- Cái thằng, trai chưa vợ mà giống như sợ bà chằn nào ở nhà ăn thịt vậy! Sao không ở lại đây ngủ thêm đêm nữa xem sao!
Phong xua tay:
- Mình còn phải đi thăm ông bác đau nặng ở bên kia cù lao, nếu đi trễ thì sẽ không còn đò sang sông.
Một người nữa bàn ra:
- Đây sang đó chỉ hơn chục cây số, đi xe ngựa chỉ mất nửa giờ, vội gì!
Nhưng Phong vẫn cương quyết, anh chào bạn bè, rồi còn hẹn:
- Nếu ông bác tôi lành bệnh, lượt về thế nào cũng ghé lại chơi một tuần liền!
Mấy người bạn phấn khởi:
- Hứa là phải nhớ đó nhé! Thôi được rồi, đi đi. Mà chúng tôi đã dặn sẵn chiếc xe ngựa chạy tốt để đưa cậu đi rồi. Hẹn gặp lại!
Phong vừa ra xe thì anh chàng đánh xe đã giục:
- Trời đang chuyển mưa đó cậu, ta phải đi tới bến đò trước khi trời mưa thì đò mới dám sang sông. Bây giờ trễ lắm rồi đó!
Phong cũng vội, nên vừa lên xe anh đã dồn hành lý sang một bên, tranh thủ nằm xuống sàn xe, nhằm để cản gió, như thế xe sẽ chạy được nhanh hơn. Anh chàng phu xe tên Lý đã nhanh nhảu lên tiếng:
- Nếu mệt thì cậu Hai cứ nằm ngủ một chút đi, khi nào tới em sẽ gọi.
Phong hơi mệt do men rượu nặng, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không muốn ngủ. Có lẽ anh muốn nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường hơn.
Xe qua khỏi một đoạn đường gập ghềnh, Lý bảo:
- Đường phẳng rồi, em sẽ chạy vượt tốc độ luôn!
Phong phải ngăn anh ta lại:
- Không nên chạy nhanh quá! Tôi cũng muốn chầm chậm một chút để còn ngắm cảnh. Lâu quá không về đây, cảnh trí bây giờ khác nhiều quá...
Phong là người quê quán ở nơi này, nhưng theo cha mẹ ra tỉnh thành học từ lâu, lần trở lại này là sau hơn năm năm. Do đó, có những nơi tuy biết từ ấu thơ, nhưng nay nhìn lại anh không khỏi ngỡ ngàng.
Xe chạy được hơn mười phút nữa thì trời tối mịt mù, mây đen kéo đầy một góc trời. Lý tắc lưỡi:
- Mưa tới rồi!
Phong lo lắng hỏi:
- Liệu mình tới bến đò kịp không?
- Kịp thì kịp giờ, nhưng mưa thì tới ngay bây giờ, e rằng...
Anh ta nói chưa hết câu thì chợt Phong nhìn thấy bên đường cách gần trăm thước, có một bóng người đưa tay vẫy vẫy. Anh hỏi:
- Họ quá giang xe phải không?
Lý chạy xe thường ngày nên rành, đáp:
- Quá giang đó, nhưng trời mưa gió, mình lại gấp thế này, ai mà rước cho được!
Nói xong, anh ta ra roi liền mấy cái con ngựa tung vó chạy rất nhanh. Chẳng mấy chốc, xe đã vượt qua chỗ người đứng đón xe. Phong nhận ra đó là một phụ nữ đứng co ro, có vẻ đang bệnh hoạn. Anh kêu lên:
- Ngừng lại!
Anh chàng đánh xe cũng nói to:
- Cậu không phải bận tâm với mấy người quá giang giữa đường này đâu. Ở đây nếu cho quá giang thì chục chiếc xe này cũng chở không hết!
Phong vẫn cương quyết:
- Tôi bảo anh cứ dừng lại. Nếu cần thì tôi trả thêm tiền công.
Lý phân trần:
- Không phải em không muốn cho quá giang, nhưng đoạn đường này vắng, trời lại sắp mưa lớn, ngộ lỡ...
