Đã bắt đầu leo dốc đèo Bảo Lộc, vừa nhìn đồng hồ tay, Phong vừa huýt sáo, bởi với thời gian này thì anh chắc chắn sẽ tới kịp buổi lễ sinh nhật sẽ khai diễn đúng 7 giờ tối nay. Và chắc chắn anh sẽ nhận được một nụ cười thật tươi của người yêu và không chừng còn được thêm một nụ hôn thắm thiết nữa! Vậy là giữ đúng hứa, Phong có mặt tại Đà Lạt đúng thời khắc mà Giáng Hương muốn nhất, đêm giáng sinh!
Ngoài ra, trong điện tín gửi về, Hương còn nói rõ, ba má Hương từ Nha Trang lên, cũng sẽ có mặt đúng vào dịp đó, chỉ để công bố chính thức lễ đính hôn của con gái!
Vượt qua khúc cua thứ hai, vừa qua đoạn dốc ngược thì bỗng Phong nghe có tiếng kêu hét lên thật lớn từ phía tay trái, tức phía sườn núi! Ban đầu Phong không có ý định ngừng bởi xe đang leo dốc, nhưng tiếng thét lại vang lên lần thứ hai, lần này nghe rõ hơn:
- Cứu tôi với! Cứu…
Tiếng của một người phụ nữ!
Phản ứng tự nhiên của Phong là nhấn còi thật dài và lặp lại mấy lần như thế, vừa cố nhấn ga để xe lên hết đoạn dốc cao. Anh định chạy vài chục thước nữa sẽ ngừng lại xem việc gì xảy ra, đồng thời liếc nhìn khẩu súng săn mà khi nào về Đà Lạt anh cũng mang theo để ở băng sau.
Ngừng lại sát lề, Phong kéo thắng tay lên và quay lại nhìn chỗ vừa phát ra tiếng kêu cứu. Bất chợt anh thấy có người lao thẳng vào xe mình từ phía vách núi. Người đó mở nhanh cửa xe vừa hớt hải:
- Chạy! Chạy đi...
Phong chỉ kịp nhìn thấy một phụ nữ mình mẩy đầy những máu, giọng nói như sắp đứt quãng.
- Cô…
Phong chưa kịp hỏi hết câu thì đã thấy một người cầm rựa từ phía dưới dốc đuổi theo lên, chỉ còn cách xe chừng vài chục mét.
- Chạy đi, nó sẽ giết…
Không kịp hỏi gì thêm, Phong nhả thắng tay vừa nhấn mạnh ga vọt xe tới. Chiếc xe lao rất nhanh, cũng vừa kịp thoát khỏi tầm chém bằng rựa nhắm vào kiếng sau xe. Tất nhiên là kẻ đuổi theo không làm sao bắt kịp. Nhưng cũng phải hơn năm phút sau Phong mới nhìn sang người khách và hỏi:
- Cô có sao không?
Cô gái một tay ôm bụng, hình như có vết thương nơi đó, còn tay kia thì đưa lên vén mái tóc dài đang phủ xuống mặt. Phong bàng hoàng, suýt kêu lên, bởi gương mặt đẹp đến mê hồn của cô gái!
- Cô… cô có sao không?
Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng Phong phát âm cũng không tự nhiên. Quả thật chưa bao giờ anh nhìn thấy một bộ mặt đẹp hoàn hảo đến như vậy.
- Anh làm ơn chạy nhanh hơn nữa, em sợ!
Phong có cảm giác như mình hoàn toàn lệ thuộc vào vị khách này, nên vừa nhấn thêm ga, Phong vừa lo lắng hỏi:
- Vết thương của cô có sao không?
Vừa hỏi, Phong vừa đưa chiếc áo choàng của mình cho nàng, choàng qua vai, chỗ vết thương.
Nàng ta không đáp mà chỉ nhăn mặt. Riêng nét mặt nhăn nhó kia cũng đủ làm cho Phong bồn chồn:
- Tôi phải làm gì cho cô đây? Vết thương...
