Tổng tập truyện ma của Người Khăn Trắng

NÀNG HOA

Suốt mấy đêm liền, hễ chợp mắt là Trọng mơ thấy có người gọi tên mình. Lần nào cũng vậy, khi tỉnh giấc thì Trọng lại nghe văng vẳng bên tai những âm thanh kỳ bí. Thứ âm thanh mà dường như Trọng đã nghe ở đâu đó...

 

Ngày thứ ba, khi vừa mờ sáng thì Trọng lên đường tham dự một chuyến du lịch xa với gia đình. Trước khi lên đường, người anh rể của Trọng hơi lo lắng cho sắc diện kém tươi của anh:

 

- Đi chơi xa mà sao em giống như người mất hồn vậy? Đau bệnh gì hay sao?

 

Trọng cười gượng:

 

- Dạ đâu có.

 

Vừa đáp xong anh lại ngáp dài một hơi. Anh Hậu lắc đầu:

 

- Trai tráng như cậu thật là chán! Ai lại ngáp dài ngáp ngắn như thế?

 

Lúc lên xe, Trọng chọn băng ghế sau cùng, anh giải thích rằng:

 

- Đường xa, thủ sẵn một chỗ ngả lưng chắc ăn hơn!

 

Và quả đúng như vậy, xe chạy chưa tới hai chục cây số thì Trọng đã ngủ khì. Người nhà thông cảm nên cũng không chọc phá, cứ để cho Trọng ngủ một giấc dài.

 

Chuyến đi xa tới trên ba trăm cây số, nên dọc đường xe phải dừng lại nghỉ để ăn uống. Thấy gọi hoài không được nên mọi người lại để mặc. Mãi cho đến khi gần tới nơi thì thật bất ngờ, Trọng ngồi bật dậy và hỏi một câu làm ai nấy đều ngạc nhiên:

 

- Nàng ta đâu?

 

Bà chị thứ tư của Trọng, chị Lan lắc đầu ngao ngán:

 

- Hết chịu nổi thằng này luôn. Hết ngủ rồi lại gái! Có mấy nàng trên xe đây, còn nàng nào nữa!

 

Trọng vẫn ra vẻ nghiêm trọng:

 

- Tôi hỏi thật mà, nàng ấy đâu?

 

Lan gắt lên:

 

- Nàng nào?

 

- Nàng Hoa!

 

Trọng đáp ngắn gọn, ra vẻ như mới vừa nhìn thấy nàng Hoa nào đó!

 

Anh Hậu ôm bụng cười:

 

- Con trai tới tuổi lấy vợ thường hay mơ đủ thứ như vậy lắm!

 

Lan trợn mắt nhìn chồng:

 

- Anh chắc cũng mơ nhiều người rồi chớ gì?

 

Trọng cắt ngang sự cãi vã của hai người:

 

- Nàng ta đang gặp nguy, hãy cứu nàng ta với!

 

Bà Diệp ngồi băng trước quay lại nói:

 

- Tụi bay sờ đầu nó coi có bị sốt không?

 

Trọng bực tức la lớn:

 

- Thôi, mọi người im đi! Nói gì cũng không tin, đợi người ta chết rồi mới thương tiếc, muộn rồi.

 

Những lời nói không đầu không đuôi càng khiến cho mọi người trên xe càng thêm khó hiểu và bực mình. Chỉ duy có ông Diệp là dịu giọng:

 

- Để nghe nó kể chuyện đầu đuôi coi sao đã. Bộ con ngủ thấy gì phải không Trọng?

 

Trọng trầm ngâm một chút rồi nói với cha mình:

 

- Hễ con nhắm mắt lại là thấy người ta trói nàng ta rồi nhấn chìm xuống nước. Nàng ấy không chống cự được, chỉ biết kêu ú ớ, tội nghiệp lắm!

 

Ông Diệp ra dấu cho mọi người không nên châm chọc Trọng nữa, rồi ông lại ngọt ngào với con:

 

- Được rồi, con hãy bình tĩnh lại, chờ tới nơi đã. Nhưng nàng đó ở đâu?

 

Trọng lắc đầu:

 

- Con cũng không biết. Chỉ mỗi khi con nhắm mắt ngủ thì nghe tiếng kêu thảm thiết của nàng ấy!

 

Rót cho Trọng ly cà phê trong bình, ông Diệp giục:

 

- Con uống chút cà phê cho tỉnh người đi.

 

Sau khi uống hết cốc cà phê, Trọng có vẻ bình tĩnh lại, anh lại lim dim như muốn ngủ tiếp. Nhìn thấy con như vậy bà Diệp hơi lo, bà hỏi nhỏ chồng:

 

- Nó có sao không ông?

 

Ông Diệp rất tâm lý, dặn khẽ mấy đứa con:

 

- Không có chuyện gì đâu. Cứ để yên cho nó...