- Anh không thấy người ta là phụ nữ, lại hình như đang bệnh hoạn chi đó nữa. Làm phước thì được phước, lo gì.
Không cãi được, Lý đành phải gò cương lại. Tuy nhiên, xe cũng đã chạy lố đến cả trăm thước. Phong nhảy xuống ngay, anh chạy đến gần và hiểu rằng mình đã quyết định đúng, bởi lúc ấy cô gái đang run rẩy, mặt, môi tái nhợt.
- Cô nương cần về đâu?
Cô gái tuổi trên dưới hai mươi, lắp bắp:
- Dạ... dạ em cần về... bến đò.
Phong mau mắn:
- Tôi cũng đang đi tới đó. Vậy cô mau lên xe đi!
Anh định quay lưng đi, nhưng thấy cô gái lảo đảo thì chụp vội lấy cánh tay và giục:
- Để tôi dìu cô đi, nhanh lên kẻo trời mưa!
Được dìu nên cô gái đi được đến bên xe, nhưng tới đó thì cô lả người đi, khiến Phong phải bế xốc cô ta lên xe, nhường hẳn phần rộng cho cô ta nằm, còn anh thì thu mình lại co ro. Anh giục:
- Chạy nhanh đi anh Lý!
Anh chàng Lý khẽ lắc đầu, hình như muốn nói gì đó nhưng ngại. Chẳng mấy chốc thì đã đến gần bến đò. Chợt cô gái choàng dậy và kêu khẽ:
- Suýt nữa đã đi lố, cho em xuống đây.
- Nhà cô ở chỗ nào, để xe ngừng ngay nhà.
Chỉ tay về phía ngõ nhỏ đằng xa:
- Nhà em ở mãi trong kia, xe vào không tiện. Xin cảm ơn quý ân nhân, nếu không có ngài thì vừa rồi có thể em sẽ ngã ở bên đường. Em bị cảm gió bất ngờ...
Cô ta không đợi Phong dìu, đã tự bước xuống xe, một lần nữa cúi đầu lễ phép:
- Xin đa tạ. Em tên là Hạnh Hoa, nhà ở xóm Cây Trâm, ngay trên Gò Trúc.
Cô ta vừa dứt lời tức thì bước đi rất nhanh, khác với vẻ yếu đuối bệnh hoạn lúc nãy. Đi được gần chục bước, chợt nhớ điều gì, cô ta quay lại nói:
- Khi nào có đi qua đây mời ngài ghé qua tệ xá, tiện nữ xin mời ly nước trả ơn!
Phong ngẩn ngơ nhìn theo, còn Lý thì lên tiếng:
- Loại con gái này phải dè chừng.
Phong tức giận:
- Tôi không muốn nghe anh nói về khách của tôi như vậy!
Bị chỉnh, Lý nín thinh, nhưng xem ra không hài lòng. Anh ta ra roi cho xe chạy nhanh tới bến đò. Tới nơi, cũng may chuyến đò cuối cùng sắp rời bến. Phong bước xuống đò xong, nhắc Lý:
- Cậu quay về ngay đi, nói tôi cám ơn các bạn, hẹn sẽ gặp lại.
Lý chỉ chờ có thế, anh ta giục ngựa đi ngay, trước khi trời đổ mưa.
Con thuyền vừa rời bến đã phải dừng lại, người chèo đò nhìn trời rồi quyết định:
- Mưa lớn lắm, không thể qua sông lớn trong thời tiết này. Vậy ta phải chờ tới sáng mai thôi.
Nhiều người phản đối, đúng ra Phong cũng không đồng tình, bởi anh cần đi thăm ông bác gấp lắm. Nhưng chẳng hiểu sao cho đến lúc thuyền quay lại bến rồi mà Phong vẫn không nói tiếng nào...
Hầu hết khách đã rời đò, người thì trở về nhà, vài người nhà xa thì cũng đi tìm nhà quen để tá túc qua đêm. Đến lúc này Phong mới bừng tỉnh, anh hỏi thăm chỗ trọ thì người ta chỉ:
- Ở cách đây nửa dặm mới có một khách điếm nhỏ, nhưng xem ra với lượng người lỡ đò đông như vừa rồi thì khách điếm ấy e rằng sẽ không còn phòng nào.