Lúc này nàng mới nói:
- Em không bị thương, chỉ bởi chạy quá nên đau.
- Nhưng máu khắp người cô kìa?
Lúc này đã bình tĩnh hơn, cô gái đưa tay sờ khắp nơi và cuối cùng dừng lại ở bả vai, chỉ duy nhất chỗ đó là bị thương, nhưng xem chừng không nặng. Cô nhẹ mỉm cười:
- Dạ, cám ơn anh. Nhờ anh mà em thoát hiểm.
Người đã đẹp mà nói năng lại nhẹ nhàng, duyên dáng, khiến cho Phong quên cả việc mình với cô nàng chỉ mới biết nhau thôi. Anh đùa:
- Cảnh cô bị đuổi bắt vừa rồi còn ly kỳ hơn là phim hành động nữa! Mà cớ gì người đó đuổi theo chém cô?
Cô gái đáp tỉnh bơ:
- Không phải là người nào, mà là... chồng em!
Câu trả lời khiến cho Phong như bị rơi từ chín tầng mây! Anh lúng túng:
- Cô… cô đã có chồng?
Cô gái giờ mới nhìn thẳng vào Phong:
- Có điều gì không đúng sao anh?
- Ờ không... không phải. Chỉ vì... vì...
Thấy Phong lúng túng, cô gái nói thẳng ra ý mình:
- Nhiều người khi nghe em nói đã có chồng đều có thái độ giống như anh vậy! Bộ kỳ lắm hả? Một người hai mươi tuổi như em chưa lấy chồng được hay sao?
- Cô mới hai mươi tuổi?
- Bộ cũng chưa được nữa sao?
Thấy cô nàng tuy mới thoát hiểm mà chẳng còn chút lo sợ gì, lại nói năng hoạt bát, Phong cũng hứng thú:
- Trông cô chỉ… mười bảy, mười tám thôi. Mà nói thật, không ai tin cô là gái có chồng cả! Nhất là có một anh chồng dám xách dao đuổi chém cô vợ như tiên thế này!
- Không phải anh ta đuổi chém em...
Phong ngạc nhiên:
- Chứ cây rựa trên tay anh ta lúc nãy thì sao?
- Đó là cây rựa nó khiến anh ta như vậy!
Biết câu nói của mình chỉ càng khiến cho anh chàng thắc mắc thêm, nàng nói thêm liền:
- Anh ta bị điên! Mà người điên thì hành động đâu phải do lý trí của chính mình!
Hiểu ra, Phong thở phào:
- Thì ra là vậy. Nhưng sao cô lại...
- Lại lấy người chồng điên hả? Theo anh thì tại sao? Bị ép buộc, hay bị lầm lẫn, hoặc lấy rồi chồng mới bị điên!
Nguyên nhân nào thì cô ta cũng đều đưa ra hết, Phong chỉ còn biết cười và lắc đầu. Thốt nhiên, nàng ta nói:
- Chính em chọn anh ta!
Đang chạy ngon lành, Phong đột ngột thắng gấp, trố mắt nhìn cô gái, có cảm giác như cô nàng... bị điên:
- Cô… cô…
Nàng cười rất tươi, giọng bình thản:
- Một cô gái bình thường, lấy một anh chàng điên làm chồng đúng là chuyện lạ khó tin. Nhưng ở đời đâu phải cái gì cũng bắt buộc phải giống nhau!
- Tuy nhiên...
Đột nhiên, nàng mở cửa xe vừa đưa tay vẫy chào Phong:
- Cám ơn anh nhiều, em xuống đây!
Phong hốt hoảng:
- Sao lại xuống? Cô còn đang máu me đầy mặt cả. Mà ở đây là đỉnh đèo…
Cô nàng đã bước xuống, sau khi đóng cửa lại còn cúi xuống nói vọng vào trong xe:
- Anh chưa hỏi tên em?
Phong lại một phen nữa lúng túng:
- Tôi... tôi xin lỗi. Tôi là Phong, còn cô...?
