Lâm Giang mỉm cười:
- Khỏe rồi, có thể cùng một lúc ăn hết hai tô bún riêu và hai ly kem được.
Thy Thy tròn mắt lên:
- Qua... vậy thì khỏe như... voi rồi. Vậy mà mình cứ lo ngay ngáy.
- Bạn lo gì? - Lâm Giang vừa khoác tay bạn kéo đi vừa hỏi.
- Mình lo là sau khi bị tai nạn đập đầu xuống đất có thể bạn sẽ tưng tửng như người... - Thy Thy bật cười khúc khích bỏ lửng câu nói.
Lâm Giang véo nhẹ vào hông bạn:
- Chưa thấy ai ác độc như Thy Thy.
- Ui da... Thy Thy ẹo người qua một bên mặt nhăn nhó. - Đau quá à. Nói đùa một chút thôi. Làm gì dữ vậy.
Lâm Giang đưa chiếc cặp trong tay vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà sau tai nạn này mình cũng hơi có vấn đề.
Đang bước song song với Lâm Giang, Thy Thy chợt đứng lại hỏi giọng lo âu:
- Vấn đề gì vậy? Nói Thy Thy nghe với.
Lâm Giang nói nhỏ giọng quan trọng:
- Vì bị đập đầu xuống đất nên bây giờ mình không nhớ trước đây mình đã mượn ai cái gì, hay mắc nợ ai cái gì cũng không nhớ.
Bây giờ Thy Thy mới biết mình bị hớ. Cô nắm đuôi tóc bạn giật khẽ:
- Sao ha, dám đùa dai với người ta. Làm người ta tưởng thật lo muốn chết luôn à.
Lâm Giang phá ra cười giòn tan. Thy Thy giật giật tay bạn hỏi nhỏ:
- Này! Hết bệnh rồi, vậy vị bác sĩ đẹp trai kia có đến khám bệnh cho bạn nữa không?
Lâm Giang mặt đỏ hồng lên.
- Ê, tự nhiên sao lại hỏi câu này.
- Hôm bữa mình đến thăm bạn, mình đã nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ Vũ nhìn bạn lạ lắm.
- Lạ là lạ làm sao? - Lâm Giang vờ ngây ngô hỏi lại.
Thy Thy tát khẽ vào má bạn:
- Điều này bạn phải cảm nhận rõ hơn mình chứ. Thôi đừng có giả bộ nữa, thú thật đi. Chỗ bạn bè thân ai lại giấu nhau.
Lâm Giang kéo Thy Thy ngồi xuống ghế đá.
- Ừ! Mình cũng cảm thấy mến anh ấy. So với bọn con trai lớp mình thì anh ấy chững chạc nghiêm túc hẳn đi.
- Vũ còn rất chi là đàn ông nữa. - Thy Thy thêm vào - Gặp có một lần nhưng mình nhớ mãi gương mặt anh ấy. Bác sĩ Vũ có một gương mặt thật đẹp, th ật ấn tượng.
Lâm Giang mơ mộng nhìn ra xa và nói:
- Và anh ấy thật là dịu dàng, đối với mình cứ như một người anh cả với em út vậy. Ở bên cạnh anh ấy mình cảm thấy tâm trạng thật là dễ chịu.
- Như vậy là bạn đã yêu rồi.
Lâm Giang lại đỏ mặt:
- Không đâu, mình không nghĩ là nhanh như vậy. Có lẽ chỉ là những cảm nhận thoáng qua ban đầu. Mình không dám nghĩ xa, ngộ nhỡ người ta đã có người yêu rồi thì sao? Có phải tự chuốc khổ vào thân không?
Thy Thy phát biểu khá mạnh mẽ.
- Có người yêu thì sao chứ? Có phải vợ đâu mà sợ. Bạn vẫn có năm mươi phần trăm cơ hội.
- Mình không thích như thế. Tình cảm mà phải đi tranh giành thì còn gì là thơ mộng ý nghĩa nữa.
- Bạn đừng lãng mạn quá. Mình thì thực tế hơn. Mình đã thích cái gì đó, thì quyết tâm giành cho bằng được.
- Hai người đẹp đang bàn tán chuyện gì mà hào hứng dữ vậy, cho bọn này tham gia với.
Thiên Long và Khánh Hùng xuất hiện cắt ngang câu chuyện của hai người.
Thy Thy nhanh nhảu đáp:
- Chuyện riêng của phái nữ các bạn không thể tham gia được.
- Thế à! - Rồi Thiên Long nhìn Lâm Giang hỏi. - Giang đã khỏe chưa. Sao đi học sớm vậy. Nghỉ dưỡng sức vài ngày nữa có hơn không?
- Cám ơn Thiên Long, Giang thấy mình khỏe rồi. Bỏ bài quá lâu sợ không hiểu.
Khánh Hùng khẽ hất vai Thiên Long nói:
- Giang à! Bạn nằm nhà có mấy hôm mà có nhiều người muốn bỏ học luôn.
Thy Thy chớp chớp mắt nhìn quanh vờ hỏi:
- Ai vậy? Ai vậy? Ai mà si con nhỏ Giang dữ vậy ta?
Khánh Hùng nhìn bộ điệu của Thy Thy thì bật cười:
- Thôi đi cụ... cụ đừng có giả nai. Thừa biết là ai rồi mà.
Thiên Long ngần ngại một lúc rồi nói:
- Trưa nay để Long đưa Giang về nhà. Nhìn Giang vẫn chưa khỏe hẳn đâu.
Lâm Giang lắc đầu lia lịa:
- Ôi! Không được đâu. Trưa nay mẹ đón Giang về rồi.
- Thế à! Thế thì tiếc thật. - Thiên Long nhún vai ra vẻ tiếc rẻ.
Khánh Hùng hỏi:
- Không biết tối mai sinh nhật Thiên Long, Lâm Giang có đi được không?
- Giang cũng không biết nữa.
- Tại sao vậy?
- Chỉ sợ mẹ không cho đi.
- Sao mẹ Giang khó thế.
- Không phải khó, mẹ chỉ lo cho sức khỏe của Giang thôi mà.
- Hay để mình đến xin phép bác gái, mình sẽ đem xe hơi đến tận nhà đón Giang đi. - Thiên Long xen vào.
