- Thiếu gì giờ đi Vũng Tàu, cớ gì phải đi vào giờ này?
Luân cười nhẹ:
- Đi ra Vũng Tàu chỉ khoảng 3 tiếng là tới, như vậy khoảng hơn 8 giờ mình đã có mặt ngoài ấy, còn sớm chán!
- Nhưng ngại là ngại đường ban đêm kia. Quốc lộ 545 đâu đã sửa chữa, còn hẹp và gồ ghề, mà tính ông lại hay lái ẩu, tụi tôi lo lắm!
Luân siết chặt tay bạn, quả quyết:
- Ăn thua gì! Đà Lạt mà tôi còn dám lái đêm nữa là.
Thật ra, sở dĩ Luân phải vội đi trong đêm là vì anh có cuộc hẹn làm ăn khá quan trọng ở Vũng Tàu. Anh phải có mặt ngoài đó trước 9 giờ đêm nay, nên vừa ra khỏi thành phố là anh tăng tốc độ ngay, bất chấp đoạn đường từ Thủ Đức, suối Xuân Trường hẹp và đông người qua lại. Lúc ngang qua núi Châu Thới, Luân định ghé Tấn Vạn rước thêm một người bạn cùng đi, nhưng nhìn đồng hồ tay, anh lại đổi ý, thời gian bây giờ quý như vàng, phải tranh thủ đi nhanh.
Qua khỏi Biên Hoà lúc 6 giờ 15, Luân đắc ý:
- Như thế này thì kịp chán?
Anh lại tăng tốc. Chỉ một lúc sau đã thấy dốc 47 hiện ra. Mấy người lái xe đêm đi Vũng Tàu thường hay ngán cái dốc này, nó không cao lắm nhưng lại nguy hiểm, bởi có nhiều xe chở cát, đá hay đổ đốc ẩu. Hóa hơi cảnh giác, lái cẩn thận hơn và khi vượt qua dốc rồi mới thở phào, bởi trước mắt anh là hình ảnh một chiếc xe be bị lật nhào, có lẽ tuột thắng hay tránh gấp chiếc xe khác. Nhiều người còn lu bu cứu hộ. Thấy xe Luân trờ tới, một người chặn lại và đề nghị:
- Anh giúp giùm cô gái này, cô ấy đi chiếc xe đó kìa, bị xe be này quẹt phải, chết máy không thể đi được nữa, mà cô ấy thì cần đi gấp ra Vũng Tàu.
Luân không muốn vướng mắc, nhưng chợt nhìn thấy cô gái mặc nguyên chiếc áo dài nhung đen, anh bật rùng mình! Cô gái đẹp chưa từng thấy! Sắc đẹp mà bất cứ ai nhìn cũng phải bị hớp hồn?
- Nhưng...
Luân chưa kịp nói hết câu thì cô gái đã mở cửa trước leo lên ngồi, vừa quay sang gật đầu chào như thầm cám ơn. Rõ ràng Luân không thể nào từ chối. Anh vừa rồ xe vừa hỏi:
- Cô đi tới Vũng Tàu?
Cô gái giờ mới lên tiếng:
- Dạ không, em chỉ xin quá giang tới cầu Cỏ May thôi.
Luân ngạc nhiên:
- Ban đêm mà cô đi tới đó làm gì, hay nhà ở đó?
Cô gái nhẹ lắc đầu:
- Dạ không. Em lái xe đi Vũng Tàu, tới đó thì xe hư, không sửa được nên em quay về Sài Gòn gọi thợ ra. Hy vọng quá giang được xe anh thì khi em ra còn kịp xe sửa chữa ra tới.
- À thì ra vậy. Cô đi Vũng Tàu một mình sao?
- Dạ không, còn hai người bạn gái nữa. Họ đang ở ngoài đó chờ. Sao anh đi biển mà chỉ một mình?
- Tôi không đi chơi, mà có công việc gấp ngoài đó:
Cô nàng giờ mới cười:
- Nếu vậy khi sửa xe xong, sáng mai ra ngoài đó tụi này thế nào cũng gặp anh. Anh làm bạn với tụi em nhé?
Luân nghe vui vui trong lòng:
- Ý hay đó? Ngày mai tôi xong công việc cũng định ở lại chơi một buổi.
- Em tên Hạnh, còn anh?
- Hóa. Hân hạnh được quen với người đẹp nhất Vũng Tàu ngày mai!
Thấy anh chàng biết nịnh, Hạnh cũng cởi mở:
- Đẹp nhất trên xe lúc này thì chính xác hơn!
Hóa cười phá lên:
- Chắc chắn như vậy rồi, so với cô thì tôi là người xấu nhất rồi!
Qua khỏi Long Thành, câu chuyện giữa hai người trở nên thân mật hơn, Hạnh hỏi:
- Anh Hóa đã có người yêu rồi chứ?
Hóa cười:
- Nếu tôi nói là chưa thì Hạnh có tin không?
Hạnh gật đầu ngay:
- Tin.
- Sao vậy?
- Bởi nếu đã có vợ hoặc người yêu thì chắc chắn giờ này họ đã không để anh đi một mình. Đàn ông thời buổi này ra đường dễ bị...
Nàng bỏ lửng câu nói, Hóa quay sang hỏi:
- Theo Hạnh thì dễ bị cái gì? Con gái bắt cóc à?
- Cũng có thể lắm!
Đáp xong, nàng phá lên cười! Hóa cũng vui lây, anh nói to:
- Cũng mong được cô gái đẹp nào đó bắt cóc thì sung sướng biết mấy!
