ngoài sân:

- Dậy cậu Hai ơi, mặt trời lên rồi!

Hậu choàng tỉnh và việc đầu tiên là anh nhìn bên cạnh, nơi trước lúc ngủ anh đặt cành hoa lan ở cạnh gối. Không còn cành hoa!

Bật ngay dậy, Hậu nhìn quanh và quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy cành lan đang được cắm trong chiếc ly uống nước, sắc hoa vẫn còn rất tươi!

- Ai cắm hoa vậy?

Hậu thầm hỏi và chợt nhớ đến vật quan trọng còn nằm trong túi áo của mình, anh đưa tay sờ và... thót tim. Chiếc khăn tay đã biến mất!

Hậu tái mặt, đứng như bị trời trồng khá lâu...

 

Nói dối ông già Tư là ra thị xã gửi thư, nhưng Hậu lại bỏ xe ở một góc rừng, rồi đi bộ vòng ra phía sau đất vườn của mình. Vòng rào khu vườn dài gần cây số, nên Hậu phải mất gần mười lăm phút mới tới phía sau, nơi anh đoán là ngang với chỗ mình đứng đêm qua.

Việc đầu tiên của Hậu là tìm xem nơi này có xóm nhà nào không? Anh hoàn toàn thất vọng, bởi đúng như già Tư nói, chỗ này hoang vắng, không hề có ngôi nhà nào. Ngoại trừ...

Lúc ấy chợt Hậu nhìn thấy một mái nhà thấp bằng xi măng đã khá cũ nằm lẩn khuất trong đám cỏ lau. Anh bước lại gần hơn và giật mình khi nhận ra đó là một nhà mồ với hai ngôi mộ xây nằm song hàng nhau. Mồ không có mộ bia.

- Mồ mả của ai mà để hoang phế thế này?

Hậu cảm cảnh chép miệng vừa đưa tay vẹt cỏ lau bước tới gần hơn. Anh chợt giật mình khi nhận thấy trước mộ có hai cành hoa lan giống y như cành hoa ai đó đã để trong phòng mình!

- Sao lại...

Hậu nhìn quanh một lượt, cố tìm xem có đường mòn nào dẫn vào, để từ đó biết nó dẫn tới chỗ nào đó mà anh cần biết. Có nghĩa là anh đang muốn biết chủ nhân của những cành lan này là ai. Nếu là nữ thì hai ngôi mộ này là nam và có thể là...

Vừa khi ấy chợt bên tai Hậu vang lên rất khẽ tiếng hát ru đêm qua. Lần này giọng hát ở xa, chỉ khi gió thuận chiều Hậu mới nghe rõ...

- Đúng là nàng ta rồi!

Hậu quên cả hiểm nguy, anh đạp cỏ gai, nhắm hướng có tiếng hát mà đi thật nhanh, như sợ nó biến mất. Nhưng khi ra khỏi đám cỏ tranh thì không còn nghe âm thanh nào nữa, ngoại trừ tiếng chân chạy của mấy con thỏ rừng.

- Sao lạ vậy?

Hậu dừng lại nghe ngóng một lúc khá lâu, chợt ánh mắt anh nhìn thấy xa xa có vài nóc nhà. Nó ở cách đó có đến vài cây số. Điều đó có nghĩa là nếu có ai hát trong xóm nhà đó thì nơi Hậu đứng cũng không làm sao nghe được. Tuy vậy Hậu vẫn mừng thầm và anh lại cố bước nhanh về hướng ấy. Cuối cùng thì ngôi nhà tranh đầu tiên cũng hiện ra.

Ngôi nhà trống trước trống sau và không có bóng người. Hậu bước sang ngôi nhà thứ hai cách đó khoảng gần trăm thước. Vẫn như vậy, có nghĩa là nhà trống, chẳng có một ai. Hậu lấy làm lạ, anh cố nhìn kỹ hơn, nhưng rõ ràng đây là những ngôi nhà bỏ hoang, thậm chí một con chó, con gà cũng vắng bóng.

Có tất cả tám ngôi nhà, chúng cách nhau ngót trăm thước, Hậu bước hết từng căn một để quan sát với nỗi thất vọng và ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ cả xóm nhà này đều bị bỏ hoang?

Hậu đánh bạo bước vào ngôi nhà ở cuối xóm và giật thót người khi có một con mèo màu đen tuyền chạy thoát ra từ chiếc giường ọp ẹp. Một con mèo hoang! Hậu nghĩ là vậy, nhưng ngay sau đó anh lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy con mèo sau khi chạy biến vào đám cỏ tranh đã quay trở lại và giương cặp mắt màu xanh ve chai nhìn về phía anh với sự thân thiện, không sợ sệt hay hung dữ như mèo rừng.