- Thôi, không cần đâu. - Giang nói: - Nếu mình xin mẹ đi được, mình sẽ nhờ Thy Thy chở đi, không phiền đến Thiên Long đâu.
- Có gì là phiền. Là hân hạnh đó chứ.
Thy Thy cười ý nhị:
- Này! Vậy mới biết muốn làm tài xế cho nhỏ Giang cũng không phải là dễ đâu nha. Hiện thời Thy là tài xế ruột. Ai muốn Thy chuyển nhượng phải có điều kiện đó.
Thiên Long nheo nheo mắt:
- Điều kiện gì, xin cứ nói ra.
- Chỉ cần biết điều một chút thôi. - Thy Thy ngúc ngoắc hai bím tóc của mình trả lời.
Vừa lúc đó tiếng chuông reo lên. Mọi người bước vào lớp. Bỏ dở câu chuyện đang nói.
Qua ngày hôm sau, thuyết phục mãi mẹ mới đồng ý cho Thy Thy chở Lâm Giang đi. Nhưng trong bữa tiệc, nhạc ầm ĩ đã làm cho đầu Lâm Giang nhức ong lên. Có thể vết thương trên đầu Giang chưa lành hẳn.
Lâm Giang xin phép ra về sớm hơn mọi người. Thy Thy và một vài người nữa trong đó có Thiên Long đã nằng nặc đòi đưa Giang về. Nhưng thấy các bạn đang vui Giang không nỡ làm phiền mọi người. Cô dứt khoát đón taxi về nhà một mình.
Xe đậu trước nhà, thay vì đi vào trong, Lâm Giang bỗng nảy ra ý định, đi xuống biển dạo một vòng, cho đầu óc thư thái lại rồi hẵng ngủ.
Nghĩ vậy Lâm Giang liền từ từ băng qua đường đi xuống biển.
Lúc đó Thoại Vũ đứng ở trên tầng hai lầu nhà mình, anh thấy có chiếc taxi đậu lại trước cổng nhà hàng xóm. Một bóng người bước ra khỏi xe. Nhìn thoáng qua dưới ánh đèn đường. Thoại Vũ đã nhận ra Lâm Giang, bỗng dưng anh nghe tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực. Một cảm giác thật là kỳ diệu. Tưởng cô hàng xóm sẽ đi vào nhà, thật bất ngờ, cô ấy đi thẳng hướng ra biển.
Không có tính toán và cũng không kịp suy nghĩ, Thoại Vũ bước đến tủ lấy chiếc áo khoác mặc vào người và chạy như bay xuống dưới. Anh băng qua đường lao xuống bãi cát như một người say. Khi bắt kịp Lâm Giang anh mới hốt hoảng dừng lại, đi chầm chậm sau lưng cô bé.
Thoại Vũ bây giờ mới nhìn lại hành động của mình. Ồ! Sao ta lại có thể như thế này. Nông nổi, vội vã và khờ khạo như chàng trai mười sáu. Sao lại phải len lén đi theo sau lưng một người con gái như thế chứ? Từ trước đến giờ ta luôn mang tiếng là sống nghiêm túc có hơi lạnh lùng một chút. Vậy thì điều gì đã khiến ta lại trở nên vụng về như một cậu học trò như thế này...? Một câu hỏi thật đơn giản nhưng cũng thật khó... giải đáp được.
Phía trước dáng Lâm Giang thướt tha trong chiếc áo đầm màu trắng tinh khôi. Mái tóc dài tung bay trong gió. Cô xách đôi giày trên tay, chân lội sát mép sóng, vừa đi, vừa ngửa mặt ra sau hít thở không khí trong lành. Bãi cát mịn màng êm như nhung trong từng bước chân. Mỗi lần sóng vỗ nhẹ vào rồi vội vã rút ra để lại một lớp bọt trắng li ti như bong bóng xà phòng, chỉ trong chốc lát thôi lại nhòa đi trong cát.
Gió từ biển thổi vào mát rượi. Lâm Giang nghe được cả cái mùi thơm nồng của muối thoáng qua. Cô dừng lại và xoay mặt ra biển, thả hồn bay theo những lớp sóng ngọt ngào. Gió từ biển khơi thổi mạnh vào làm dáng Lâm Giang như chao đảo hẳn đi. Cô so hai vai, tự quàng tay ôm lấy mình. Lạnh, cô cảm thấy người hơi run rẩy.
Bất giác một chiếc áo khoác từ đâu không biết, choàng vào người Lâm Giang. Cô giật mình quay phắt lại. Dưới ánh trăng huyền ảo, cô nhận ra ngay người đối diện. Lâm Giang kêu lên mắt tròn xoe:
- Bác sĩ Vũ! Là anh đó à.
Thoại Vũ mỉm cười:
- Xin lỗi, đã làm Lâm Giang giật mình.
Lâm Giang dí dí ngón chân xuống cát khẽ mỉm cười:
- Em sợ đến hết hồn, cứ tưởng mình gặp ma.
- Em cũng còn tin chuyện ma quỷ sao?
- Dạ tin chứ.
- Lấy gì làm cơ sở, đã có lần nào em nhìn thấy tận mắt chưa.
Lâm Giang chợt nhớ tới bóng đen vút qua trước mặt mình cách đây không lâu. Nhưng cũng không khẳng định đó là ma được. Ngộ nhỡ là người giả ma thì sao?
Lâm Giang lắc nhẹ đầu:
- Dạ chưa thấy.
- Sao một mình mà dám đi dạo thế này. Không gặp ma, mà gặp người xấu thì còn nguy hơn.
- Em nghĩ chỉ đi dạo một chút rồi về ngay. Em cũng đâu dám đi xa.
- Lần sau nếu muốn đi dạo, nhớ điện thoại qua nhà rủ anh đi cho vui. Anh sẽ làm vệ sĩ bảo vệ cho Giang.
Lâm Giang ngượng ngùng:
- Dạ em không dám.
- Sao lại không? Hay là Lâm Giang chê anh, không đủ tiêu chuẩn.
Lâm Giang vội xua tay:
- Dạ không... em nào dám có ý như vậy.
Thấy thái độ lúng túng của Lâm Giang, Thoại Vũ bật cười:
- Anh nói đùa thôi, không có ý gì đâu.