- Anh coi chừng đó!
Nói xong, nàng quay mặt đi chỗ khác. Hóa nhìn từ phía sau, anh ngây ngất thật sự trước nhan sắc như liêu trai này. Lúc đầu, anh có vẻ không bằng lòng việc mình mất thời giờ cho quá giang, nhưng lúc này lại thấy là mình gặp may?
- Nhà cô Hạnh ở Sài Gòn mà khu nào?
- Đường Paul Blanchy, anh biết đường đó?
- Biết chứ, người ta đang định đổi tên thành đường Trưng Nữ Vương hay Hai Bà Trưng đó!
Nàng đột ngột hỏi:
- Anh có sợ ma không?
Hóa lại cười lớn:
- Nếu ma mà đẹp cỡ như cô Hạnh này thì có một chục con tôi cũng xin quỳ xuống rước về nhà!
- Dám không đó?
- Sao lại không dám! Xưa nay người ta hay hình dung ma là kẻ gớm ghiếc, có nanh có vuốt, chớ nếu ma mà đẹp thì còn ai sợ ma nữa!
Rồi nàng lại hỏi một câu khá bất ngờ:
- Theo anh thì ma khổ hay sướng?
- Sướng! Hóa đáp cũng bất ngờ.
Nàng trố mắt nhìn anh:
- Ma là hồn người chết, sao lại sướng?
- Làm ma được mọi người sợ, thì sướng chớ sao!
- Nhưng có anh không sợ!
Hóa ném cho nàng cái nhìn sắc như dao:
- Không sợ là ma đẹp cỡ như Hạnh kìa!
Mải nói chuyện mà xe đã qua khỏi Bà Rịa lúc nào không hay, nàng chỉ tay phía trước nói:
- Sắp phải nói lời cảm ơn anh rồi. Em không ngờ trong cái rủi hư xe lại có cái may là quen với một người thú vị như anh. Đó, anh thấy chiếc xe Peugelt 203 đậu bên lề kia không? Xe em đó.
Hóa rà xe chậm lại rồi thắng bên cạnh chiếc xe đen, anh ngạc nhiên:
- Các bạn Hạnh đâu?
Nàng chỉ tay vào xóm nhà gần đó:
- Chắc họ đi ăn uống gì đó quanh đây. Thôi, cám ơn anh. Hẹn gặp lại.
Hóa hơi ái ngại:
- Trời tối như vậy mà nhóm sửa xe cũng chưa thấy. Hay là...
Anh tính trong đầu rồi nói:
- Do có việc quá gấp ngoài đó, nên tôi không thể ở lại giúp cô được. Vậy bây giờ tôi đi, chừng một giờ sau tôi quay lại, có thể giúp gì đó cho cô...
Xa xa trong xóm, Hóa nhìn thấy vài cô gái đang vẫy tay với Hạnh nên cũng yên tâm rồi rồ xe đi...
Trở lại cầu Cỏ May lúc 10 giờ. Hóa ngạc nhiên khi không thấy chiếc Peugelt 203. Anh nghĩ có thể xe đã sửa xong và Hạnh cùng các bạn đã ra Vũng Tàu.
Thất vọng, Hóa lưu lại đó một lúc rồi quay trở lại khách sạn ở bãi trước, nơi anh thuê một phòng ở Hotel Pacific. Vừa mở cửa phòng vào, Hóa đã nhận ra ngay có một mảnh giấy trên bàn viết. Nét chữ con gái trên đó:
"Chào con người đẹp trai dễ thương!
Quá tiếc vì duyên hạnh ngộ quá ngắn, mong sẽ gặp lại dịp nào đó!
Mỹ Hạnh cầu Cỏ May."
- Cô nàng làm sao lọt vào phòng mình được?
Hóa thắc mắc và xuống hỏi tiếp tân, người ta lắc đầu:
- Khách đi ra gửi lại chìa khóa, chúng tôi chỉ trả lại chìa cho đúng khách nghỉ trong phòng đó, làm gì có người nào khác vào được!
Sáng lại...
Sau khi kể lại câu chuyện cho một người bạn ở Vũng Tàu nghe, người ấy kêu lên:
- Cậu gặp phải ma rồi!
Hóa ngạc nhiên:
- Sao lại có chuyện đó?
Người kia quả quyết:
- Cách đây mấy năm, có một vụ tai nạn ôtô xảy ra tại cầu Cỏ May, nạn nhân là cô Hạnh, con gái của một nhà tỷ phú, ở Sài Gòn. Cô ấy lái chiếc Peugeot 203 cùng mấy người bạn gái nữa đi tắm biển Vũng Tàu, ra tới cầu Cỏ May có lẽ do buồn ngủ hay đùa giỡn sao đó, chiếc xe đã lái thẳng xuống cầu, cả mấy người trên xe đều chết! Sau này, thỉnh thoảng người ta gặp một người con gái hay đứng bên cạnh chiếc xe ở chỗ đầu cầu vào lúc nửa đêm, nhiều người tưởng xe cô bị hư nên ngừng lại hỏi thăm, thì... xe và người đều biến mất! Có lần có người còn nhìn thấy một chiếc xe lao xuống cầu, nhưng khi nhìn lại thì chẳng thấy gì hết!
Hóa lặng người đi. Tuy có chút rờn rợn, nhưng dẫu sao anh cũng cảm thấy nhớ nhớ người con gái đẹp như liêu trai ấy...