Phong lo lắng:
- Mình chẳng quen ai ở đây cả, biết làm sao đây?
Anh lững thững đi dọc theo bờ sông, chợt có một người đi vượt qua mặt và nói một câu trống không:
- Sao không đi tìm cô gái quen lúc chiều?
Phong sáng mắt lên, reo khẽ:
- Vậy mà mình cũng không nhớ ra!
Anh định chạy theo người vừa nói câu nói kia, nhưng họ đã vụt mất bóng. Phong tự hỏi: Ai mà biết chuyện cô gái?
Nhưng lúc đó trời bắt đầu đổ mưa, nên Phong chẳng còn kịp nghĩ ngợi gì thêm, anh quay lại, nhắm hướng đã đi qua lúc chiều. Nhờ ít hành lý nên Phong cũng không khó lắm để vác đi bộ. Anh tìm hỏi một người qua đường:
- Ông biết xóm Cây Trâm còn gần không?
Ngước nhìn Phong với vẻ tò mò, ông ta đáp cộc lốc:
- Sắp tới rồi!
Phong đi chưa đầy trăm bước, đã nghe ai đó bên đường nói lớn:
- Xóm Cây Trâm đây rồi, còn tìm đâu nữa!
Phong quay nhìn thì chẳng thấy một ai, bởi đó là một xóm vắng. Đúng hơn là một xóm hoang, không có lấy một nóc nhà.
- Ủa...
Phong chậm bước lại, định đợi có người đi tới để hỏi thăm. Tuy nhiên, anh đợi ngót một khắc mà chẳng thấy ai. Còn đang tiến thoái lưỡng nan thì chợt nhìn thấy có ánh đèn trước, Phong mừng khôn xiết, vội bước thật nhanh về hướng đó.
Nhưng đi mãi mà vẫn chưa tới gần được ánh đèn. Mà chừng như Phong càng đi thì nó càng xa hơn.
- Chẳng lẽ...
Một ý nghĩ vừa thoáng qua đầu, Phong vội xua nó ra ngay. Vừa lúc có ai đó nói phía trước mặt:
- Không kiên nhẫn gì hết, mưa to rồi đó!
- Kìa, cho tôi hỏi...
Nhưng người vừa nói cũng giống như mấy lần trước, chẳng đáp lời. Phong phải lặp lại câu hỏi:
- Ai đó, cho tôi hỏi thăm!
Hoàn toàn im lặng. Phong đã bắt đầu chồn chân, hoa mắt... Bỗng anh cảm thấy túi hành lý trên vai mình như bị ai đó lấy đi một cách nhẹ nhàng. Anh chỉ kịp kêu khẽ:
- Ai?
Túi hành lý đã bị lấy mất mà chẳng biết ai là thủ phạm. Phong nhìn qua lại một lượt nữa, rồi cố hết sức, vụt chạy thẳng về phía có ánh đèn. Vừa chạy anh vừa kêu to:
- Cô Hạnh Hoa! Cô Hạnh Hoa!
Tiếng gọi của Phong vang vọng trong đêm, nghe như đang lạc vào một chốn hoang vu, rừng núi nào đó. Từ nào đến giờ Phong vốn là người lì lợm, gan dạ, chưa từng biết sợ chuyện quỷ ma, nhưng giờ phút này anh nghe lạnh cả người, tay chân đã bắt đầu mất kiểm soát.
Bước đi được vài bước nữa thì đột nhiên Phong bị ngã xuống. Trong lúc đầu óc lơ mơ, Phong có cảm giác như mình nhìn thấy một khuôn mặt rất quen, tuy nhiên anh không làm sao lên tiếng gọi được, cũng không đưa tay vẫy hay chụp nắm, cầu cứu...
Vừa khi ấy, Phong mơ hồ nghe như có người hỏi câu gì đó, rồi một bàn tay ai đó chụp lấy tay anh, kéo lên...
- Cậu ấy tỉnh lại rồi!
