Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 77: Đứa con của tội ác (1)

Mới đó mà đã quá nữa trung thu, bây giờ thì Hoắc Duật Hy đã có thể trở lại làm việc ở công ty với khuôn mặt không tỳ vết.

Sau đêm đi chơi kia, buổi sáng hôm sau Tư Cảnh Hàn mở họp báo sớm, đa phần đều là giải trình và thừa nhận những lời Na Mộc Lệ nói là thật.

Tuy rằng những thế lực kình địch của Tư thị có cơ hội công kích này nhưng chí ít về phía những đối tác muốn hợp tác làm ăn lại khá hài lòng. Cái họ cần không phải là sự thật mà là Tư Cảnh Hàn có thể hợp thức hóa chuyện rối ren lần này không liên quan đến hắn, có như thế thì họ có thể danh chính ngôn thuận nói rằng đã kết giao với một nhà làm ăn trong sạch, dù bên ngoài có tin tưởng hay Tư thị hay không cũng chẳng ảnh hưởng, chỉ cần nói rằng họ tin tưởng sự trong sạch kia là được.

Thêm một vấn đề là Tư Cảnh Hàn có thể dẹp yên bọn cáo già ở công ty, việc Na Mộc Lệ tự mình nhận trách nhiệm là điều bọn họ không ngờ tới nhất, cũng không biết Tư Cảnh Hàn đã dùng thủ đoạn gì uy hiếp được cô ta ngoan ngoãn đến thế. Nhưng dù có phục hay không thì cũng đành ngậm ngùi khép miệng lại, không dám hé răng nửa lời, cũng không dám nhắc đến việc trước đây từng chèn ép hắn để người phụ nữ trong ảnh lộ mặt, công khai xin lỗi 

Scandal nào tạo ra cũng gây ảnh hưởng, nhưng muốn nó nhanh lắng xuống thì có một cách tốt nhất chính xuất một chuyện khác chấn động hơn để khỏa lấp scandal cũ. Đúng với cách trên, Tư Cảnh Hàn họp báo không bao lâu, dư luận đang xôn xao bán tín bán nghi thì một tin khác khiến người quan tâm sửng sốt hơn chính là ảnh hậu Na Mộc Lệ rút khỏi ngành giải trí, theo vị hôn phu của mình đến Anh.

Ban đầu Hoắc Duật Hy cũng cho rằng là đồn thổi nhưng khi hỏi Tư Cảnh Hàn thì hắn xác nhận là thật. Cô thấy bất bình cho Na Mộc Lệ, thế nào thì đó cũng là ước mơ và sự nghiệp của cô ta, khi đang đứng trên đỉnh danh vọng lại vì một người mình không yêu mà từ bỏ tất cả hoặc phải nói đúng hơn là bị tước đoạt đi ước mơ. Một màn này y hệt cô về trước, Tư Cảnh Hàn cũng dùng cường quyền ép chết hy vọng của cô.

Cô bất giác lại thấy cảm thông cho Na Mộc Lệ, thậm chí là thương hại cô ta.

Nhưng chuyện này còn có thể thay đổi sao, khi bá tước Anh - William Churchill chính thức lộ diện cùng Na Mộc Lệ, trước mặt bao nhiêu người khẳng định tình cảm với cô ta, cũng hứa hẹn sẽ thu xếp ổn thõa việc của gia tộc, không để cô ta chịu thiệt.

Khá khen cho bá tước Anh kia cũng thật si tình, lại có thể làm lớn việc đến thế, công khai chống đối với người nhà chỉ vì một Na Mộc Lệ mà thôi. Chuyện này nói ra ngoài thể nào cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc, Churchill làm vậy trưởng bối không tức giận cũng bất thường đi.

Na Mộc Lệ nhìn tới nhìn lui đúng là có phúc, cô ta cũng không phải loại cái gái hiền lương thục nữ mà lại có được người yêu mình thật lòng, chẳng những giàu còn biết mấy đẹp trai. Cô nhìn thôi cũng bị vẻ dịu dàng của Churchill làm tan chảy, chậc chậc...