 

Hơn nửa giờ sau thì tới nơi. Xe vừa rẽ vào khu đồn điền rộng mênh mông thì mấy cô con gái nhà ông bà Diệp đã reo lên:

 

- Ồ, đẹp quá!

 

Những đồi thông thẳng tắp chạy dài tới tận chân núi xa xa, khí hậu mát dịu và trong lành, khiến ngay cả bà Diệp cũng phải buột miệng khen:

 

- Hổm rày nghe nói tui chưa nghĩ là nó đẹp cỡ này. Được đó, mình sẽ ra đây thường xuyên để đổi gió!

 

Đây là khu đồn điền mà ông Diệp mới mua chưa lâu, và hôm nay là lần đầu tiên ông cho cả nhà tới thăm lần đầu. Để động viên Trọng, ông vỗ vai con:

 

- Con thích cưỡi ngựa thì nơi đây có ngựa. Thích câu cá thì có nhiều hồ, suối. Kể cả thích đi săn thú ban đêm cũng có.

 

Nghe chuyện săn thú, bà Diệp phản đối ngay:

 

- Thôi đi! Không được chơi cái trò đó!

 

Trọng thì reo lên:

 

- Con khoái câu cá!

 

Thấy con hết tình trạng lờ đờ lúc nãy, ông Diệp phấn khởi:

 

- Mấy người thấy không, ra tới đây với không khí này thì lừ đừ như thằng Trọng cũng phải linh hoạt ngay thôi!

 

Ngôi nhà gỗ khang trang đã được ông Diệp cho xây vài tháng trước với mấy người giúp việc vốn là cư dân địa phương. Họ đón chủ mới với sự trọng thị đúng mực.

 

Trong số gia nhân bốn người, có người đàn ông đứng tuổi đã từng giúp việc cho gia đình một người Pháp trước kia nên rất biết phép tắc:

 

- Dạ, kính chào ông bà chủ và các cô cậu. Tôi là Phan Hiếu, tên dân tộc là Y Phang. Còn hai đứa con và bà vợ nữa, nhưng chúng đang bận đi đám tang một người quen mới mất sáng nay ở thôn gần bên.

 

Bà Diệp hỏi:

 

- Có nhiều nhà cửa quanh đây không?

 

- Dạ có nhiều, nhưng đều ở ngoài phạm vi đồn điền của ta cả.

 

Chẳng hiểu tại sao Trọng lại quan tâm đến đám tang, anh hỏi dồn:

 

- Đám tang của ai vậy chú?

 

Ông Phan Hiếu thở dài vừa đáp:

 

- Tội nghiệp, con nhỏ mới mười tám tuổi mà đã chết thảm!

 

Trọng như không thể chờ được:

 

- Chú nói xem đó là ai vậy?

 

- A Hoa. Mà người ta quen gọi là nàng Hoa!

 

- Trời ơi!

 

Tự dưng Trọng kêu thét lên một tiếng rồi ngã lăn ra bất tỉnh. Ông bà Diệp hốt hoảng giục các con:

 

- Mau lên, đỡ nó dậy!

 

Họ đưa Trọng vào nhà, cũng vừa lúc anh tỉnh lại và thảng thốt kêu lên:

 

- Tôi đã giết nàng rồi!

 

Phan Hiếu cũng phải ngạc nhiên:

 

- Cậu ấy nói gì vậy?

 

Ông Diệp phải giải thích:

 

- Thằng con tôi bị ám ảnh bởi cái chết của cô gái nào đó, nên hễ nghe nói cô gái nào chết… là như vậy đó.

 

Ông cố tình kéo Trọng vào nhà, ông nghiêm giọng nhắc:

 

- Con đừng có như vậy!

 

Trọng im lặng, nhưng trong lòng anh như có cái gì đó thôi thúc không yên. Đến một lúc, khi ông Diệp gọi rủ Trọng đi câu cá thì chẳng thấy anh chàng đâu!

 

Ông hỏi Hậu:

 

- Con thấy thằng Trọng đâu không?

 

Hậu lắc đầu:

 

- Dạ không. Con tưởng cậu ấy ngủ trong phòng.

 

Khi hỏi Phan Hiếu thì ông này thú thật:

 

- Lúc nãy cậu gì đó hỏi tôi nhà của nàng Hoa. Tôi chỉ nhà và cậu ấy chắc là đi qua đó.

 

- Ở đâu?

 

Ông ta chỉ tay về phía bên kia hồ nước:

 

- Bên bản Lia, cũng không xa lắm.

 

Ông Diệp lo lắng bảo Hậu:

 

- Hay là con đi với chú Hiếu tìm nó xem.

