Luận sống độc thân, lại đang có chuyện buồn muốn bỏ thành phố, nên việc mua được miếng rẫy này là điều anh hài lòng, như buồn ngủ gặp chiếu manh! Anh đã về ở ngay mà không đợi sửa sang lại căn nhà lá như lời khuyên của mấy người láng giềng. Anh bảo:
- Một mình thì ăn ở bao nhiêu, cần gì sửa.
Căn nhà đúng hơn phải gọi là căn chòi, bởi nó quá nhỏ và quá đơn sơ, ngoài chiếc giường tre ọp ẹp ra thì chẳng có thứ gì khác, kể cả bếp lò nấu cơm. Một người có chòi gần đó thấy vậy đã mang qua cho Luận mượn hai cái nồi và chiếc lò đất rồi dặn:
- Anh cứ dùng tạm cái này đi bữa nào ra chợ thị trấn mua cái mới.
Luận cám ơn và ngay chiều hôm đó, anh đã có dịp sử dụng vật mới mượn. Một con rắn hổ chuối to bằng cổ tay chẳng hiểu bò đi kiếm ăn hay bị chó đuổi, đã bò thẳng vào chòi của Luận, nằm ngay trước mặt anh. Vốn sợ rắn, nên sẵn cây cán cuốc trong tầm tay, Luận đã đập chết tươi con rắn và trổ tài nấu món thịt rắn hầm nước dừa chanh muối! Luận đi gọi thêm mấy người ở gần sang nhậu một chầu.
Trong tiệc nhậu, một người vui miệng nói:
- Cái chòi này và chủ của nó có số đào hoa. Hồi trước khi lão ấy về đây khai khẩn rẫy thì chỉ có một mình, qua năm sau lại thấy có một cô gái khá trẻ tới ở với lão ta, chẳng biết có phải vợ không mà chẳng nghe lão ta giới thiệu, nhưng ở chung, ngủ chung với lão...
Một anh chàng bạn nhậu khác nghe vậy vụt hỏi:
- Sao anh biết người ta ngủ chung?
Anh chàng kia cười khà khà:
- Cái chòi bằng bụm tay như vậy mà hai người nam nữ chung, không ngủ chung thì ngủ đâu?
Nghe chuyện, Luận tò mò hỏi:
- Sao ông ta lại bán miếng rẫy này, mà lại gửi nhờ người khác bán chứ không đứng ra trực tiếp?
Nghe gợi đúng mạch, nên họ tuôn ra một hơi:
- Thằng cha này hơn năm mươi mà có con vợ trẻ như vậy nên có chí thú làm vườn đâu, tối ngày cứ đi đi về về, hành tung khó lường. Được cái là dân ở đây mạnh ai nấy sống, chẳng ai để ý tò mò gì… Cho đến cách đây hơn sáu tháng, ông ta biến luôn và sau đó nhờ người đứng ra bán miếng vườn này cho anh.
Luận càng tò mò hơn:
- Nghe mấy anh nói ông ta có ở chung với phụ nữ, mà từ lúc về tới đây tới giờ tôi có thấy chút gì là dấu vết của phụ nữ đâu? Vả lại với chiếc giường ọp ẹp như thế này, làm sao hai người nằm được?
Nghe hỏi cũng có lý, nhưng hai người kia cũng chỉ cười trừ. Lát sau một người nói:
- Mà cũng lạ, từ ngày có cô gái đó về đây ở, tôi chỉ nhìn thấy cô ta xuất hiện đúng hai lần. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô ta đã bỏ đi, nhưng lần sau cùng tôi nhìn thấy cô ta phía sau vườn nhà này là khoảng vài tuần trước ngày lão chủ đất này bỏ đi.
Người nọ lại nói:
- Hai người này sống bí ẩn như… ma vậy đó! Gặp cái xóm khác chắc họ rình rập và đồn đại tùm lum cho coi!
Luận uống vào một ly trăm phần trăm rồi hứng chí hỏi:
- Tôi hỏi thật hai anh, thằng cha đó có đẹp trai không vậy?