Phong vừa mở mắt ra đã giật mình. Trước mặt anh là hai người lớn tuổi hoàn toàn xa lạ. Người đàn bà đứng lên rất nhanh, mang ra một bát gì đó nghi ngút khói:
- Cậu ấy đói lắm rồi, đã qua một đêm, một ngày rồi còn gì...
Ông cụ râu tóc bạc phơ, có vẻ trầm tĩnh hơn, đưa tay ngăn lại:
- Khoan đã, để cậu ta uống một ly nước đã. Bây giờ nước cần hơn thức ăn.
Bà lão nghe lời, mang đến ly nước và tự tay đưa cho Phong. Đúng là Phong đang khát khô cả họng, gặp nước là uống một hơi hết nửa ly. Ông lão lại ngăn không cho uống tiếp, đích thân ông dùng muỗng múc mấy muỗng nước cháo cho vào miệng người bệnh. Quả nhiên sau đó Phong cảm thấy tỉnh người, mở mắt lớn hơn, quan sát kỹ và lên tiếng rất khẽ:
- Tôi đang ở đâu?
Bà cụ reo lên:
- Cậu ta tỉnh hẳn rồi ông ơi!
Ông cụ gật đầu:
- Tốt rồi. Cậu ấy không sao rồi.
Phong lặp lại câu hỏi:
- Tôi đang ở đâu đây?
Bấy giờ ông cụ mới trả lời:
- Đây là nhà của vợ chồng lão. Cứ gọi là lão Tam. Còn tại sao cậu lại ở đây thì từ từ nhớ lại đi...
Phong không cần cố gắng cũng nhớ lại rất nhanh những chi tiết vừa qua, anh thảng thốt bật dậy. Nhưng do sức quá yếu, nên vừa bật lên, anh đã ngã trở xuống. Ông lão nhẹ giọng bảo:
- Cậu cứ nằm đó, rồi tôi nói cho cậu nghe mọi chuyện.
Phong lại nhìn họ, thấy hai người già trước mặt mình vẻ mặt phúc hậu thì có hơi yên dạ. Ông lão bắt đầu kể:
- Đêm hôm trước, lúc đi soi ếch ngoài nghĩa trang thì tôi gặp cậu nằm ngất ngoài đó. Lúc đưa cậu về đây thì cậu hoàn toàn không biết gì, người lạnh ngắt như cái xác chết. Bà lão nhà tôi sợ quá định chạy đi báo động, nhưng cũng may, sau đó nhờ uống vài viên thuốc gia truyền của tôi, cậu ấm lại, nhưng vẫn còn mê man. Tôi yên tâm, bởi như vậy là cậu chưa chết...
Bà cụ chen vào:
- Lúc mê sảng, cậu cứ kêu tên người nào đó nên tôi đoán chắc là cậu bị lạc mất họ...
Phong hốt hoảng:
- Cháu gọi tên ai?
- Hạnh Hoa!
Đó là câu đáp của ông cụ. Phong lần này cố gắng và bật dậy được. Anh bật kêu lên liền:
- Hạnh Hoa!
- Đó là ai mà cậu kêu không ngớt?
- Dạ...
Anh kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vợ chồng ông lão nghe xong đều lắc đầu thở dài:
- Không xong rồi...
Phong ngạc nhiên:
- Sao lại không xong?
Ông lão không đáp, ông đứng lên đi ra ngoài, để cho bà vợ nói chuyện với khách. Phong sốt ruột hỏi tới:
- Sao hai bác lại có vẻ như... hay là...
Bà cụ thở dài:
- Ông nhà tôi không muốn nói cho cậu nghe, sợ cậu bệnh lại...
Phong quả quyết:
- Đâu có sao, bác cứ nói đi!
- Cái tên Hạnh Hoa đâu có ở xóm này. Mà chỉ có... ở ngoài nghĩa địa!
- Kìa bác!
Phong cho rằng những người này đã già nên lẩm cẩm, anh đứng lên và quyết định đi ngay. Bà cụ lo lắng:
- Kìa, cậu còn chưa khoẻ mà.