Lâm Giang nhìn Thoại Vũ một lúc. Cô như khám phá ra điều gì đó mới mẻ nơi anh. Ẩn sau cái nét lạnh lùng nghiêm trang kia, anh ta cũng có óc khôi hài đó chứ.
- Thế nào? - Thoại Vũ lên tiếng: - Có phát hiện gì mới ở anh?
Lâm Giang thật ngạc nhiên khi thấy Thoại Vũ đoán được ý nghĩ của mình. Cô bối rối thú nhận:
- Lúc đầu gặp anh em hơi sợ. Vì thấy anh có vẻ nghiêm nhưng bây giờ thì...
Thoại Vũ thêm vào:
- Bây giờ anh cũng đâu đến nỗi nào tệ phải không?
- Dạ... dạ... Lâm Giang không biết nên trả lời thế nào. Tại sao cô lại lúng túng như thế, trong từng câu nói, cử chỉ cô thấy mình mất tự tin hẳn khi đứng trước mặt anh ấy.
Thoại Vũ chủ động lên tiếng:
- Nào! Bây giờ thì em có thể đi dạo thoải mái mà không sợ có ai bắt cóc cả. Anh làm vệ sĩ cho em nhé.
Lâm Giang mỉm cười không nói gì, cô cùng Thoại Vũ bước đi song song bên nhau. Họ im lặng một lúc khá lâu như để thử đoán xem tâm trạng của đối phương đang nghĩ gì lúc bấy giờ.
Thoại Vũ ước gì đêm nay dài ra, thời gian đọng lại để họ mãi bên nhau như thế này.
Còn Lâm Giang thì sao? Cô ước gì ngày mai, ngày mốt và mãi mãi sau này cô sẽ được cùng với vị bác sĩ kia sẽ có những cuộc dạo chơi trên bờ biển đầy thú vị như đêm nay.
- Em có lạnh lắm không? - Thoại Vũ hỏi.
Lâm Giang kéo cái áo khoác của Thoại Vũ lại. Cô nghe hơi ấm tỏa ra từ chiếc áo của anh thấm vào da thịt mình.
- Dạ không ạ. Chiếc áo của anh đã làm cho em ấm lên.
- Sao em còn đang ốm mà đi dạo trên biển ban đêm?
- Em vừa đi dự một buổi tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp. Nhạc ầm ĩ quá, em thấy đầu mình như muốn nổ tung ra. Em ra về sớm hơn một chút, định xuống biển cho đầu óc thư thái rồi mới về nhà ngủ.
Thoại Vũ dừng lại, anh đưa tay nắm lấy đôi giày của Lâm Giang.
- Đưa đây anh xách cho.
- Dạ thôi ạ.
- Đưa cho anh nào. - Thoại Vũ nói như ra lệnh làm Lâm Giang vội vã trao cho anh.
Chợt cả hai cùng nghe tiếng hét của ai đó từ xa vọng lại.
- Cứu... cứu chúng tôi với...
Thoại Vũ cau mày, tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi Lâm Giang:
- Em có nghe gì không?
Lâm Giang khẽ nghiêng đầu trong gió, quả thật xen trong tiếng rì rầm của sóng biển là tiếng thét của ai đó: Cứu... cứu chúng tôi với...
- Có... em có nghe. - Lâm Giang quay lại đằng sau. - Hình như hướng này có ai đó đang kêu cứu.
Từ xa họ đã trông thấy hai người chạy lại, một nam, một nữ. Họ có vẻ như là một cặp tình nhân. Người con trai nắm tay người con gái kéo đi. Họ vừa chạy vừa la.
Thoại Vũ và Lâm Giang vội đi về phía họ. Vừa trông thấy hai người, đôi trai gái mừng rỡ la:
- Có người kìa. Có người kìa... - Họ nói rồi lao tới bên Thoại Vũ và Lâm Giang.
- Có chuyện gì vậy các bạn. - Thoại Vũ hỏi. - Các bạn gặp cướp à?
Cô gái như lả đi trong vòng tay của người yêu, cả hai cùng thở hổn hển.
Chờ cho họ bình tĩnh lại một chút, Thoại Vũ hỏi anh thanh niên:
- Thế nào, bình tĩnh lại chưa?
- Ôi! Em sợ quá. - Anh thanh niên nói, mặt túa mồ hôi ướt đẫm. - Thật là khủng khiếp. Còn tệ hơn cướp nữa.
- Vậy các bạn gặp ai?
- Một con quỷ. - Anh thanh niên hạ giọng.
Lâm Giang hoảng sợ, cô lảo đảo run rẩy ngã ập vào người Thoại Vũ và níu chặt lấy anh. Thoại Vũ hơi bất ngờ, anh không biết phải cư xử như thế nào cho phải. Nếu đẩy cô bé ra thì tồi tệ quá. Cô ấy đang sợ và tìm nơi nương tựa. Mình là đàn ông, sao lại làm như vậy. Còn ôm chặt lấy cô ấy ư? Liệu Lâm Giang có nghĩ mình là người lợi dụng cơ hội không nhỉ.
Anh thận trọng vỗ nhẹ vai Lâm Giang:
- Đừng sợ, đã có anh đây.
Rồi anh hỏi lại đôi thanh niên:
- Các bạn có chắc là mình đã nhìn thấy gì không? Hay... các bạn nhìn nhầm, chỉ là một người nào đó?
- Không, không thể... - Cả hai cùng thốt lên một lần, cô gái vẫn ôm chặt người yêu.
Anh thanh niên kể:
- Lúc đầu tụi em cũng nghĩ là một người nào đó, nên vẫn cứ thong thả nắm tay nhau đi dạo. Nhưng thật bất ngờ, khi tới gần cái khối đen đó... chúng em thấy rõ đó là một con người, à không, một con quỷ mình đầy lông lá màu đen. Lúc chúng em tới gần, nó quay phắt lại nhìn, đôi mắt nó đỏ như lửa, to lộ ra ngoài. Thật là khủng khiếp.
Cô gái níu tay người yêu:
- Về thôi, em sợ quá.
Chàng thanh niên gật đầu chào hai người rồi dìu cô gái đi.
