Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 95-3: Hôn lễ dưới thánh đường (3)

Tầng hai biệt thự.

"Cô và Tư Cảnh Hàn có quan hệ gì nhỉ?"

Hoàng Tịch Liên trực tiếp vào vấn đề.

Trong phòng nghỉ tầng hai không còn ai khác, nhưng từ hường này có thể trông xuống chỗ quan khách vui chơi.

Ly nước ép Hoắc Duật Hy còn chưa đưa đến bên môi đã nghe một câu hỏi khó, nhưng cô không vội, rất bình thản nhấp môi.

"Ngoại trừ là vợ chồng và người yêu thì Hoàng tiểu thư muốn quan hệ gì liền là quan hệ đó."

"À, vậy hẳn là tình nhân rồi." 

Lời này của Hoàng Tịch Liên là cố tình chăm chọc, cô ấy cũng rất mong chờ phản ứng của Hoắc Duật Hy sẽ như thế nào.

Vốn lẽ đối với những người khác, có tật nhất định sẽ giật mình nhưng đối với Hoắc Duật Hy cái danh xưng này không có sức sát thương quá lớn, cô vẫn giữ được sự tao nhã, cầm một miếng lên, nếm thử.

"Hoàng tiểu thư quả thật có mắt nhìn, Tư Cảnh Hàn trước đây quả thực từng là nhân tình của tôi." Phải, hắn là nhân tình do cô bao nuôi chứ không phải cô là sủng vật trưng bày cho hắn.

"Ổ, thế sao?" Hoàng Tịch Liên thật sự hứng thú với cách nói của Hoắc Duật Hy rồi, cô ấy đảo mắt nhìn xuống đám đông ở sảnh tiệc, đương nhiên là kiếm tìm bóng dáng của những người đàn ông kia.

Đến khi tìm được vẫn là thấy Tư Cảnh Hàn cùng Tề Thiếu Khanh đứng một chỗ bên cạnh ba mình, trước sau hoàn hảo, đẹp mắt xứng đôi làm cô không nhịn được huýt sáo một tiếng.

"Vậy... bây giờ cô với Tề Thiếu Khanh kia là quan hệ gì?"

Câu hỏi này của cô Hoắc Duật Hy trả lời vô cùng dứt khoát và chắc chắn: "Là chồng sắp cưới của tôi."

Bất ngờ, đôi mày xinh đẹp của Hoàng Tịch Liên lại nhíu chặt: "Đã là thế sao cô còn dây dưa không dứt với Tư Cảnh Hàn?"

"Hoàng tiểu thư cho là tôi dây dưa không dứt hay người đàn ông của cô bá chặt tôi không buông?"

"Không quan trọng, cái tôi cần để tâm là vì sao hai người đã tách ra rồi mà còn chưa đoạn tuyệt, Tề Thiếu Khanh chẳng lẽ không biết gì sao?"

"Đương nhiên là anh ấy biết." Hoắc Duật Hy khẳng định: "Hơn là chính là anh ấy giúp tôi thoát khỏi Tư Cảnh Hàn."

Hoàng Tịch Liên hơi sờ mũi, đôi mắt thoáng qua chút suy nghĩ, nhớ đến sự dịu dàng mà Tề Thiếu Khanh dành cho Hoắc Duật Hy thì bật cười không biết vui hay buồn, nhưng có chút châm biếm: "Không ngờ khẩu vị anh ta lại nặng như vậy."

Hoắc Duật Hy hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng không quá gấp gáp để phân trần, thật sự là nửa úp nửa mở khiến người khác nghĩ ngợi lung tung: "Thật ra mà nói cũng không xô bồ như Hoàng tiểu thư đã nghĩ, chuyện giữa tôi và Tư Cảnh Hàn chưa triệt để chỉ vì mới tách ra không lâu, dù sao cũng "sâu nặng" bấy lâu chỉ nói nói dứt một tiếng thì làm sao..."

"À, nhưng thôi... mong rằng một chút tàn dư còn sót lại sẽ không làm Hoàng tiểu thư để ý."

"Cô nghĩ nhiều rồi." Hoàng Tịch Liên phát tay, đổi tư thế ngồi của mình một chút, không hề mất phong độ cười: "So với việc tìm hiểu đàn ông bọn họ đáng hứng thú ở điểm nào thì tôi lại muốn xem Hoắc Duật Hy cô có điểm nào để bọn họ hứng thú, vấn đề là ở cô, chứ không phải Tư Cảnh Hàn hay Tề Thiếu Khanh."