Tư Thiên là tay ở sát nhà với Luận, đáp:
- Làm sao đẹp bằng ông anh được! Ông ấy chỉ có cái mã hơi… hơi… giống kép cải lương thôi!
- Vậy sao con gái mê ông ấy quá trời vậy?
Tư Thiên cười hềnh hệch:
- Anh mà có tiền, chịu chơi thì con gái còn đeo theo anh gấp chục lần ông đó! Mà thôi, nói làm gì chuyện mấy người đó cho mệt, giờ ta uống! Bữa nay anh Luận có mồi thì tôi có rượu, mình uống tới sáng luôn!
Sáu Lập nãy giờ ít nói, giờ lên tiếng:
- Uống xỉn thì cứ leo lên chiếc giường này nằm cả ba người, để coi sập không? Và như thế mình có thể nghiệm ra rằng thằng cha kia có ngủ được với đàn bà trên đó không!
Ba người uống trước sau hết hơn một lít, coi bộ muốn sai mèm cả rồi, nhưng Sáu Lập vẫn còn hăng:
- Nếu hết rượu thì ta cá độ, ai thua thì đi mua về uống nữa!
Tư Thiên thích thú:
- Vụ này được à nghen! Bây giờ cá gì?
Luận biết tửu lượng của mình chỉ tới đây nên anh tìm cách nói lảng ra:
- Thôi, uống hết ly này ta nghỉ là vừa…
Nhưng Sáu Lập vẫn hung hăng:
- Nghỉ sao được! Nếu anh Luận không uống nữa thì tui với thằng Tư Thiên này chơi tay đôi!
Bị khích, Tư Thiên đưa cả hai tay lên trời:
- Chơi tới bến luôn. Bây giờ cá gì?
Sáu Lập lấy hai que cây dưới đất đưa lên nói lớn:
- Ai rút được cây ngắn thì phải đi mua rượu!
Luận chen vào:
- Vừa biên vừa diễn như thế sao công bằng. Bây giờ để tôi đi bẻ cây, ai rút nhằm cây ngắn thì đi mua rượu! Tư Thiên tán đồng:
- Phải đó, thằng Sáu Lập này tính ăn gian hả!
Cuộc rút thăm cho kết quả Sáu Lập phải xách chai đi mua rượu. Quãng đường khá xa mà trời lại tối, nên Luận đề nghị:
- Hay là mình gác chuyện thắng thua này lại, để mai chơi tiếp!
Tư Thiên phản đối:
- Không được, phải để thằng mập này đi cho bớt mỡ!
Sáu Lập phanh ngực áo lên giọng:
- Đi thì đi chứ sợ gì! Tao mua về thằng nào không uống thì tao đè tao đổ!
Anh ta xách cái chai không đi thẳng ra sau vườn, Luận ngạc nhiên hỏi:
- Mua rượu sao đi ngã đó?
Tư Thiên được dịp cười nhạo:
- Nó tính đánh bài chuồn đó anh Luận ơi.
Sáu Lập sừng sộ:
- Tôi đi… “xả hơi” rồi vòng qua lối sau ra ngoài kia mua rượu không được sao?
Luận nhớ là phía cuối khu đất có một lối đi riêng mà mấy hôm nay anh chưa qua đó. Anh bảo:
- Nhờ anh Sáu mà tôi biết được thêm lối đi gần hơn!
Tư Thiên xác nhận:
- Có lối đi đó nên lão chủ đất trước anh, mỗi khi dẫn mấy cô về thường ít ai thấy.
10 giờ...
Tư Thiên nhìn ra ngoài vừa tắc lưỡi:
- Đây ra quán bà Mười có non cây số mà thằng quỷ này đi cả tiếng đồng hồ chưa về!
Luận hơi lo:
- Tôi thấy anh Sáu có hơi “xỉn” rồi, chẳng biết đi đường có ổn không nữa?