Thoại Vũ nghe rõ nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực Lâm Giang. Anh ôm nhẹ cô trong tay và nói:
- Đừng sợ. Có thể họ nhìn nhầm thôi.
- Không. Em cũng đã từng thấy...
Lâm Giang thì thào. Thoại Vũ đẩy nhẹ Lâm Giang ra, đối mặt nhìn cô:
- Em nói sao? Em đã nhìn thấy gì?
- Em cũng đã từng nhìn thấy một bóng đen to lớn, lao vút từ lùm cây này sang cây khác. Lúc đó trời tối lắm, em không thể nhìn thấy lông lá gì trên người nó. Chỉ thấy một khối đen to lớn chuyển động.
- Em thấy ở đâu? - Thoại Vũ hơi căng thẳng một chút.
Lâm Giang ngập ngừng:
- Từ... từ bên nhà anh. Trên cây vú sữa, nó nhảy sang nhà em rồi phóng ra bên ngoài biến mất trong màn đêm.
Thoại Vũ khẽ rùng mình. Anh nhớ đến những câu chuyện mẹ kể về con quỷ đen, mà anh cho là gặp ác mộng hay chỉ là sản phẩm tưởng tượng. Rồi đến cái chết tàn nhẫn của con chó mực. Nay đến lời kể của đôi trai gái lúc nãy và lời nói của Lâm Giang bây giờ... Anh tổng hợp nhanh những tình tiết xoay quanh câu chuyện con quỷ đen.
Bất giác anh rùng mình ớn lạnh. Chẳng lẽ chuyện con quỷ là có thật sao?
- Mình về thôi! - Anh nói và dìu Lâm Giang đi. Cô vẫn còn run rẩy.
Giọng Lâm Giang thoang thoảng bay trong gió.
- Em... em sợ quá...
Thoại Vũ khoác vai cô, để cho Lâm Giang tựa người vào thân thể rắn chắc của mình. Anh muốn được che chở cho cô, muốn cô được bình an khi ở bên cạnh anh.
Về tới trước cổng, Lâm Giang bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Cô ngượng ngùng khi thấy mình đứng tựa người vào Thoại Vũ.
Cô lúng búng trong miệng:
- Xin lỗi anh, vì em quá sợ hãi...
Thoại Vũ vỗ nhẹ lên má cô:
- Không có gì, đừng nghĩ lung tung. Thôi vào ngủ đi. Nhớ gạt mọi hình ảnh xấu sang một bên, hãy nghĩ tới những gì đẹp nhất xảy ra những ngày gần đây. Hãy mơ một giấc mơ thật tuyệt.
- Cám ơn anh. Chúc anh ngủ ngon.
Lâm Giang đưa tay bấm chuông. Chị Loan ra mở cửa. Lâm Giang gật đầu chào Thoại Vũ một lần nữa. Anh mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô. Chờ cho Lâm Giang vào hẳn trong nhà, Thoại Vũ mới quay lưng đi về phía nhà mình.
Vừa thấy Lâm Giang bước vào nhà, trên người khoác một chiếc áo khoác của đàn ông, mẹ cô nhận ra ngay và hỏi:
- Áo của ai vậy con? Sao con về trễ vậy?
Lâm Giang bây giờ mới nhìn lại mình. Thì ra cô đã quên trả chiếc áo cho bác sĩ Vũ.
Một thoáng lúng túng hiện lên trên mặt Lâm Giang:
- Dạ... dạ... đây là áo của bác sĩ Vũ ạ.
- Bác sĩ Vũ... - bà Lâm Ngọc kêu lên nho nhỏ tỏ vẻ ngạc nhiên. - Sao lại có bác sĩ Vũ ở đây hả con. Con nói với mẹ là đi dự sinh nhật bạn mà.
- Vâng... con đi dự sinh nhật... nhưng... - Cô ngừng nói và nhìn cô giúp việc. - Làm ơn cho em xin ly nước.
Bây giờ bà Lâm Ngọc mới nhìn kỹ mặt con gái mình. Bà lo lắng lại gần bên con:
- Hình như có chuyện không ổn. Sao mặt con tái xanh vậy?
Lâm Giang đưa tay nhận ly nước, uống cạn một hơi. Cô trấn tỉnh mình, rồi thuật lại câu chuyện cho mẹ nghe.
Cả bà Lâm Ngọc và cô Loan đều toát mồ hôi.
Nghe xong câu chuyện, cô Loan co rúm người lại.
- Trời! Có quỷ thật sao, nghe mà lạnh người quá.
Bà Lâm Ngọc cố xua đuổi những ý nghĩ hắc ám ra khỏi đầu con gái:
- Thôi đừng nghĩ ngợi gì nữa, đi ngủ đi con. Có thể họ nhìn nhầm thôi.
- Không. Cả hai đều cả quyết như vậy mà. Vả lại... mẹ à... - Lâm Giang ngập ngừng. - Mẹ có nhớ không, cách đây không lâu, con cũng có kể cho mẹ nghe, con thấy một bóng đen cao to khác thường nhảy từ nhà bác sĩ Vũ sang nhà ta rồi phóng ra đường. Con chắc là lúc đó mình không nhìn lầm đâu.
Bà Lâm Ngọc khoác tay con gái kéo đứng lên:
- Thôi để mẹ đưa con lên phòng ngủ.
- Ba về chưa mẹ?
- Chưa, chắc ba cũng sắp về rồi. Hôm nay ba bận tiếp khách nước ngoài.
Lâm Giang theo mẹ lên phòng, bà Ngọc đóng cửa sổ và kéo rèm lại. Bà nói:
- Con đừng lo, con sẽ được an toàn trong căn phòng này. Hãy ngủ đi con.
Lâm Giang ngoan ngoãn thay áo ngủ rồi lên giường nằm. Còn lại một mình cô không sao chợp mắt được. Những sự việc xảy ra hôm nay cứ hiện mãi trong đầu cô. Nỗi sợ hãi về con quỷ đen, lẫn niềm thú vị khi tình cờ dạo chơi trên bãi biển cùng bác sĩ Vũ cứ đan xen trong đầu Lâm Giang mãi.
Rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị.