 

Nhưng Phan Hiếu xua tay:

 

- Ông chủ đừng lo. Bên đó là bản làng chân chất lắm. Họ nổi tiếng là nơi hiếu khách nhất vùng này. Ai lạ, nhất là các chàng trai tới sẽ được tiếp đãi đàng hoàng. Cậu Út nhà ông chủ vừa đẹp trai, lại có lòng như vậy chắc chắn sẽ là thượng khách bên đó cho coi!

 

Lan chen vào nói đùa:

 

- Để nó qua bên đó kiếm được một cô sơn nữ nào đó rồi đem về, không chừng lại bớt hâm!

 

Bà Diệp cũng nói:

 

- Thằng này từ nào đến giờ nhát con gái lắm. Không biết kỳ này ông ứng bà hành gì lại chiêm bao thấy cô nào đó. Mà nè chú Hiếu, cô gái mới chết tên là gì mà vừa nghe thằng con tôi đã ngây người ra vậy?

 

- Dạ là A Hoa, còn gọi là nàng Hoa.

 

- Là con cái nhà ai vậy? Mà sao lại chết?

 

Phan Hiếu hạ thấp giọng, chừng như sợ lời nói của mình bị người khác nghe được:

 

- Cô ta đẹp lắm, mà bị chết do bị dìm dưới nước!

 

Bà Diệp lè lưỡi:

 

- Trời đất ơi, ai mà ác dữ vậy.

 

- Chính thầy mo trong làng làm chuyện đó! Cũng do tục lệ lâu đời. Người ta nghi cô ấy bị ma lai nhập, cho nên...

 

Ông Diệp gật đầu:

 

- Tôi có nghe người ta kể nhiều chuyện hủ tục ở các bản làng. Như chôn sống cô gái hay đứa con mà cô ta lỡ sinh ra mà không có cha. Nhưng việc trấn nước vì nghi ma lai nhập thì mới nghe đây.

 

Ngọc Lan chen vào:

 

- Hồi nãy trên xe ba má không nghe thằng Trọng kêu lên là hãy cứu cô gái nào đó, đừng để người ta dìm dưới nước sao?

 

Bà Diệp nhớ lại:

 

- Đúng rồi, tôi còn nghe nó kêu tên là nàng Hoa nữa!

 

Ông Diệp nghe lạnh cả người:

 

- Sao lại có chuyện lạ lùng thế này?

 

Phan Hiếu nói thêm:

 

- Sáng sớm hôm nay, trước khi mặt trời lên, dân làng đều tụ tập gần hồ để chứng kiến cảnh “trừng phạt” đó. A Hoa đã bị dìm cho đến chết chỉ vì cách đây một tuần, nó đã đang đêm đi ra ngoài rừng, vừa đi vừa cất tiếng gọi ai đó tên là Trong hay Trọng gì đó. Dân trong bản nhìn thấy, người ta báo thầy mo và ông ta quả quyết A Hoa bị ma lai bắt hồn!

 

Bà Diệp kinh hãi:

 

- Trời ơi. Đúng là... đúng là có dính tới thằng con mình rồi ông ơi!

 

Linh tính chẳng lành, ông Diệp kéo tay Phan Hiếu và cả chàng rể:

 

- Đi cứu nó mau!

 

Họ băng rừng vượt suối, phải mất hơn một giờ sau mới tới được phía bên kia hồ. Nhưng lúc ấy thì mọi việc đã xong rồi, chỉ còn lại bên bờ hồ một quang cảnh tiêu điều: nhiều cành hoa rừng vứt tứ tung, cây cỏ ở vạt đất bị giẫm đạp rạp xuống. Và ở phía xa xa, trên mặt nước có những bông hoa dại trôi lững lờ.

 

Hình như ai đó đã thả hoa để tiễn đưa người chết, hoặc cũng có thể là để tống khứ một hồn ma... Không thấy bóng dáng Trọng ở đâu…

 

 

Trọng phải nép mình ở bụi rậm chờ khá lâu thì mọi người mới từ từ rút đi hết. Anh sốt ruột từ nãy giờ, bởi từ khi có mặt ở đây, anh cố giương mắt tìm mà vẫn không thấy bóng dáng của “nạn nhân” đâu. Mà theo lời ông Phan Hiếu nói thì sáng nay thầy mo đã dìm chết nàng Hoa dưới dòng nước, họ chờ mặt trời đứng bóng như lúc này thì đem xác nạn nhân lên đốt thành tro rồi rải tro đó xuống hồ, coi như tống khứ được yêu ma ra khỏi làng.

 

Nhưng khi nãy rất đông dân làng tiến hành buổi lễ gì đó, họ nhảy múa, ca hát và cả cầu nguyện nữa, nhưng tuyệt nhiên không có một ai bị xử tội, có nghĩa là nàng Hoa không có mặt! Trọng vái thầm:

 

- Lạy trời cho nàng đừng bị...