Nhưng Phong vẫn bước ra ngoài, anh bước đi chỉ vài chục bước thì ngơ ngác nhìn quanh, bởi khắp nơi là bãi tha ma, chớ chẳng có nhà cửa của ai! Thì ra...
Nhìn lại sau lưng Phong càng kinh ngạc hơn, bởi ngôi nhà mà anh vừa đi ra cũng chẳng còn thấy đâu!
- Ủa, sao lạ vậy...
Vừa lúc đó, Phong thấy có một người xách chiếc giỏ câu đi tới, anh mừng rỡ:
- Dạ thưa chú, cháu muốn hỏi thăm...
Người đàn ông chất phác nhìn qua Phong rồi hỏi:
- Cậu tìm mồ mả ai trong này phải không?
- Dạ không. Cháu muốn hỏi nhà của lão Tam...
Người đàn ông cau mày:
- Lão Tam nào? Có phải lão già đi soi ếch không? Lão ta được kêu là Ba ếch chớ ít ai gọi lão Tam. Nếu đúng lão ta thì mộ ở đằng kia.
Lão đưa tay chỉ đúng vào hướng ngôi nhà mà Phong vừa đi ra. Phong ngơ ngác:
- Không... lão ấy còn sống. Mới đây lão vừa mới...
Lão đi câu trợn tròn mắt nhìn Phong:
- Cậu... cậu bị... ma rồi!
Nói xong ông ta mau bước đi thẳng, khiến Phong hốt hoảng gọi với theo:
- Bác ơi... cháu hỏi nhà cô Hạnh Hoa?
Ông lão càng đi nhanh hơn, giống như bị ma đuổi. Phong bực dọc, vừa lầm bầm vừa giậm chân. Bỗng ngay trước mặt anh lúc ấy có một ngôi mộ đất đã lâu năm, cỏ mọc um tùm, hiện ra một mộ bia mà vừa thoáng nhìn qua Phong đã xanh mặt: Hạnh Hoa!
- Sao... sao lại...
Phong chợt cảm thấy xây xẩm và lảo đảo... Rồi không còn kiềm chế được, anh chàng ngả người xuống, ngất đi lần nữa...
Tỉnh lại trong nhà ông bác mình, điều đó làm cho Phong không thể nào tin được. Anh hỏi người nhà:
- Sao tôi lại ở đây?
Người anh họ của Phong kể lại:
- Nửa đêm hôm qua, lúc mọi người đang ngủ say thì có tiếng gõ cửa. Chính tôi ra mở cổng thì bắt gặp chú nằm ngay lối ra vào, trên ngực chú có một mảnh giấy viết mấy chữ, tuồng chữ giống như của con gái...
Phong sốt ruột:
- Trong giấy viết gì?
Anh ta móc túi lấy ra mảnh giấy xếp đôi:
- Chú đọc đi, chắc biết là chữ của ai.
Trên giấy chỉ ghi vắn tắt: Hãy tĩnh dưỡng rồi gặp lại sau!
Người anh họ hỏi với nụ cười nghi kỵ:
- Ai mà có vẻ thần bí vậy?
Bỗng dưng Phong kêu lên:
- Hạnh Hoa!
Ai nấy trong nhà đều ngơ ngác:
- Ai là Hạnh Hoa?
Lúc này Phong mới quả quyết:
- Chắc là nàng ấy đưa tôi về đây!
Rồi anh thuật lại chuyện ở bến đò, nghe xong không ai tin đó là sự thật:
- Chắc là Phong nó bị ảo tưởng hay sao rồi? Làm gì có chuyện như thế!
Bác gái của Phong suy nghĩ cẩn trọng hơn, bà nói:
- Cứ để cho nó nghỉ ngơi rồi sẽ hỏi lại sau.
Nhưng Phong thì không yên, anh hỏi ông anh mình:
- Đường từ đây về bến đò Lợi Giang bao xa và ngoài đường sông, còn có đường bộ không?
Người anh lắc đầu:
- Ngoài đường sông, không còn cách nào về đó. Nơi ấy cách đây hơn bốn mươi dặm, mỗi ngày chỉ có hai lần đò đưa. Hôm qua chú về đây giờ đó cũng hơi lạ, bởi không có chuyến đò nào đi trễ như vậy.