Còn bên căn nhà kia, Thoại Vũ không sao chợp mắt được, anh nằm trằn trọc mãi không thôi. Sự kiện con quỷ phá phách trong nhà anh là có thật sao? Vậy những gì mà mẹ anh nói đều là sự thật, cả cái chết khủng khiếp của con chó nữa.
Thoại Vũ nhớ lại hôm ấy sau tiếng thét của mẹ. Họ đã chạy lên và để hai nhà báo ngồi dưới phòng khách. Thì ra bà Minh Tuyền thức giấc thấy chiếc áo khoác màu đen của mình, còn đang ngái ngủ, bà nhìn không rõ, tưởng là con quỷ lại trở về thăm mình, bà hét lên.
Sau khi bình tĩnh lại, bà đã kể câu chuyện đêm qua cho mọi người nghe. Trong đó có mặt cả hai nhà báo.
Bà nói:
- Lúc ấy đã quá nửa đêm rồi, tôi đang cố dỗ giấc ngủ, đang thiu thiu thì nghe tiếng con chó mực sủa inh ỏi. Tôi hơi giật mình, nhưng rồi cũng quay mặt vào tường ngủ. Vừa lúc ấy, nghe có tiếng gõ cộc cộc nơi cửa sổ, tôi quay phắt lại thì thật là khủng khiếp... tôi thấy nó lại xuất hiện.
Nhà báo Vạn Thành hỏi:
- Bác có thể cho cháu hỏi, "nó" là ai vậy?
- Thì con quỷ đen. Người nó đầy lông lá, tôi đã từng thấy nó xuất hiện vài lần trước đây. Nhưng khi tôi kể thì mọi người chẳng ai tin.
Nhà báo Thiên Hương ghi ghi chép chép vào sổ tay những lời kể của bà Minh Tuyền.
Bà tiếp tục kể với giọng rất sợ hãi:
- Khi tôi nhìn thấy nó đứng bên ngoài cửa sổ, thân cao lớn. Tôi sợ đến nổi á khẩu, không la lên được, mắt cứ trợn ngược lên. Các người có biết tôi nhìn thấy gì không? - Bà hỏi và dừng lại một lúc, quan sát nét mặt căng thẳng của mọi người.
Rồi tiếp lời:
- Trên tay nó là con chó mực, nó siết cổ con chó bằng một tay giơ lên cao. Con chó mực giãy đành đạch trong tay nó. Rồi nó từ từ xoay ngược con chó lại, trong khi con chó còn đang thở hồng hộc, chưa kịp kêu tiếng nào thì con quỷ túm hai chân sau của nó xé toạc ra làm hai. Con chó mực không kịp kêu lên một tiếng. Rồi nó giơ cao xác con chó lên ném mạnh qua cửa sổ phòng tôi. Lúc đó tôi tưởng chừng mình phát điên lên vì sợ.
Khi nghe xong câu chuyện của bà Minh Tuyền, mọi người nửa tin nửa ngờ. Nhưng bằng chứng gần như đã rõ ràng ra đó. Xác con chó bị xé toạc ra ai cũng đã nhìn thấy.
Thoại Vũ nhớ rõ câu nói của nhà báo Vạn Thành trước lúc chia tay:
- Tôi đã từng điều tra rất nhiều vụ án giết người rùng rợn. Hạng sát nhân nào tôi cũng đã từng gặp qua. Nhưng quỷ ma thì tôi chưa bao giờ gặp. Tôi sẽ điều tra cho ra tung tích con quỷ này. Nếu có tin gì mới, xin anh thông báo liền cho tôi biết.
Anh liền bật dậy gọi điện thoại di động cho nhà báo Vạn Thành. Anh kể lại câu chuyện lúc nãy ở dưới bờ biển cho Vạn Thành nghe. Mặc dù đã khuya nhưng nhà báo Vạn Thành không tỏ vẻ gì bực bội vì điện thoại reo, trái lại anh rất hào hứng với câu chuyện của Thoại Vũ.
Vạn Thành nói từ đầu dây bên kia:
- Cám ơn bác sĩ Vũ rất nhiều. Ngay ngày mai tôi sẽ bắt tay vào điều tra vụ án này. Câu chuyện của anh làm tôi thấy tò mò quá. Tôi cũng muốn nhìn mặt con quỷ ấy một lần cho biết. Vậy chào anh nhé. Một lần nữa rất cám ơn anh.
Thoại Vũ cúp máy sau khi đã chào tạm biệt lại. Anh đứng lên vươn vai, nhưng đồng hồ đã hai giờ sáng rồi. Thoại Vũ bước đến bên cửa sổ, như một thói quen lâu nay, anh lại nhìn sang nhà kế bên, nơi có căn phòng ngủ tỏa ánh đèn màu hồng dịu dàng.
- Không biết cô bé đã ngủ chưa hay vẫn còn đang bị câu chuyện của con quỷ ám ảnh. Thì ra Lâm Giang cũng đã nhìn thấy con quỷ. Vậy là nó có thật. Sự xuất hiện của nó đã có rất nhiều người trông thấy, không phải chỉ một mình mẹ mình nhìn thấy. - Anh thở ra nhè nhẹ. - Tội nghiệp cô bé, chắc là sợ hãi dữ lắm.
Bất giác Thoại Vũ nhớ lại thân hình mảnh mai của Lâm Giang khi tựa vào mình. Sao mà cô bé mong manh yếu đuối như thế. Cứ như một nhành liễu rũ trước gió, hay chỉ là một cánh hoa bằng pha lê.
Thoại Vũ nhắm nghiền mắt lại, cái cảm giác được ôm cô bé trong tay đã làm anh run lên sung sướng. Dù chỉ là một sự tình cờ, nhưng mùi thơm trong tóc cô bé và cả cái mùi thơm toát ra từ hơi thở, từ thân thể Lâm Giang cứ như vẫn còn phảng phất đâu đây. Anh thấy lòng đê mê với cái cảm giác kỳ lạ ấy. Anh biết mình đã yêu, đã rung động thật sự trước cô bạn hàng xóm.
Thoại Vũ mong cho trời mau sáng. Anh sẽ kiếm cớ sang thăm nàng.
Sáng hôm sau khi vừa chuẩn bị ngồi vào bàn ăn sáng thì chuông điện thoại reo. Cô Loan nhấc máy, sau đó gọi vào phòng ăn:
- Cô Giang ơi! Có điện thoại.