 

Vừa nghĩ đến đó thì Trọng nhìn thấy cha mình và hai người nữa chạy tới. Anh không muốn đối mặt với họ khi chưa biết tin tức mà mình cần biết, nên cố nín thở trốn thêm một lúc nữa. Đến khi ông Phan Hiếu giải thích gì đó với cha, ông Diệp đồng ý rút lui thì Trọng mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn trước sau không còn thấy ai thì mới dám mò ra tận bờ hồ. Nhìn thấy một thân chuối trôi cùng những bông hoa rừng, Trọng liên tưởng đến một xác người bị cột theo đó, anh kêu khẽ:

 

- Trời ơi!

 

Và chẳng cần nghĩ ngợi thêm, Trọng nhảy thẳng xuống nước, nhắm chỗ cây chuối đang trôi mà bơi tới. Tuy nhiên, đó chỉ là một thân chuối trơ trọi, không mang theo vật gì khác.

 

Thất vọng, Trọng bơi vào bờ và cứ để nguyên quần áo ướt như vậy, nằm vật ra trên bãi cỏ. Bên tai anh lại văng vẳng cái âm thanh mà từ ba bốn bữa nay cứ vọng về!

 

- Nàng Hoa!

 

Trọng chồm dậy, cứ ngỡ cô gái tên Hoa đang đứng gần đâu đó, nên đảo mắt nhìn. Tuyệt nhiên không. Chỉ có cây rừng và gió rít từng cơn.

 

- Hay là...

 

Trọng đang nghĩ tới chuyện có thể cô gái chưa bị chết? Có thể lắm, bởi nếu chết thì lúc nãy anh đã thấy xác. Người ta còn phải đem xác đi thiêu kia mà!

 

- Đúng rồi!

 

Trọng lại nghĩ, có thể lúc anh tới thì đã quá trễ, có thể họ đã đưa xác nàng Hoa đi đến giàn hỏa. Vừa lúc ấy, Trọng nhìn thấy một cột khói khá gần.

 

- Trời ơi, trễ rồi!

 

Bất kể hiểm nguy, Trọng cứ theo hướng cột khói mà lao tới. Anh chàng có thể bị mất mạng bởi bẫy chông người dân bản bẫy thú dữ, nhưng cũng may, sau hơn nửa giờ Trọng đã tới gần chỗ cột khói đang bốc lên.

 

Nhưng một lần nữa, Trọng bị trễ. Cột khói vừa tàn, ông thầy mo và bốn năm người đàn ông đang gom nhặt những gì còn lại sau đám cháy, cho vào một cái hũ.

 

- Tro cốt của nàng Hoa!

 

Trọng định lao tới cướp lấy, nhưng kịp nghĩ lại, nếu xuất hiện lúc này sẽ biến thành mồi ngon của bọn người kia thôi. Anh cố nén, trốn kỹ vào bụi rậm.

 

Bọn người kia sau khi gom đủ những mảnh vụn, họ dùng một chiếc khăn đỏ bịt kín miệng hũ lại rồi đem đặt ở mộ đá rất gần với chỗ Trọng nấp. Chúng chỉ trỏ và nói với nhau bằng thổ ngữ, Trọng không rõ, nhưng cũng có thể đoán được là chúng chờ cho mặt trời xế bóng thì đem trở lại hồ để “hóa sinh”.

 

Đúng là dịp may trời cho! Trọng nín thở, chờ cho hai tên nọ quay đi hơi xa, bèn nhoài người lên ôm gọn chiếc hũ vào lòng, bò đi một đoạn rồi chạy thật nhanh.

 

Lúc nãy trên đường tới đây Trọng đi phải mất cả giờ, nhưng khi chạy về anh chỉ cần nửa tiếng. Lúc thấy bóng Trọng ngoài ngõ, cả nhà reo lên:

 

- Trọng!

 

Ông Phan Hiếu nói vui:

 

- Tui nói rồi mà, cậu này đâu có sao!

 

Bà Diệp mừng quá mắng yêu con:

 

- Thằng quỷ, làm mọi người hết hồn!

 

Trọng không quan tâm tới ai hết, chỉ khư khư giữ chiếc hũ, lúc này ông Diệp mới để ý:

 

- Cái gì vậy con?

 

Trọng không đáp mà đi thẳng vào phòng riêng. Phan Hiếu thì hiểu chuyện, nói khẽ với ông chủ:

 

- Cái hũ đó người ta đựng tro cốt của người chết. Có thể là của con A Hoa!

 

Nghe vậy, bà Diệp ré lên:

 

- Trời ơi, mày điên rồi sao Trọng!

 

Trọng không đáp lại, rút mãi trong phòng. Lát sau anh bước ra, vẫn ôm chặt chiếc hũ:

 

- Ba cho con về ngay Sài Gòn!

 

Hình như đoán được ý của Trọng, ông Phan Hiếu chen vào nói:

 

- Có phải cậu đánh cắp tro cốt của A Hoa không? Có ai đuổi theo cậu về đây không?