Tư Thiên cười cười:
- Thằng đó trời đánh không chết, sợ gì thứ khác. Không chừng ông cậu đã quá rồi nằm cô ở đâu đó ngủ cũng không chừng!
Anh ta vừa nói vừa đứng ngay dậy:
- Để tôi ra đó xem.
Luận đề nghị:
- Khuya lắm rồi, hay là anh đón anh Sáu rồi nói anh ấy về luôn, mai mình chơi tiếp!
Tư Thiên quắc mắt:
- Sao được! Anh cứ ở nhà đợi, tôi đi một chút về liền!
Anh ta cũng đi theo lối tắt phía sau.
Luận ngồi lại một mình và cảm thấy buồn ngủ đến nhướng mắt không lên nên phải hai lần lấy nước đá rửa mặt cho tỉnh. Vậy mà chỉ được một lúc là Luận phải lảo đảo đi tìm chỗ nằm. Anh đánh một giấc ngon lành…
- Tránh ra cho người ta ngủ!
- Xích ra, chật thấy mồ!
- Thằng cha nào chiếm chỗ của ba người ta, đi ra đi!
- Tránh ra!
- Xích ra!
- Ông này say rượu giống ba mình quá!
- Người cha này hôi quá, chắc là chưa tắm đây!
- Không phải chưa tắm, mà hôi mùi rượu!
- Mình xúm lại nhau khiêng thằng cha này quăng xuống đi!
Trước sau có đến chín đứa trẻ cùng lên tiếng. Bọn chúng chưa đứa nào quá ba tuổi, vậy mà rất lanh lợi, khỏe mạnh và nói năng líu lo như chim. Đặc biệt là cả chín đứa đều không mặc quần áo! Sau tiếng hô:
- Quăng!
Thì chúng đã ném Luận ra khỏi giường, anh bị rơi xuống nền đất bên ngoài cửa sổ đau điếng!
- Ôi, sao… sao... lại ném tôi?
Luận chỉ kịp la mấy tiếng rồi thì lịm đi vì quá đau. Đến khi anh tỉnh lại mở mắt ra thì thấy mình đang nằm giữa rẫy bắp của chính mình. Hình như lúc anh lịm đi thì ai đó đã khiêng mình tới chỗ này…
Có lẽ do sương đêm nên cơn say trong người Luận đã giảm, anh cũng không còn cảm thấy nhức đầu như búa bổ nữa. Lúc này chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua, anh kêu lên:
- Bọn nhóc đó đâu phải là mơ!
Sở dĩ Luận nghĩ không phải là mơ bởi anh đang nghe có nhiều tiếng cười của trẻ con bên trong chòi, chứng tỏ là lũ trẻ còn trong đó...
- Bọn chúng là ai?
Luận định vào nhà xem sự thể ra sao, nhưng đúng lúc ấy anh nghe có nhiều tiếng cười trẻ con ở ngoài vườn!
- Sao chúng lại ở ngoài này nữa?
Buộc lòng Luận phải bước về hướng có tiếng cười. Phía trước Luận là bóng hai ba đứa trẻ đang chạy, anh hỏi lớn:
- Mấy đứa đi đâu giờ này?
Chẳng có tiếng trả lời, mà những đứa trẻ càng chạy nhanh hơn, Luận phải kêu lớn lần nữa:
- Tụi bây con cái nhà ai, đứng lại coi!
Anh phóng chạy theo. Nhưng chân Luận vấp phải vật gì đó, anh ngã nhào!
- Ai?
Lúc ngã, Luận đã đè lên thân thể của ai đó! Anh hốt hoảng hỏi lại lần nữa:
- Ai?
Vừa lúc anh ngờ ngợ nhận ra chiếc quần đùi của người đang nằm…
- Sáu Lập!
Nhìn kỹ thì đúng là Sáu Lập. Luận hốt hoảng kéo lật anh ta lại thì lúc đó chàng bợm nhậu này chỉ còn là cái xác không hồn! Hai vệt máu còn ứa ra ở mép của Sáu Lập.