Lâm Giang ngạc nhiên:
- Ai mà gọi mình sớm thế không biết.
- Con ra nghe đi. - Mẹ cô giục.
Lâm Giang quay ra phòng khách. Cô nhấc máy:
- Alô! Lâm Giang nghe đây.
- Giang hả? Đêm qua em ngủ ngon không?
Lâm Giang ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói bên kia đầu dây. Cô kêu lên khe khẽ:
- Anh Vũ phải không?
- Phải! Anh đây cô bé. Anh lo cho em quá nên mạo muội gọi điện sang hỏi thăm. Mới sáng anh chưa dám qua nhà.
Giọng Lâm Giang run run xúc động:
- Cám ơn anh đã quan tâm. Đêm qua em cũng sợ lắm, nhưng nằm mãi rồi cũng thiếp đi. Còn anh thì sao?
- Anh hả? Anh gần như thức trắng đêm.
- Anh nghĩ về con quỷ đen à?
- Không! Anh nghĩ về nó thì ít mà nghĩ về em thì nhiều, rất nhiều.
Mặt Lâm Giang nóng bừng lên. Cô nói:
- Em đâu có gì đặc biệt đâu mà anh phải nghĩ. Em còn ngốc lắm.
- Giang có ngại khi anh gọi điện cho em vào sáng sớm như thế này không?
- Dạ không... nhưng mà có ạ.
Cô thật thà như một đứa trẻ khi trả lời Thoại Vũ. Anh cười nho nhỏ:
- Sao không rồi lại có... cô bé?
- Dạ em thì không sao, nhưng ba mẹ em đang đợi em ăn sáng.
- Thế à! - Thoại Vũ thốt lên. - Thôi em vào ăn sáng đi, rồi còn đến trường. Tạm biệt Giang nhé, tối nay anh sẽ gặp em.
- Dạ! Chào anh! Chúc anh một ngày tốt đẹp.
- Tạm biệt!
Giang gác máy, cô đặt tay lên ngực nghe tim đập rộn ràng. Giang cũng không biết tại sao mình lại như vậy? Cô chưa bao giờ xúc động khi nghe giọng nói của ai như thế cả. Với Thoại Vũ, Lâm Giang như cảm thấy mình bắt gặp được một tần số rung động mạnh mẽ. Cô thấy má mình nóng hừng hực như lửa trên đó.
Cô vào phòng ăn, ba cô phát hiện ngay điều khác lạ nơi con gái:
- Mới sáng sớm mà ai đã gọi điện cho con gái thế? Chắc phải là một người đặc biệt lắm phải không con?
- Dạ... không ạ... cũng chỉ là bạn bình thường thôi.
- Sao má con hồng thế?
Lâm Giang bất giác đưa tay ôm lấy mặt, cô chối quanh:
- Đâu có, ba này kỳ ghê, ghẹo con hoài.
Bà Ngọc tủm tỉm cười nói:
- Tuổi con có bạn đặc biệt cũng vừa rồi, có gì mà phải mắc cỡ.
- Nhưng con không có mà.
Cả nhà cùng cười trước thái độ trẻ con của Lâm Giang.
Ngày hôm ấy Lâm Giang sống trong một tâm trạng hồi hộp khó tả. Lâm Giang mong cho trời mau tối để lại được gặp ai đó. Nghe giọng nói ấm áp của ai... lòng cô bỗng có một cảm giác nhớ nhung kỳ lạ.
Rồi chiều cũng tới. Lâm Giang đang ngồi xem tivi thì nghe tiếng chuông bỗng reo. Cô Loan định chạy ra thì Giang ngăn lại:
- Chị để đó cho em.
Nói rồi cô chạy ra, thấy thái độ hấp tấp của mình, Giang vội dừng lại, hai tay đè lên ngực, cố nén sự hồi hộp. Cô run run mở cổng.
Bác sĩ Thoại Vũ hiện ra, anh mỉm cười:
- Chào Lâm Giang!
- Dạ! Em chào anh. Anh vừa mới đi làm về đó à?
- Ừ! Anh từ bệnh viện tới thẳng đây.
Lâm Giang mở rộng cửa cho Thoại Vũ dắt xe vào. Cô cài then cổng rồi đi vào sau. Cái dáng cao to, mạnh mẽ của Thoại Vũ như cuốn hút lấy ánh mắt của cô. Thoại Vũ dựng xe, quay lại bắt gặp cái nhìn của Lâm Giang anh chỉ cười mỉm. Lâm Giang hơi bối rối. Cô lấy tay vén mấy sợi tóc mai lên.
- Mời anh vào nhà.
Thoại Vũ xách cặp táp bước vào. Sau khi ngồi đối diện với Lâm Giang, anh nhìn cô thật lâu.
- Sao anh nhìn em kỹ thế? - Lâm Giang cười ngượng ngùng hỏi.
- Đêm qua em ngủ không ngon giấc phải không?
- Sao anh biết.
- Quầng mắt em hơi sậm màu. À! Từ sáng tới giờ em có thấy chóng mặt, nhức đầu gì không?
- Dạ bình thường thì không. Nhưng nếu em tập trung nhiều thì thấy đầu hơi nhức.
Thoại Vũ lấy từ trong cặp ra hộp dụng cụ khám bệnh.
- Anh sẽ khám kỹ lại cho em.
Lâm Giang ngoan ngoãn nghe theo, cô thật sự là một bệnh nhân đáng yêu trong mắt bác sĩ Vũ. Khám xong, anh đưa cho Lâm Giang thuốc uống. Cẩn thận dặn dò cô thật kỹ liều lượng cần dùng mỗi ngày.
Họ ngồi đối diện một lúc nữa, rồi Thoại Vũ cáo từ, đứng lên ra về.
Lâm Giang tiễn anh với một cảm giác quyến luyến. Hai người chỉ ở cách nhau một bức tường sao mà Giang thấy xa thế.
Thật ra, họ rất muốn hẹn hò nhau nhưng cả hai chưa nghĩ ra được kế gì để thuyết phục bản thân mình. Chẳng lẽ chiều vừa mới gặp, cách hai ba giờ lại hẹn gặp nhau buổi tối. Dù trong lòng rất muốn gặp nhau, nhưng họ đành chia tay trong luyến tiếc. Chỉ biết nhìn vào mắt và trao cho nhau những tình cảm của mình.