- Mày không sợ tao nữa phải không, vậy thì tới đây xem nào.

Bất ngờ con vật từ từ tiến về phía Hậu và bằng một động tác nhanh như gió, nó phóng từ khoảng cách hơn năm thước đến ngay dưới chân Hậu, vừa giương mắt nhìn anh và cất tiếng kêu "meo meo" rất hiền lành!

- Mày đói hả?

Con mèo lại kêu lên mấy tiếng nữa, rồi nó đưa đầu cọ cọ vào chân của Hậu như Iàm quen, vẻ thân thiện. Anh cúi xuống định vuốt ve nó thì bất thần con vật phóng vèo ra xa, rời chạy đi về hướng lúc nãy. Chạy được vài bước nó lại quay nhìn, như ngầm bảo Hậu đi theo!

- Mày chỉ đường cho tao?

Thầm hỏi và Hậu bước theo hướng đó. Quả đúng là con mèo có ý dẫn đường cho Hậu, nên bước vài chục bước nó lại quay nhìn và cất tiếng kêu "meo meo" như lời động viên, rủ rê.

Hậu thích thú bước theo, anh nói cố cho nó nghe:

- Dẫn đường mà để tôi đi lạc thì không phải là bạn đâu nhé!

Con mèo dường như hiểu, sau lời nói đùa của Hậu nó lại kêu lên ba tiếng "meo meo" rồi nhạy cỡn lên như vui thích lắm!

Được một quãng chừng vài trăm mét, nó bỗng dừng lại rồi vẫy vẫy đuôi tỏ dấu hiệu gì đó... Hậu đưa mắt nhìn phía trước và chợt kêu lên:

- Một cái hồ nước!

Trước mặt anh quả là có một hồ nước tuy không lớn lắm, nhưng cũng đủ tạo khung cảnh thơ mộng mà trước đây không bao giờ Hậu nghĩ là có nó. Anh cũng chưa từng nghe cha hay ông già Tư kể về cái hồ này...

- Cám ơn mày nhé, miêu.

Hậu vừa định bước tới bờ hồ thì chợt khựng lại, bởi trước mắt anh, cách chưa tới mười thước, có người phụ nữ đang ngồi dưới gốc một cây kơnia cổ thụ. Nàng ta ngồi như pho tượng đá, hầu như không màng đến sự có mặt của người lạ.

Tần ngần một lúc, Hậu đánh bạo lên tiếng:

- Xin lỗi cô, tôi đường đột đến đây phá tan sự yên tĩnh của cô...

Mặc cho Hậu nói, người kia vẫn không quay lại. Hình như cô ta không nghe thấy!

Hậu lại phải lên tiếng lần nữa:

- Cô ơi!

Mặc cho Hậu gọi, nàng ta vẫn ngồi bất động. Cho đến khi con mèo bất thần nhảy bổ tới và sà ngay vào lòng nàng ta, lúc ấy cô nàng mới rùng mình một cái và quay người nhìn lại. Hậu kêu lên thảng thốt:

- Ồ, đẹp quá!

Cô nàng còn khá trẻ, tuy ăn mặc lôi thôi rách rưới, nhưng khuôn mặt và mái tóc đen dài thì hoàn toàn tương phản với hình hài. Hậu không tin vào mắt mình, anh dụi mắt hai lượt rồi ấp úng lên tiếng:

- Cô... cô đây là...

Con mèo rúc đầu vào người nàng, chứng tỏ nó và nàng thân nhau lắm. Rồi bất ngờ hơn, nàng lên tiếng:

- Phải là người lương thiện thì con mèo này mới dẫn đường tới đây!

Nàng nói mà không nhìn Hậu, mắt hướng về phía hồ nước và chẳng nói gì thêm, mà nàng lại cất tiếng hát. Đúng là giọng hát ru đêm qua!

Hậu ngẩn ngơ đứng nghe và như bị thu hồn phách. Anh không nhớ là mình đã hành động gì chỉ biết một vài giây sau đó anh đã nhẹ bước tới và lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nghe...

Trong lúc hát thì hầu như cô gái không để ý gì tới chung quanh. Và hơn nữa là vừa hát cô nàng vừa đong đưa hai tay qua lại giống y như đang ru con. Bài hát ngắn, được lặp đi lặp lại vài lần, mà lời thì rõ ràng nàng ta đã tự chế theo ý của mình, nghe vừa thực tế, vừa cảm động. Cuối cùng... nàng khóc nức nở!

Im lặng nãy giờ, lúc này Hậu mới lên tiếng:

- Kìa cô, cô sao vậy?