"Nói nhiều đến như vậy Hoàng tiểu thư vẫn cho là mọi chuyện nằm ở chỗ tôi?"

"Đúng vậy. Lấy vai trò của Tư Cảnh Hàn bây giờ thì bên cạnh anh ấy phụ nữ cứ như hoa mọc thành rừng, liếc mắt một cái sẽ thấy bông hoa phía sau đẹp hơn bông hoa phía trước, nhưng trái lại bây giờ anh ấy không màng gì mà vẫn còn chú ý đến cô - một người phụ nữ vừa dứt tình với mình chưa lâu đã chuẩn bị kết hôn với người đàn ông khác. Cái này chứng tỏ điều gì?"

"Chứng tỏ tôi cao chiêu hơn so với những người phụ nữ từng bên cạnh anh ta. Chứng tỏ tôi có bản lĩnh thu phục đàn ông hơn bất kỳ người phụ nữ nào, chẳng những Tư Cảnh Hàn mà ngay cả Tề Thiếu Khanh cũng không thể dời mắt khỏi tôi, dù rằng tôi không phải là người phụ nữ hoàn toàn thuộc về anh ấy." Hoắc Duật Hy tiếp lời, giúp Hoàng Tịch Liên nói ra nữa phần còn lại.

Sau những lời này giữa hai người rơi vào trạng thái trầm tư, Hoàng Tịch Liên không lên tiếng nữa, Hoắc Duật Hy cũng rất an phận thưởng thức điểm tâm trên bàn.

Tình nhân có rất nhiều loại, lúc nhỏ mỗi khi cùng ba mình đi khắp nơi cô đã từng thấy không ít phụ nữ ve vãn ông, phương thức hạ cấp có, đẳng cấp có, quán bar có, người mẫu nổi tiếng có, ca hậu, ảnh hậu có, thậm chí xuất thân danh giá cũng có, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy ai như người phụ nữ trước mặt này. Mà soi vào Hoắc Duật Hy cô dường như thấy một phần của mình ở trong đó, đến rốt cuộc người phụ nữ là từ đâu đến?

Một lúc lâu trôi qua, Hoàng Tịch Liên mới khẽ lên tiếng: "Vậy cô có nghĩ đến tôi mời cô đến đây là để làm gì không?"

"Cái đó tôi vẫn đang mong chờ đáp án."

Hoàng Tịch Liên lại cười: "Với những lời cô đã nói với tôi vừa rồi thì không cần phải giả ngây thơ với nhau nữa đâu, ý định của tôi rất rõ ràng, từ lúc cô và Tề Thiếu Khanh vừa đến thì Tư Cảnh Hàn và cô luân phiên theo dõi nhau, điều này làm tôi rất không hài lòng, đưa cô đến đây là để khuyên cô nên biết khó mà thoái lui đó thôi."

"Vậy rốt cuộc đến bây giờ Hoàng tiểu thư còn giữ ý nghĩ đó không?"

"Tất nhiên là còn rồi, dẫu sao mà nói tối nay anh ta chính là của riêng tôi, ánh mắt của anh ta chỉ có thể nhìn một mình tôi thôi! Mà cô hết lần này đến lần khác gây sự chú ý cho Tư Cảnh Hàn, nên cô xem như là tình địch của tôi rồi."

Hoắc Duật Hy nâng mắt nhìn Hoàng Tịch Liên, "Nên Hoàng tiểu thư muốn chỉnh tôi sao?"

"Có thể nói như vậy, cho nên cô hãy tự đề phòng, hoặc tự lượng sức rời đi trước thì càng tốt. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt Tư Cảnh Hàn "của tôi" thì mọi chuyện tự nhiên êm đẹp." Hoàng Tịch Liên thẳng thắn nói ra suy nghĩ, cũng nhìn vào ánh mắt màu hổ phách to tròn của Hoắc Duật Hy.

"Vậy thì tiếc quá rồi." Hoắc Duật Hy đến đây đột nhiên đứng lên, không hề mang dáng vẻ nhu mì vừa rồi, nhìn Hoàng Tịch Liên đang ngồi đó thật hững hờ nhưng lời nói đầy ý vị: "Đối với Tư Cảnh Hàn hứng thú của tôi không còn nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta."