Đêm xuống. Thoại Vũ thơ thẩn đi dạo xung quanh nhà. Anh nhớ quay quắt gương mặt Lâm Giang. Không còn cách nào khác, anh đành đi ra biển, ngồi đó hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua.
Đang ngồi anh bỗng nghe phía sau lưng mình có một đôi trai gái trò chuyện. Họ nói có vẻ hơi lớn nên anh nghe được.
- Em có sợ không?
- Cũng hơi sợ.
- Vậy tại sao lại đi theo anh. Đã theo anh thì phải theo tới cùng. Không được bỏ anh nửa đường nghe.
- Em theo anh mà. Bây giờ không theo anh, em biết theo ai bây giờ.
- Giỏi, ngoan lắm. Khi nào xong việc, anh sẽ thưởng.
- Anh thưởng em gì nào?
- Em thích anh thưởng gì?
- Anh biết ý em mà.
- Ok! Vậy tối mai hẹn gặp nhau ở chỗ cũ nhé.
- Không gặp, không về! - Cô gái nói xong cười giòn tan.
Thoại Vũ cũng bật cười nhè nhẹ khi nghe được mẫu đối thoại của hai người. Có lẽ họ là một cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết. Hoặc có thể họ chỉ là... một ý nghĩ kỳ cục chợt thoáng qua trong đầu Thoại Vũ.
Vừa lúc đó, cô gái lại nói:
- Anh nhìn kìa, có một người đàn ông đang ngồi đơn độc ngắm biển.
- Vậy mà anh tưởng biển về đêm chỉ dành cho các cặp tình nhân thôi chứ.
- Sao anh lại nghĩ thế. Bộ ai cũng giống anh à. Đàn ông cũng có người lãng mạn lắm chứ.
- Anh chẳng biết, nhưng với anh, dạo biển là phải có nàng, nếu không thì hú vài thằng bạn làm ít ly rồi về, lăn ra mà ngủ cho sướng.
Giọng cô gái reo lên nho nhỏ:
- A! hay tụi mình lại nói chuyện với anh ta đi anh. Biết đâu, đêm qua anh ấy cũng đi dạo ở đây. Chắc ít nhiều cũng biết chuyện kia.
Rồi Thoại Vũ nghe bước chân họ lạo xạo trên cát, tiến lại phía mình.
Giọng chàng trai lên tiếng:
- Anh ơi! Có thể cho bọn em hỏi thăm một chút được không ạ?
Thoại Vũ quay lại. Anh thấy họ hơi quen quen, nhưng trời tối quá, ánh trăng đang bị một áng mây xám che khuất, nên không thấy rõ mặt.
- Có việc gì, anh cứ nói.
Thoại Vũ nói và đứng lên tiến gần đôi trai gái. Áng mây bay đi, để lộ một vùng ánh sáng nhạt nhòa.
Gương mặt của hai người đối diện hiện rõ dần lên, bất chợt cả ba cùng reo lên:
- Anh! Thì ra là anh.
- Ồ! Chào bác sĩ Vũ.
- Chào hai nhà báo.
- Thật là may quá. Sao tụi em lại có thể gặp anh ở đây nhỉ?
Thoại Vũ lấy chân hất nhẹ cát dưới biển.
- Hai bạn cũng đi dạo đó à?
- Đâu có! - nhà báo Thiên Hương đính chính ngay. - Bọn em đang đi làm nhiệm vụ đó chứ. Đi dạo với anh Thành thì chán chết.
- Ơ! Sao em lại nói vậy. - Nhà báo Vạn Thành trợn tròn mắt lên. - Bao nhiêu cô đăng ký hàng dài, chờ tới lượt đi dạo với anh, mà anh còn chưa duyệt nữa. Em hân hạnh lắm mới được anh cho đi cùng. Vậy mà còn làm cao nữa. Ghét! Bữa sau có năn nỉ cũng chẳng cho đi theo.
Thiên Hương bật cười, đấm nhẹ vào vai Vạn Thành:
- Thèm mà đi với anh, làm như có giá lắm vậy.
Thoại Vũ cười tủm tỉm:
- Ấy vậy mà lúc nãy nghe hai người trò chuyện mùi mẫn quá. Tôi cứ ngỡ là một cặp tình nhân đó chứ.
Thiên Hương xua xua tay:
- Í, anh đừng nghĩ bậy. Giữa em với anh ấy không có gì đâu. Anh mà nói vậy có người tặng em lon acid thì nguy.
Vạn Thành thọc tay vào túi quần, vai hơi so lại khi làn gió biển vừa thổi ào vào.
- Thôi không đùa nữa. - Anh nói. - Mình nói chuyện nghiêm túc nhé! Anh Vũ này, anh có thể kể rõ câu chuyện tối qua cho bọn em nghe được không?
Thoại Vũ khẽ gật đầu. Rồi anh thuật lại các tình tiết đã xảy ra tối hôm qua.
Nghe xong, Thiên Hương nói:
- Chắc cô bạn hàng xóm của anh hoảng lắm hả. Thảo nào cô ấy hôm nay không đi dạo cùng anh nữa.
- Có một chi tiết quan trọng nữa tôi chưa nói với các bạn. Đó là cô ấy cũng đã từng thấy bóng dáng con quỷ ấy.
- Vậy hả! - Vạn Thành thốt lên đầy ngạc nhiên. - Trời đất! Chẳng lẽ con quỷ này lại có thật. Sao nó lại hiện hình ở dương gian này để làm gì nhỉ? Trời đất động rồi hay sao mà quỷ lại sống chung với người?
Thiên Hương bỗng dưng đứng sát lại Vạn Thành một chút. Cô nghe một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng mình.
Nhà báo Vạn Thành sửa lại cái máy chụp hình đeo trước ngực mình và nói:
- Nếu như đêm nay tôi gặp được nó, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ chụp được một tấm hình. Hy vọng cái máy chụp hình hiện đại này sẽ có một tấm hình như ý.