 

Trọng lắc đầu chứ không nói, Phan Hiếu hạ thấp giọng:

 

- Nếu không ai đuổi theo thì cậu đừng sợ. Cậu ở trong nhà này cũng an toàn như về Sài Gòn vậy.

 

Ông Diệp thấy con có vẻ căng thẳng, nên bước tới trấn an:

 

- Ba đã hiểu chuyện của con rồi. Giữa con và cô gái ấy có thần giao cách cảm nên mới khiến cho hai người chưa hề quen biết nhau, lại ở xa ba bốn trăm dặm báo mộng cho nhau như vậy. Và bây giờ chuyện đã dĩ lỡ rồi, cô gái ấy vì con mà bị chết thảm. Vậy con cần làm cái gì đó để vong linh cô ấy đỡ khổ chốn suối vàng?

 

Nghe cha hỏi Trọng cảm động. Anh gục đầu vào vai cha khóc nức nở:

 

- Con có tội cha à! Nếu con tới sớm hơn một chút thì nàng đâu ra nông nỗi này.

 

Phan Hiếu cũng nói:

 

- Người ta mới xử A Hoa hồi sáng sớm nay. Nếu hôm qua cậu Út này tới thì mọi sự đã khác.

 

Ngọc Lan đứng gần đó nói chen vào:

 

- Xuất hiện sớm thì họ giết luôn chớ khác gì!

 

Phan Hiếu giải thích:

 

- Phong tục ở đây nếu chàng trai mà A Hoa mơ thấy xuất hiện kịp thời thì họ sẽ không bắt tội, mà trái lại còn tác hợp cho hai người nữa!

 

Ngọc Lan cười phá lên:

 

- Không lẽ cưới con nhỏ người thiểu số đó về làm dâu!

 

Trọng trừng mắt nhìn chị mình:

 

- Tôi cấm không cho chị nói cô ấy bằng giọng đó! Còn một lần nữa là hết tình chị em đó!

 

Không ngờ Trọng phản ứng dữ quá, Lan hơi sượng. Ông Diệp phải lên tiếng:

 

- Con Lan đừng can thiệp chuyện của em. Để đó ba giải quyết.

 

Bà Diệp thấy Trọng như vậy cũng không còn lớn tiếng như lúc nãy, mà chỉ nói riêng với chồng:

 

- Ông tính sao, chớ ai lại để nó giữ cái... cái của nợ đó trong nhà.

 

Bà nói rất khẽ, không ngờ Trọng cũng nghe được:

 

- Nếu gọi đây là của nợ thì con trai ba má sẽ đưa của nợ này đi liền bây giờ!

 

Ông Diệp phải gắt lên:

 

- Tôi bảo không ai được xía vào chuyện của thằng Trọng hết.

 

Khi mọi người đã im lặng, lúc này ông Diệp mới kéo con trai lại gần rồi ôn tồn hỏi:

 

- Con thuật rõ cho ba nghe coi, trong giấc mơ con thấy gì?

 

Trọng chừng như cần tuôn ra những điều còn giấu trong lòng:

 

- Con nghe có những âm thanh kỳ lạ lắm trong giấc ngủ. Ban đầu con không phân biệt được là gì. Mãi đến khi tới đây rồi con mới hiểu được âm thanh đó là tiếng gió rừng rít từng cơn. Và chen vào đó là tiếng khóc của người con gái. Con nghe đến như vậy mà vẫn không biết là nàng ở đâu và làm sao để tới được! Có phải tại con quá chậm trễ không ba?

 

Ông Diệp chép miệng:

 

- Cũng tại ba một phần. Phải chi chiều hôm qua ba không bận ký hợp đồng thì mình đã kịp lên tới đây từ tối hôm qua rồi.

 

Phan Hiếu vội nói:

 

- Nếu tối qua cậu Út có mặt thì còn kịp! Nghe nói suốt tối qua con A Hoa còn chạy ra rừng gọi tên Trọng ơi Trọng hỡi, cho đến khi bị thầy mo vây bắt, tội nghiệp con nhỏ nó khóc chết lên chết xuống. Nó thề là trong giấc mơ nó thấy, người con trai đó mà theo nó thì chính người ấy là duyên nợ của nó!

 

Lan không nhịn được, lại nói:

 

- Người ta đã nói như vậy rồi mà còn trị tội là sao? Đúng là hủ tục!

 

Ông Phan Hiếu thở dài:

 

- Người thiểu số còn nhiều hủ tục lắm. Đặc biệt là người con gái một khi bị nghi dính tới ma lai thì một là bỏ làng ra đi, hai là phải chết?

 

Ông Diệp ra dấu cho Lan không nói nữa, vừa kéo Trọng trở vào phòng:

 

- Con cứ ở lại đây. Trong nhà mình, đất rừng thì không ai có thể làm gì được.