- Kiều My!
Cô nàng chạy nhanh vào lề, nhưng như chợt nhớ ra, quay lại nói với:
- Tiệc giáng sinh của anh coi chừng không vui!
Một câu nói gở, nhưng trong lúc này Phong không chấp, anh chỉ đưa tay vẫy lại và nói:
- Mong có ngày gặp lại!
Phong thắng xe định bước xuống, không phải để đòi lại chiếc áo choàng nàng quên không trả, mà để định hỏi thêm gì đó, nhưng không còn thấy bóng cô nàng đâu nữa!
- Kỳ vậy?
Phải đến trên năm phút dừng xe lại, kiếm tìm mà vẫn chẳng thấy. Phong đoán chắc cô nàng đã đón một chiếc xe khác quá giang rồi, chứ quanh khu đó đâu có nhà nào có thể là nhà cô ta? Anh mỉm cười một mình rồi lên xe, nhìn đồng hồ và nhấn ga. Buổi chiều cao nguyên trời lạnh, con đường đèo vắng vẻ nên càng lạnh thêm. Nhất là với Phong lúc này tự dưng anh rùng mình. Đấy là chuyện hơi lạ, bởi từ lâu cái khí hậu Đà Lạt đâu thấm gì với anh. Có lúc nhiệt độ xuống dưới 10 độ mà Phong vẫn cảm thấy thích vì sự mát mẻ dễ chịu của nó.
Đang mặc chiếc áo sơ mi hở cổ, Phong chỉ gài thêm nút trên chứ không dừng lại để quay kiếng xe lên. Con đường trăm cây số anh chạy chỉ chưa đầy hai giờ sau đã nhìn thấy nóc nhà thờ Con Gà…
Hài lòng với chính mình, Phong vừa chạy một vòng quanh hồ Xuân Hương, trước khi lên phía Don Bosco về phía nhà của Giáng Hương. Vừa qua khỏi thủy tạ, chợt phía trước có khá đông người đang vây quanh một vụ gì đó bên bờ hồ, người xem tràn ra cả lối xe chạy, nên Phong phải dừng hẳn xe lại, bóp còi xin đường. Tuy nhiên, có lẽ do quá mải mê chú ý đến vụ việc nên họ không quan tâm lắm đến tiếng còi xe, trái lại một người còn quay lại cự nự với Phong:
- Người ta chết mà còn ở đó bóp còi!
Một người khác lại reo lên:
- Phải rồi, sẵn có xe này, nhờ chở cô ấy đi bệnh viện xem sao!
Họ không cần hỏi ý kiến của Phong, một người mở đại cửa sau xe của anh, hai người khác thì khiêng một xác người ướt đẫm nước lên. Họ vừa đặt người đó xuống băng ghế sau thì bỗng Phong kêu thét lên:
- Giáng Hương!
Ai đó nói:
- May quá, có người nhà của cô ấy đây rồi! Chúng tôi thấy cô ấy đang chạy xe bỗng lủi thẳng xuống nước rồi chìm lỉm. Phải mất hơn mười lăm phút mới vớt được cô ấy lên. Còn chiếc xe thì...
Phong cố giữ bình tĩnh:
- Phải cấp cứu trước khi chở đi!
Ai đó lại nói:
- Nãy giờ chúng tôi đã làm rồi mà không có kết quả. Hồi đầu nạn nhân có run người lên, ói ra nhiều nước, nhưng chẳng hiểu sao liền đó thì lại nằm im. Phải đưa đi bệnh viện thôi!
Phong không rành đường nên nhờ một người cùng ngồi xe giúp chỉ lối. Chỉ hơn năm phút sau thì Giáng Hương đã được đưa vào phòng cấp cứu. Người ta xác nhận là cô ấy chưa chết hẳn, còn có dấu hiệu của sự sống, nhưng một bác sĩ đã nói:
- Do nạn nhân đã bị ngạt thở dưới nước quá lâu, nên e rằng não bộ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Một giờ sau, cuộc hồi sức cho Giáng Hương vẫn chưa có kết quả cụ thể. Bà Phấn, mẹ của Hương sau khi được Phong điện thoại về nhà báo tin đã tới bệnh viện. Bà khóc bù lu bù loa lên, vừa giục Phong:
- Con phải cứu nó! Không thể để nó chết như thế này được!