Bà bác của Phong cũng nói:
- Chắc là người nào đó đem cháu về nhà họ rồi mới đưa về đây nên tới vào lúc nửa đêm. Cháu có quen ai ở xóm này?
- Dạ đâu có. Mấy năm con mới về đây một lần, đường đi còn không nhớ, làm sao có người quen.
- Còn cô Hạnh Hoa nào đó?
- Thì con đã nói rồi, đó là cô gái con mới quen ở bến đò. Con nghi là cô ấy đưa con về đây thôi, chớ đâu đã chắc.
Người anh họ quả quyết:
- Không cô Hạnh Hoa thì cô nào khác thôi. Chữ viết của con gái rõ ràng. Chú nhớ lại xem, còn có cô nào nữa?
Bị chất vấn lôi thôi, Phong đâm bực:
- Làm gì có ai!
Anh dùng dằng tính bỏ đi, nhưng chợt nhớ bệnh tình của ông bác, nên quay vào nhà trong, hỏi:
- Bác ra sao rồi?
Bác gái anh vui mừng nói:
- Ổng đang bệnh nặng lắm, thầy thuốc xứ này đã chạy hết nên mới nhắn con về gấp. Nhưng chẳng hiểu sao tự dưng từ trưa hôm qua đến giờ ông ấy lại hết bệnh! Đang ở ngoài sân sau tỉa cây.
Phong đi ngay ra sân sau, anh ngạc nhiên thấy bác mình khoẻ như chẳng hề bệnh hoạn gì.
- Sao nghe bác bệnh nặng, con lo quá...
Viên ngoại họ Từ cười tươi với cháu:
- Bác khoẻ còn hơn lúc chưa bệnh nữa!
- Bác uống thuốc gì vậy?
Từ viên ngoại kéo Phong lại gần:
- Bác chỉ nói riêng cho con nghe thôi, đừng để tới tai bác gái con thì phiền... Bác chẳng có thuốc men gì cả, đêm hôm trước khi bác đang ngủ thì bỗng mơ thấy một cô gái thật lạ đẹp, đứng bên giường bác và cất tiếng hỏi: Có phải ông là bác của Mã Phong ở làng Hoài Sơn không? Bác còn chưa kịp trả lời thì cô ta đã tiến lại gần bác, đưa tay chạm vào vai bác hai lần, rồi đi... Vậy mà khi tỉnh lại thì bác chẳng còn thấy bệnh tật gì! Bác mừng quá, nhưng không dám nói cho bác gái con nghe, tính bả hay ghen tuông bậy bạ, sợ lại nghĩ bác mơ tưởng gái liêu trai này nọ...
Phong ngạc nhiên quá đỗi:
- Bác có nhớ mặt cô gái đó không?
- Chẳng những nhớ mà bác còn được cô ấy nói cho biết tên nữa. Tên là Hạnh Hoa.
Phong kêu lên:
- Hạnh Hoa!
Tiếng kêu của anh quá lớn, khiến bà viên ngoại từ nhà trước phải chạy vào:
- Có chuyện gì vậy?
Từ viên ngoại có vẻ lúng túng, còn Phong thì nhanh trí đáp:
- Dạ, con mừng bác con hết bệnh, con không ngờ!
Bà Từ quay vào mà vẫn lẩm bẩm:
- Ông này bệnh giống như bệnh tà vậy...
Chiều hôm đó, Từ viên ngoại cho làm tiệc linh đình để thết đãi cả nhà, đồng thời cũng mừng cậu cháu trai về thăm. Ông bảo Phong:
- Không mấy khi về chơi, kỳ này con phải ở lại đây chơi vài tháng mới được đi!
Phong do dự:
- Con còn nhiều việc. E là...
Phong nghĩ ngay tới việc mình phải trở lại bến đò tìm Hạnh Hoa, nên dù sau đó ông bác có ép lắm, anh cũng chỉ ậm ừ cho qua. Trong bụng Phong thì tính chỉ ở lại vài ngày thôi...