 

Trọng có vẻ yên tâm. Anh nhịn bữa cơm chiều, mặc dù đích thân bà Diệp dọn và mời gọi đến mấy lần. Cửa phòng đóng kín nên không ai có thể nhìn tận mắt Trọng trân trọng với cái hũ đựng tro cốt đến mức nào. Có ai nhìn thì Trọng chắc cũng không ngượng khi vẫn ôm chặt hũ tro cốt, kể cả khi đã ngủ say.

 

Đêm hôm đó trái với Trọng, ông Diệp lại là người mất ngủ. Ông không tài nào chợp mắt được, bởi vừa mơ màng thì ông lại nghe tiếng khóc của ai đó vọng lại từ bên ngoài.

 

Ông cứ lén nhìn từ cửa sổ mà không thấy gì ngoài bóng tối. Ông cũng không báo cho vợ biết, sợ bà lo lắng. Tuy nhiên sau đó thì cả nhà đều hay.

 

Bà Diệp bàn với chồng:

 

- Hay là ông để tôi đốt nhang van vái, chớ kiểu này tôi nghi là... oan hồn uổng tử chi đây!

 

Tuy nhiên, do nhà mới, lại ở vùng rừng núi nên tìm hoài cũng không có nhang đèn. Ông Diệp đành phải nói:

 

- Mình cứ khấn nguyện là được rồi.

 

Ngọc Lan là người không tin chuyện ma quỷ, nhưng sau khi nghe tiếng khóc một lúc cũng phải nói:

 

- Tiếng khóc này là của phụ nữ. Hay là...

 

Ý nghĩ của cô trùng khớp với mẹ, nên hai mẹ con cùng hốt hoảng:

 

- Nàng... Nàng Hoa!

 

Không ai bảo ai, họ nghe lạnh khắp người và cùng ôm nhau rút vào một góc.

 

Hai năm sau...

 

Nỗi buồn lớn nhất của vợ chồng ông Diệp là tình trạng của Trọng. Kể từ khi xảy ra vụ “nàng Hoa” thì anh chàng như cái bóng của chính mình. Suốt ngày rút trong phòng riêng, cắt hết mọi giao tiếp với bạn bè.

 

Trọng là người con trai duy nhất trong nhà, tuổi cũng đã gần ba mươi, nên tình hình đó lại càng làm cho ông bà Diệp lo lắng, bồn chồn. Cơ ngơi của họ rồi lấy ai cáng đáng, bởi ông Diệp đã bắt đầu có dấu hiệu bệnh hoạn, chậm chạp. Mộng ước duy nhất của ông về cậu con trai hầu như chỉ còn là sự thất vọng.

 

Hôm nay, cũng giống như mọi ngày từ hai năm nay, ông Diệp lặng lẽ ngồi ở trường kỷ, nhâm nhi chén trà sen mà buồn cho gia thế. Chợt có tiếng dép lê tới gần một cách hấp tấp, rồi giọng phấn khởi của bà vợ:

 

- Có chuyện này hay lắm ông ơi!

 

Không buồn nhìn lên, giọng ông đầy chán nản:

 

- Có gì đâu mà hay…

 

Bà Diệp ngồi xuống, giọng sôi nổi:

 

- Cưới vợ cho thằng Trọng đi ông!

 

Buông tràng cười đầy chua chát, ông Diệp lúc này mới ngẩng lên:

 

- Bà ấm đầu hay nằm mơ vậy?

 

Bà Diệp vẫn với giọng lạc quan:

 

- Tôi mới được mách mối này hay lắm, mà tôi tin thằng Trọng nhà mình sẽ không thể chê được!

 

Bà chỉ cho chồng xem tấm ảnh cô gái có gương mặt thùy mị, nhan sắc mặn mà trong tờ lịch treo trên tường:

 

- Giống y con nhỏ này nè! Mà lạ quá, sao lại có hai người trùng tên nhau?

 

- Tên gì?

 

- A Hoa! Đúng như cái tên của con nhỏ mà thằng Trọng đam mê, tơ tưởng.

 

Bây giờ ông Diệp mới thật sự chú ý. Nhìn ảnh cô gái, ông phải nhận là đẹp và vừa ý. Tuy nhiên, ông vẫn nói:

 

- Nếu là người thiểu số thì việc trùng tên là chuyện thường. A Hoa, A Lan, A Miện là cái tên phổ biến của bản làng người thượng.

 

Bà Diệp không chịu thua:

 

- Nếu chỉ có vậy thì tôi đâu có nói làm gì. Có chuyện này hay lắm...

 

Bà lại hạ thấp giọng hơn:

 

- Nó đang ở đây nè!

 

Ông Diệp giật mình:

 

- Ở đây là ở đâu?

 

Bà chỉ tay ra phía trước nhà:

 

- Ngay ở cửa nhà mình!