Không ngờ sự lên tiếng của Hậu lại khiến cho cô nàng kinh hãi đến tột độ, cô ta té ngã sang một bên, rồi giương mắt nhìn anh như nhìn một quái vật, và trong nháy mắt, cô nàng phóng mình tới trước và biến mất sau đám cỏ tranh. Rồi chỉ ít giây sau Hậu nghe có tiếng "ùm" mạnh, y như một người vừa nhảy xuống nước!

Hốt hoảng, Hậu chạy bay xuống sát mé hồ, anh vẫn còn thấy mặt nước khua động. Không kịp suy nghĩ thêm, Hậu để nguyên quần áo, phóng nhanh xuống hồ. Nước buổi sáng khá lạnh nhưng Hậu bất kể, anh nín thở lặn sâu xuống nơi anh thấy có dấu hiệu người vừa nhảy.

Hồ khá sâu, cho nên lặn hết hơi thở đầu mà vẫn chưa thấy gì, Hậu phải trồi lên rồi lấy hơi dài hơn, lặn lần nữa. Trước sau Hậu lặn có đến chục lần mà vẫn không thấy ai dưới nước, đến khi đã đuối sức anh mới quyết định thôi không lặn nữa. Leo Iên bờ với tâm trạng hối tiếc, thương cảm, anh chép miệng:

- Sao nàng lại làm vậy nhỉ?

Bước tới gốc cây định thay quần áo ra vắt khô, bất chợt Hậu nhìn thấy một chiếc áo lụa màu hồng của nữ đang máng trên cành cây thấp ngang tầm nhìn, mà rõ ràng lúc nãy anh không hề thấy.

- Áo của ai?

Hậu cầm thử lên xem thì một hương thơm quen thuộc phả vào mũi khiến anh nhớ ra ngay:

- Của cô ấy!

Cô ấy mà Hậu muốn nói tới là mùi hương mà anh ngửi được ở chiếc khăn tay đêm trước. Hai mùi giống nhau chứng tỏ hai vật là của một người.

Mà đó là người nào? Cô gái hát lúc nãy chắc là không rồi, bởi cô nàng tuy đẹp nhưng ăn mặc lôi thôi, rách rưới, đâu phải mặc chiếc áo này.

Đang lưỡng lự không biết có nên giữ chiếc áo hay máng nó lại cành cây thì bỗng Hậu nhìn thấy một bóng áo hồng lướt nhanh qua đám cỏ tranh phía trước tức phía dẫn về nhà mình, Hậu thốt lên:

- Cô ơi!

Anh cầm luôn chiếc áo trong tay vừa đuổi theo. Chưa quen chạy trong cỏ tranh, nên khi Hậu chạy gần tới bờ rào nhà mình thì chẳng còn thấy bóng dáng người mặc áo hồng kia. Nhìn lại lúc này Hậu mới hay mình đang đứng gần hai ngôi mộ đá cũ. Hai cành lan tươi lúc nãy không còn đó, mà thay vào là hai chiếc hài ướt sũng nước, mỗi chiếc một kiểu khác nhau.

- Ai vừa tới đây?

Hậu còn đang ngẩn ngơ thì chợt nghe có tiếng gọi của ông già Tư:

- Kìa, cậu Hai, sao cậu ở bên đó?

Ông già đang đứng bên rào nhìn sang. Hậu chỉ hai ngôi mộ và hỏi:

- Mồ mả của ai vậy chú Tư?

Ông già Tư hơi ngập ngừng:

- Tôi... tôi cũng không biết.. mộ đó...

Rồi ông giục:

- Cậu không được ở ngoài đó. Không nên đâu!

Ông vừa kêu lên vừa chạy vòng trở ra, ý cho Hậu biết là ông đang chạy qua chỗ đó. Hậu phải la lên:

- Con về liền mà! À mà không, con có chuyện ngoài thị xã phải đi, đến trưa con mới về.

Anh phải rời đó để tránh không cho ông già Tư chạy qua, đồng thời anh không muốn để ông nhìn thấy chiếc áo màu hồng mà mình đang giữ khư khư trên tay.

Khi đi bộ trở ra xe thì lại một lần nữa, Hậu quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy trên băng ghế chỗ lái xe ngồi có hai cành hoa lan, giống như hai cành hoa trước hai ngôi mộ lúc nãy.

Nhìn quanh một lượt, Hậu biết anh có cố tìm cũng chẳng được, nên nói bâng quơ:

- Tôi xin nhận những cánh hoa xinh đẹp và cả chiếc áo lụa này. Không được đòi lại đâu nhé!

Hậu rồ xe chạy đi và qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy có một bóng hồng lướt nhanh về phía cuối bờ rào...