"Cô nghĩ tách ra rồi thì bản thân có bao nhiêu ảnh hưởng đến Tư Cảnh Hàn? Cùng lắm anh ấy sẽ có chút tư lự về ngày trước, nhưng..." Hoàng Tịch Liên nghi hoặc nhìn Hoắc Duật Hy, có vẻ không tin cho mấy.

"Tôi có thể chứng minh cho cô thấy." Hoắc Duật Hy cắt ngang, không dư thừa thêm lời nào đã bước ra ngoài.

Hoắc Duật Hy vén đi ra, ở đây Hoàng Tịch Liên nhìn theo một lúc lâu rồi vỗ tay một tiếng thanh thúy, gọi Mẫn Mẫn vào.

"Tiểu thư, chị lại gọi em?"

"Thái độ gì vậy? "Lại gọi" là thế nào, chị gọi em nhiều lần lắm sao?" 

Mẫn Mẫn nào dám trả treo, lập tức nở nụ cười nịnh hót: "Nào có, nào có, em vẫn luôn mong đợi được phục vụ tiểu thư mà."

Nghe vậy Hoàng Tịch Liên khá hài lòng, hất cầm về hướng Hoắc Duật Hy rời đi: "Mau tìm cách điều tra cô gái đi bên cạnh Tề Thiếu Khanh là ai cho chị, bao nhiêu cũng chi, à, đem đến DJ nhờ người săn tin càng tốt."

"Vâng ạ."

"Bộp." Hoàng Tịch Liên đánh tay một cái thích thú, còn lẩm bẩm kêu nhỏ: "Thật tốt quá rồi, cô ấy sẽ không buông Tư Cảnh Hàn ra."

Mẫn Mẫn nghệch người ra chả hiểu làm sao, cái gì mà không buông Tư Cảnh Hàn ra lại là tốt đẹp, xem kìa, chị ấy còn vui vẻ như vậy nữa?

"Tiểu thư, chị không sao chứ?"

"Có sao chỗ nào cơ, chị còn đang rất vui đây. Mau, nói với ba chị, tiểu thư đây khỏe rồi, xuống dưới đãi khách với ông ấy tiếp đây."

Nhưng nghĩ nghĩ lại, cô vẫn là trực tiếp xuống dưới sẽ nhanh chóng hơn.

"Có chuyện quái qủy gì vậy nhỉ?" Tiểu Mẫn nhìn bóng dáng Hoàng Tịch Liên hí hửng xách váy đi ra thì nhíu mày, tự hỏi, nhưng cũng chẳng có đáp án rõ ràng.

Cuối cùng đầy bất lực nhún nhún vai đi ra theo.

Hoàng Nam Tam được hay tin con gái quý báu chuẩn bị mò xuống đây lần nữa thì đích thân đại giá đi tìm nó, dĩ nhiên ngoài Tư Cảnh Hàn còn có Tề Thiếu Khanh đi cùng, dù sao bạn gái người ta cũng lọt vào hang của con gái ông, nhìn nó cứ y như thổ hào, ai không lo cho được chứ.

Từ xa đã trông thấy Hoàng Tịch Liên và Hoắc Duật Hy song song với nhau đang di chuyển qua hồ bơi lộ thiên về phía bên này, Hoàng Nam Tam thoáng hài lòng dừng bước chờ công chúa giá đáo, sẵn tiện nhân dịp này một lần nữa giới thiệu kỹ hơn cho Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh xem bày trí của biệt thự, để đánh giá xem hai thanh niên này có chút gì về phong thủy hay không.

Quả nhiên không làm ông thất vọng, cứ y hệt như trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, hai thanh niên này đưa ông hết từ bất ngờ này lại sang bất ngờ khác, đúng là hài lòng không chỗ nào chê được.

Phải mau mau bảo con gái câu cho được cá lớn vào nhà, nếu không thì nửa đời còn lại của ông sẽ tiếc nuối không gì sánh bằng.

"Tiểu thư cẩn thận!"

"A...!"

"Bùm!!!"

"Có chuyện gì vậy?!" Hoàng Nam Tam kinh hoảng nhìn sang phía con gái của mình, chỉ thấy trên bờ Mẫn Mẫn còn thất thanh mà dưới nước là hai cái bóng đang chìm dần.

Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn phản ứng nhanh hơn, lập tức lao qua. Hai người chẳng nói với nhau một lời nhưng động tác nhất nhất tương đồng, y hệt như được huấn luyện ra từ một chỗ, trong vòng chưa đến ba giây tây trang bên ngoài đã được tháo ra, vừa đến nơi giày da cũng tự động rơi khỏi chân, gần như vừa đến bọn họ đã phóng xuống nước.

"Đùng!"

Hoàng Nam Tam tay chân run cả lên, hì hục đi đến nơi chỉ chỉ xuống dưới mà không nói nổi lời nào.

Rất nhanh hai người đàn ông đã kéo được hai người phụ nữ lên khỏi mặt nước, bơi vào.

Khỏi cần nói mùa đông đang lạnh thế nào, hai người phụ nữ mặc lễ phục mỏng manh rơi xuống hồ mà nói chính là cực hình, vừa kéo được lên bờ đã run cầm cập không nói được lời nào.

Hoàng Nam Tam hốt hoảng ngồi trước mặt con gái rượu, "Tịch Liên, có chuyện gì vậy? Sao lại rơi xuống hồ? Con biết bơi mà, sao lúc nãy lại để bị chìm vậy hả? Muốn dọa chết ông già này phải không?"

Nhưng cô ấy không trả lời mà nhìn về hướng Hoắc Duật Hy.

Mẫn Mẫn lúc này vừa cuống cuồng kêu người mang khăn xuống thì đi đến khẽ giọng nhắc nhở: "Lão gia, người khoan hãy trách mắng tiểu thư, phải đưa chị ấy và Hoắc tiểu thư vào trong đã, ngoài kia khách còn đang dự tiệc, trước phải giải quyết ổn thõa thì mới tính chuyện này tiếp được."

"Nam Tam chủ tịch, cô ấy nói rất đúng, người cũng đã cứu được rồi, trước tiên phải để bác sĩ kiểm tra, người có lo lắng cũng không giải quyết được gì, tạm thời để chúng con đưa các cô ấy vào trước thay quần áo đã." Tề Thiếu Khanh lên tiếng trấn an, Hoàng Nam Tam ậm ừ nhìn nhìn con gái của mình một cái, thấy nó còn thần thái "anh tuấn" lắm thì gật đầu, dặn dò Tiểu Mẫn mấy câu nữa rồi trở về sân tiệc.

Hoàng Nam Tam vừa đi, lập tức khung cảnh ở hồ nước có chút ngượng ngập. Bây giờ mới ý thức được người kéo Hoắc Duật Hy lên không phải Tề Thiếu Khanh mà là Tư Cảnh Hàn, còn người kéo Hoàng Tịch Liên không phải hắn mà lại là anh.

Ban đầu cũng không ai để ý, nhưng bây giờ theo ánh mắt của Hoàng Tịch Liên thì quả thật Tư Cảnh Hàn còn ôm Hoắc Duật Hy đang vì lạnh mà run lẩy bẩy, người trong biệt thự đã đem khăn đến, Tư Cảnh Hàn nhanh hơn đón lấy, quấn Hoắc Duật Hy lại rồi bế lên, khuôn mặt nghiêm trọng đi vào trong biệt thự.

Hắn biết Hoắc Duật Hy không biết bơi. 

Tề Thiếu Khanh cũng biết chuyện này, nhưng Hoàng Tịch Liên thì biết.

Sắc mặt anh càng thêm tối, không nhân nhượng tóm lấy cánh tay của Hoàng Tịch Liên, thật lạnh lẽo chất vấn: "Hoàng Tịch Liên, cô làm gì cô ấy vậy hả?"

Bị đau, Hoàng Tịch Liên quay lại nhìn người đàn ông đã cứu mình lên, chau mày.

Hình như không hiểu được ánh mắt của cô, Tề Thiếu Khanh chỉ vào Hoắc Duật Hy đang co rúm lại trong ngực Tư Cảnh Hàn một cái rồi nói: "Cô ấy không biết bơi, nhưng cô thì biết, vì sao hai người lại cùng ngã xuống hồ cô lại không kéo người lên?"

Nhìn thái độ của Tề Thiếu Khanh hiện giờ so với lúc ân cần, dịu dàng khi ở cạnh Hoắc Duật Hy khác hẳn, Hoàng Tịch Liên vô cùng khó chịu, cáu giận đẩy anh ra, tự mình đứng dậy lấy khăn choàng lên người.