 

Ông Diệp như người trên trời rớt xuống:

 

- Bà nói chuyện gì tôi không hiểu?

 

- Thì ông ra ngoài này xem sẽ biết.

 

Bà nắm tay ông dẫn ra ngoài. Ngay ở tường rào cổng nhà ông có vợ chồng người thiểu số và một cô con gái tuổi đôi mươi đang ngồi bán các loại lá, cây thuốc và một số sản phẩm của vùng rừng núi. Bà Diệp nói:

 

- Con nhỏ con gái đó tên là A Hoa. Lúc nãy tôi hỏi và nghe nó trả lời tôi giật mình! Tôi cứ tưởng hồn con A Hoa, nàng Hoa gì đó của thằng Trọng hiện về chớ!

 

Ông Diệp lén nhìn kỹ cô gái ăn mặc quần áo người Thượng ngồi ngoài kia và phải tấm tấc khen:

 

- Sao lại có đứa con gái Thượng đẹp còn hơn cả người Kinh nữa!

 

Bà Diệp nói khẽ hơn:

 

- Để tôi ra kêu nó vào nhà, mình hỏi chuyện nó xem.

 

Bà bước ra và bỏ tiền mua một lúc hết cả đống cây cỏ và cả mấy cái răng nanh heo rừng nữa. Bà nói gì đó với hai vợ chồng người Thượng mà đứng bên trong ông Diệp không nghe rõ.

 

Lát sau, ông ngạc nhiên khi thấy họ cùng bước vào nhà. Bà hí hửng khoe:

 

- Họ chịu vào nhà nói chuyện rồi ông!

 

Khi ngồi ghế rồi, người đàn ông thượng mới lên tiếng giọng Kinh tuy lơ lớ nhưng khá rành:

 

- Tui ở Madagui xuống đây hoài để bán thuốc. Bữa nay có dẫn theo con nhỏ này, nó ở chung bản, có bụng muốn kiếm chỗ làm. Nhà nghèo quá mà. Thấy nhà ông bà lớn quá, có cần người làm không?

 

Bà Diệp mừng quá không nén được:

 

- Có! Có!

 

Ông Diệp ra dấu bằng mắt cho bà, rồi ôn tồn hỏi:

 

- Cô này biết nói tiếng Kinh không?

 

- Biết. Biết nhiều nữa! Nó từng đi làm đồn điền ở trên đó mấy năm rồi! Nói chuyện đi A Hoa.

 

Cô gái bấy giờ mới lên tiếng:

 

- Cháu từng đi làm ở đồn điền trà. Cháu biết nhiều tiếng Kinh. Cháu cũng thích người Kinh nữa.

 

Bà Diệp chen lời:

 

- Cha mẹ, nhà của cháu ở đâu?

 

- Dạ, ở Madagui. Mà chết hết rồi.

 

Người đàn ông Thượng nói vào:

 

- Nó mất cha mẹ hồi ba tuổi, khi đó người bản tôi vớt được nó trên một bè chuối trôi theo dòng suối. Người ta nói nó ra đời bởi mẹ nó quan hệ với ma lai, nên người ta xử mẹ nó, rồi thả nó trôi sông cho chết luôn! Nhưng nó còn sống nhăn tới bây giờ, có phải là ma gì đâu!

 

Ông Diệp ngẩn người ra:

 

- Sao lại trùng khớp như vậy?

 

Người đàn ông Thượng không hiểu, hỏi lại:

 

- Trùng khớp gì?

 

- Ý tôi muốn nói là... sao người Thượng thường xảy ra chuyện ma lai gì đó quá. Có thật không?

 

Người đàn ông thật thà đáp:

 

- Có. Nhưng đâu phải cái nào cũng đúng. Như con nhỏ này, tui nuôi nó từ nhỏ tới giờ, đâu có gì là ma đâu? Nó là đứa giỏi làm, ngoan ngoãn nữa. Ai mà được nó làm cho là được ông trời thương đó!

 

Hài lòng về cô gái, nhưng nghe dính tới ma quỷ thì ông Diệp lại ngại:

 

- Nhưng mà...

 

Trái lại, bà thì quyết ngay:

 

- Thôi được. Tụi tôi sẽ nhận cho con nhỏ ở đây làm, với điều kiện anh và vợ phải viết giấy cam kết.

 

Người đàn ông cười trơ ra hàng nướu răng:

 

- Tui đâu có biết chữ Kinh. Tôi chỉ biết thề thôi!

 

Ông Diệp thấy vợ thích thì cũng chiều, ông nói:

 

- Vậy tôi sẽ viết và đọc lại, hai vợ chồng nếu thuận thì lăn tay vào.

 

- Được! Được!

 

Cô gái xen vào:

 

- Con biết tiếng Kinh. Để con viết rồi ba má con lăn tay.