- Không biết đêm nay nó có xuất hiện không? - Thoại Vũ nói. - Có lẽ con quỷ này chỉ mới hiện lên gần đây thôi. Từ trước đến giờ tôi ở đây lâu rồi, có nghe nói tới chuyện ma quỷ hiện hình hồi nào đâu.
Vạn Thành nhìn đồng hồ:
- Đã mười giờ đêm rồi, nghe nói khoảng mười hai giờ là giờ linh đó. Những oan hồn quỷ dữ gì cũng hiện lên giờ này.
Thoại Vũ chắc lưỡi:
- Mới đó mà đã mười một giờ khuya rồi à. Nhanh thật. Thôi tôi xin phép về đây, nghỉ ngơi ngày mai còn đi làm nữa.
- Vậy anh về. Có tin gì xin báo ngay cho bọn em biết.
- Ừ! Chắc chắn rồi, thôi chào nhé.
Thoại Vũ vẫy tay chào hai người rồi bước đi. Anh còn nghe thấy giọng đùa cợt của Vạn Thành.
- Sao? Có sợ không? Sợ thì ôm anh chặt vào.
- Còn lâu à nha. - Thiên Hương nói. - Em thà ôm cột đình còn hơn ôm anh. Đừng có lợi dụng cơ hội.
- Được rồi, chút nữa gặp con quỷ đừng có ôm chầm lấy anh đấy, lúc đó anh sẽ chạy xa ra để cho em ôm con quỷ.
- Đừng có hù Hương này. Hương không sợ đâu anh Thành à.
- Ừ! Nói nghe ngon nhỉ. Nào, không sợ thì lên đường.
Vạn Thành và Thiên Hương bước đi song song bên nhau. Thiên Hương nghịch ngợm dí sát mép sóng, khi sóng vỗ mạnh vào thì cô chạy ngược lên bờ, làm cho sóng không sao đuổi kịp gót hồng của cô.
Vạn Thành lại trêu:
- Này! Đi sát lại gần anh đi. Đi gần ở bờ biển, biết đâu con quỷ từ dưới thò tay lên tóm chặt chân em lôi tuột xuống biển thì nguy mất.
Thiên Hương bĩu môi:
- Có sợ. Anh đừng hù em. Rồi cô nghiêng đầu nhìn anh chàng đồng nghiệp. - Anh Thành này, nói thật đi, anh có cảm thấy sợ tí nào không. Sao em thấy anh đi gặp quỷ mà hồ hởi như đi gặp người yêu vậy?
Vạn Thành so vai lại:
- Sợ à! Cũng có chút chút. Nhưng sự tò mò lại kích thích anh mãnh liệt hơn. Em biết tính anh rồi mà.
- Bởi vậy anh mới là một trong những nhà báo thành công. Người làm báo phải có một ít máu thám tử thì mới làm được việc, có phải vậy không anh.
- Ừ! Có lẽ là thế.
Hai người vừa đi dọc bờ biển vừa tán gẫu, họ đã đi được một khoảng khá xa.
Thiên Hương thấy lác đác có vài cặp tình nhân. Và họ cũng đang ra về. Biển lặng. Chỉ còn có hai người. Đi thêm một đoạn nữa, Thiên Hương lên tiếng:
- Hay ta về đi anh. Ngày mai lại đi tiếp. Có lẽ đêm nay nó không xuất hiện đâu.
- Em buồn ngủ rồi à?
Thiên Hương khẽ gật đầu. Rồi cô ngáp nhẹ ngay một cái. Vạn Thành cười:
- Thôi được, ta quay trở lại thôi.
Hai người trở ngược lại đi về. Gió từ ngoài biển thổi vào làm rối tung mớ tóc trước trán của Vạn Thành và tóc của Thiên Hương thì cứ bay ngược ra phía sau phần phật, họ im lặng đi bên nhau. Gần tới chỗ vừa lúc nãy nói chuyện với Thoại Vũ, bất giác một thân hình to cao ướt sũng từ dưới biển nhô lên.
Thiên Hương thét to lên và chạy ra sau lưng Vạn Thành. Còn Thành, anh như đã chuẩn bị tư thế từ trước, đưa cao máy chụp hình lên. Một tia sáng lóe lên, con quỷ bị bất ngờ. Nhưng nó cũng phản xạ nhanh nhạy không kém. Nó giơ hai tay lên che mặt lại. Rồi quay đầu lao ùm xuống biển.
Vạn Thành xách máy đuổi theo, nước ngập lên tới bụng anh, anh phải giơ cái máy chụp hình lên cao, sợ nước biển bắn vào hư máy.
Trên bờ Thiên Hương hét toáng lên:
- Đừng! Anh Thành, dừng lại đi. Đừng chạy theo nó, nguy hiểm lắm.
Vạn Thành như sực tỉnh trước tiếng gào của Thiên Hương. Anh vội vàng quay vào bờ. Ừ nhỉ, sao mình có thể liều lĩnh như thế. Phút chốc quên luôn cả sinh mạng của mình. Nhỡ con quỷ ấy xé xác mình ra thì sao. Thành thấy mồ hôi vã ra trước trán, mặc dù người anh ướt sũng nước biển.
Thiên Hương chạy xuống kéo tay Thành:
- Sao anh liều thế. - Cô nói giọng đầy trách móc. - Anh có việc gì, em biết ăn nói sao với mọi người.
- Bệnh nghề nghiệp làm anh quên cả chính mình.
Thiên Hương sợ sệt đưa mắt nhìn xuống biển. Chỉ có sóng. Từng đợt, từng đợt tung bờ trắng xóa. Bóng dáng con quỷ mất hút trong lòng đại dương.
Vạn Thành hỏi:
- Em có nhìn rõ nó không?
- Không rõ lắm, em chỉ thấy một thân hình cao to, đầy lông lá. Chắc nó cao khoảng gần hai mét.
- Ừ! Có lẽ là thế. Còn anh, anh đã nhìn thấy đôi mắt nó. Một đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn. Đúng là mắt quỷ.
Rồi anh nhìn chiếc máy chụp hình và nói tiếp:
- Bây giờ anh đã có trong tay một tấm ảnh độc nhất vô nhị. Đêm nay anh sẽ làm việc suốt đêm. Sáng mai bức hình này sẽ được đăng trên trang nhất của báo. Và cái tựa đề "Quỷ biển" sẽ được in thật to.