Phong trấn an:
- Bác cứ bình tĩnh. Các bác sĩ đang cố gắng. Nhưng sao Hương lại ra nông nỗi này vậy bác?
Bà Phấn kể qua màn nước mắt:
- Tự nhiên cách đây một ngày, nó bỗng kêu nhức đầu rồi ngủ vùi đến hơn ba bốn tiếng. Sau khi thức dậy, nó la hoảng lên như đang sợ ai đó! Bác hỏi mãi nó mới nói là bị một người phụ nữ nào đó tìm cách giết, nó bảo bác giúp đuổi người đó đi. Bác nhìn thì trong phòng lúc ấy đâu có ai, nên hỏi lại nó thì nó ôm cứng lấy bác, miệng cứ gào lên: “Nó giết con! Nó giết con!” Thế rồi từ phút ấy nó cứ lâu lâu lại mê sảng như vậy, làm cho bác sợ quá định báo tin cho con hay, nhưng con Phương em nó thì nói là bữa nay thế nào con cũng lên tới, bác đang đợi con ở nhà thì hồi nãy mấy đứa nó nói là con Giáng Hương lấy xe chạy đi đâu chẳng biết, bác hốt hoảng cho người chạy đi tìm thì kế hay tin con báo.
Phong kể lại những chi tiết do những người cứu Giáng Hương từ dưới hồ lên và vẫn còn thắc mắc:
- Sao Hương đi ra ngoài này làm gì? Bác có nhớ nhiều lần Hương nói ghét nhất là chuyện phải đi vòng bờ hồ phía bên nhà hàng thủy tạ, vì hình như hồi còn nhỏ Hương đã từng một lần bị ngã xe ở đoạn đường đó...
Bà Phấn gật đầu:
- Bình thường có việc gì phải đi qua hướng đó thì nó đều chạy bên bờ của nhà hàng Thanh Thủy rồi vòng qua vườn hoa, hoặc là qua cầu rồi hướng lên Trần Hưng Đạo, chứ không bao giờ... Có lẽ do lúc ấy tâm trạng nó không ổn định.
Vừa lúc đó thì vị bác sĩ theo dõi tình trạng của Giáng Hương từ phòng cấp cứu bước ra và thở phào:
- Cô ấy tỉnh lại rồi!
Bà Phấn thốt lên:
- Lạy trời!
Nhưng vị bác sĩ vẫn dè dặt:
- Tuy nhiên, hiện thời cô ấy còn trong tình trạng phải theo dõi kỹ, bởi đã tỉnh nhưng cô ấy chưa biết gì, cứ la hét gì đó, chừng như là sợ hãi lắm!
Bà Phấn giải thích:
- Ở nhà nó cũng trong tình trạng đó, hôm qua đến nay lận!
Vị bác sĩ gật gù:
- Có lẽ là nhờ vậy mà cô ấy chìm dưới nước trên mười lăm phút mà không chết! Chứ bình thường, con người chỉ cần ngưng thở một phút là não bộ bị phá hủy ngay, khó lòng mà tỉnh lại…
Rồi ông nói thêm:
- Cô ấy sẽ chưa tỉnh lại như bình thường được đâu. Người nhà hãy chuẩn bị tinh thần túc trực ở đây để theo dõi.
Bà Phấn thôi khóc, nói với Phong:
- Cháu có thể về được rồi, để bác lo cho nó. Cháu đi ngang qua nhà nhắn con Phương lát nữa vào, mang theo đồ đạc cần cho bác và cả con Giáng Hương.
Phong lững thững rời bệnh viện mà trong lòng có cái gì đó lo lo... không lý giải được...