 

Thủ tục làm xong ngay sau đó. Cô gái đọc lại cho cha mẹ mình nghe rồi ký tên trước một bên. Ông Diệp đi lấy hộp mực đóng dấu cho vợ chồng người Thượng lăn tay vào.

 

Xong, bà Diệp phấn khởi lắm:

 

- Nó đã được ở đây rồi, mỗi lần ông bà xuống bán thuốc có thể ghé thăm nó.

 

Khi mọi việc xong xuôi, tiễn khách về, lúc quay vào ông bà Diệp ngây người kinh ngạc khi thấy Trọng đã xuất hiện từ lúc nào rồi và đang đứng nhìn đắm đuối cô gái thiểu số!

 

- Kìa, Trọng...

 

Bà Diệp kêu lên, nhưng Trọng hầu như không nghe, cứ dán mắt vào người trước mặt. Cô gái tên A Hoa cũng lạ, cứ nhìn sững Trọng rồi đờ ra.

 

- Trọng, con sao vậy?

 

- Cô gái này?

 

- Đây là người từ nay sẽ ở lại nhà mình! Cô ấy cũng là người thiểu số. Cũng có tên là...

 

Bà nói còn dang dở thì Trọng đã tiếp ngay:

 

- Tên là A Hoa!

 

Ông Diệp kinh ngạc:

 

- Sao con biết?

 

Trọng đưa tay chỉ vào phòng mình, nói:

 

- Vong linh của nàng Hoa mách cho con biết. Tối qua nàng đã về, dặn con sáng nay chuẩn bị để đón... vợ!

 

Cả hai ông bà đều ngơ ngác:

 

- Vợ? Ai là...

 

Trọng đưa tay chỉ cô gái:

 

- Đây.

 

Cô gái chỉ cúi đầu thẹn thùng chớ không phản đối gì. Trọng lại nói:

 

- Duyên nợ không phải tìm mà được. Tự nó sẽ tới. Nàng Hoa nói với con rồi.

 

Nhất nhất chuyện gì Trọng cũng đưa nàng Hoa ra. Nhưng thay vì phật ý như trước đây, ông bà Diệp lại đồng tình:

 

- Được rồi, nếu nàng ấy muốn thì con cứ làm theo.

 

Hình như hai ông bà được sự tác động siêu hình nào đó xúi giục, nên trong cách nói cũng khác đi.

 

Trọng thì vẫn say sưa nói theo ý của mình:

 

- Đêm qua con được vong linh của nàng Hoa đồng ý để con lấy vợ. Người con gái này có chung số phận như nàng, nên nàng cảm thông. Hoa nói nàng sẽ sống lại qua cô gái này.

 

Trọng nói xong, rất tự nhiên bước tới nắm tay cô gái:

 

- Ba má chấp thuận cho chúng con thành hôn. Như vậy là ba má cứu cả hai mạng người, con và nàng Hoa!

 

Từ chỗ kinh ngạc đến ngỡ ngàng, ông bà Diệp chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Rồi cuối cùng ông nói:

 

- Tùy con.

 

Nắm tay vợ bước về phòng riêng, lúc này ông mới bảo khẽ:

 

- Thôi, kệ tụi nó. Âu cũng là số trời.

 

Bà Diệp có vẻ âu lo, nhưng rồi cũng gật đầu:

 

- Cũng được.

 

Đám cưới của Trọng thật quá bất ngờ với mọi người. Ngay cả chị em trong nhà như Lan và Hậu cũng không thể ngờ. Lan hỏi chồng:

 

- Thằng Trọng tìm đâu ra một con nhỏ người Thượng như vậy?

 

Hậu lắc đầu:

 

- Ai mà biết. Mà phải công nhận số cậu Út hên thật!

 

- Hên cái gì?

 

Hậu hơi lúng túng:

 

- Thì... thì hên ở chỗ có... người con gái đẹp, một bông hoa rừng!

 

Lan nhéo chồng một cái đau điếng.

 

- Cấm từ nay không được khen gái trước mặt tui nghe chưa!

 

- Kỳ cục! Ai mà...

 

Từ ngày cưới vợ thì tính tình Trọng thay đổi hẳn. Không còn mơ mộng vẩn vơ nữa. Anh cũng chứng tỏ là một cậu con trai nối nghiệp có bản lĩnh: Mọi công việc được cha giao Trọng đều hoàn thành thật tốt.

 

Cô gái tên A Hoa cũng hòa nhập thật hoàn hảo với nhà chồng. Ăn ở thảo kính với cha mẹ chồng, đối xử khéo léo với chị em chồng trong nhà, nên ai nấy đều yêu mến.

 

Lạ một điều nữa mà ít người biết: Thường ngày, trong những lúc riêng tư với nhau, Trọng thường gọi vợ bằng... nàng Hoa! Và cô nàng cũng dạ thưa ngọt xớt!

 

Duyên tiền định chăng?