"Sẩy chân một chút không được sao? Chuộc rút không bơi được chẳng lẽ cũng là lỗi của tôi, anh nghĩ tôi rảnh rỗi hay ngu ngốc đến nỗi tự dưng muốn tìm chết?"

Tề Thiếu Khanh cũng đứng lên, cả người anh cũng không khá hơn, lớp quần áo ướt sũng dính ướt vào thân hình cao lớn, đẹp đẽ, nhìn Hoàng Tịch Liên cứng miệng như muốn gây sự với mình, không hiểu vì sao anh có chút không giữ được bình tĩnh như thường ngày, cũng không xem cô như một người phụ nữ liễu yếu, đào tơ đôi lúc sẽ có chỗ nhỏ nhặt, anh nên hiểu điều này mà đối xử tử tế. Hoàn toàn ngược lại, lúc này anh cực kỳ nghiêm khắc nhìn cô ấy, lạnh giọng hỏi:

"Cô cố tình?"

Anh càng như thế thì Hoàng Tịch Liên càng cho là anh vì bênh vực Hoắc Duật Hy mới không phân phải trái nổi giận với mình, nên cô càng tỏ thái độ bất hợp tác: "Đúng thế thì sao, tôi không vừa mắt Hoắc Duật Hy nên đẩy cô ta xuống hồ đó. Chẳng phải người đàn ông của tôi đã cứu cô ta rồi sao, a... hay là anh không cứu được cô ta nên ở đây nổi cáu với tôi? Ha, đáng đời lắm!"

"Hoàng Tịch Liên, cô đừng nghĩ bản thân có Nam Tam chủ tịch làm chỗ dựa thì coi trời bằng vung, nếu cô ấy có chuyện gì..."

"Thì anh nhất định không tha cho tôi chứ gì?" Hoàng Tịch Liên chen ngang, mặc dù cơ thể cô đang vì cái lạnh không ngừng run lên nhưng trong người lửa giận thì đang hừng hực, khuôn mặt trắng bệch của cô càng thêm quật cường, "Tề Thiếu Khanh, đừng nghĩ ba tôi nể mặt anh thì tôi sẽ kiêng dè, hôm nay trước sau tôi với anh ghi thêm một món nợ, sau này tôi nhất định sẽ chỉnh chết anh!"

Tề Thiếu Khanh day day huyệt thái dương, lại nhìn người phụ nữ trước mặt thật không biết nên dùng loại cảm xúc gì để diễn tả, rốt cục chỉ còn một câu: "Tùy cô."

"Đồ không có mắt!" Hoàng Tịch Liên dùng hết sức đẩy Tề Thiếu Khanh ra, suýt nữa thì khiến anh lần nữa ngã xuống hồ. Mẫn Mẫn sợ hãi kéo cô lại, liên tục cúi đầu xin lỗi khách lớn, sắp khóc ra tiếng nói với Hoàng Tịch Liên: "Tiểu thư, chị đừng vậy mà, như thế là thất lễ, lão gia biết sẽ nổi giận. Tiểu thư..." 

Trong lúc chỗ hồ bơi còn om sòm, thì không ai nhìn thấy được đôi môi của Hoắc Duật Hy vốn đang tái nhợt lại nở một nụ cười.

Chưa đến cùng, chưa biết ai sẽ làm chủ được ai.

Má cô áp vào lòng ngực của Tư Cảnh Hàn cảm nhận sự bỏng rát từ nơi hắn nhưng chẳng mang chút hoài niệm tình cảm nào.

Tuy rằng cô không biết bơi, nhưng cô lại biết được một điểm mấu chốt mà Hoàng Tịch Liên chưa biết.

Tư Cảnh Hàn, thuận tay trái.

Đến đây thì muốn hắn cứu được ai đâu còn là chuyện khó. 

Dù không yêu, không thương, thì ở dưới nước tóc cũng như rong biển thôi, đều là một cảm giác.

Cô và Hoàng Tịch Liên ở dưới nước đều giống như nhau, ai bắt được tay trái của hắn trước thì được kéo lên thôi.

Hoàng Tịch Liên không biết, cô ấy nghĩ rằng Tư Cảnh Hàn cố tình hướng về cô, nhưng cô thì biết, cho nên mới có tình.

Tư Cảnh Hàn, cuộc chơi là anh bắt đầu, nhưng người kết thúc... sẽ là tôi.