Ngồi ở bàn trà trong phòng làm việc, Hoắc Duật Hy liên tục chống cằm mãi miết suy nghĩ về chuyện này đến nỗi Tư Cảnh Hàn đã gọi cô ba lần nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.

Hắn nhíu mày đặt bút trên tay xuống, cầm cái cốc của mình tiến về phía cô.

"Cạch."

Bây giờ cô mới giật mình nhìn hắn: "Có... chuyện gì sao?"

Tư Cảnh Hàn đứng trên cao nhìn xuống lạnh nhạt bảo: "Thay cho tôi cốc nước khác!"

Cô kêu ồ một tiếng lập tức đứng dậy, đem cốc ra ngoài, hiện tại cô rất thảnh thơi gặp ai cũng có thể bắt chuyện, đúng lúc gặp Mạc Doanh cũng cầm cốc đi ra từ phòng phó tổng đi ra, cô vui vẻ hỏi: "Cô cũng đi thay cà phê cho boss cô à?"

Mạc Doanh lắc đầu: "Không, cái này tôi lấy cho mình, boss của tôi đi Canada từ trung thu rồi, lúc nãy thuận đường nên vào phòng anh ấy để lấy tài liệu chuyển đi thôi."

"Ra là vậy. Nhưng mà chi nhánh của Tư thị ở Canada hoạt động tốt lắm sao, vì sao tôi thấy A Tư và Tư Cảnh Hàn đến đó suốt?" 

Mạc Doanh không nghĩ ngợi đã gật đầu, đương nhiên hoàn toàn không chỉ vì chuyện làm ăn mà còn do lý do cá nhân khác khiến cho Tư Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ, thậm chí là Mặc Lạc Phàm rất ưu ái tới lui Canada. Nhưng lý do này cô tuyệt đối không thể nói với Hoắc Duật Hy.

Mạc Doanh đáp như vậy Hoắc Duật Hy cũng không hỏi gì thêm, cô tranh thủ lấy một cốc nước lọc và một bình sữa ấm sau đó liền trở lại phòng tổng tài, Tư Cảnh Hàn đang nghe điện thoại, cô càng không dám tạo ra tiếng động quá mạnh lúc đi vào.

Cuộc trò chuyện kéo dài không quá ba phút, trong khi đó hắn chỉ đáp "ừ" và "được", ngoài ra không nói thêm lời nào khiến cô không phân biệt được người gọi diện là ai. Đến khi hắn đặt điện thoại xuống cô lập tức giơ cốc nước ra mời, Tư Cảnh Hàn đón lấy, thong thả uống.

Cô nhìn hắn uống nhưng không đi ngay, Tư Cảnh Hàn hiểu biểu hiện của điều này là gì, hắn đặt cốc xuống, tay trái lại cầm bút lên tiếp tục xử lý công việc, nhưng vẫn hỏi: "Muốn xin gì?"

Hoắc Duật Hy thầm khen ngợi hắn biết nhìn sắc mặt của người khác, cô không khách sáo hơi chồm tới: "Cũng không phải là muốn xin gì, chỉ muốn hỏi chủ nhật này buổi chiều anh được nghỉ, có về biệt thự dùng bữa với tôi không?"

"Chiều chủ nhật này chắc không được, phòng thứ ký các em có thông báo tôi phải đi tiệc thay Lạc Tư Vũ. Lẽ nào em không biết?"

Hoắc Duật Hy thầm mừng trong lòng, cố nhiên cô đã sớm biết chuyện này nên chỉ hỏi cho có lệ thôi, thứ cô muốn là cái khác. "Thế, buổi chiều ở nhà một mình tôi chán lắm... tôi đi trung tâm thương mại rồi đến công viên chơi một chút nha."

"Lại muốn ra ngoài quậy phá?" Tư Cảnh Hàn nhìn vào mẫu báo cáo rồi ký tên.

"Làm gì có, anh xem quần áo của tôi cũ hết rồi, bộ trang điểm cũng hao hụt vài món, muốn đi trùng tu lại một chút thôi."

Thật ra đây chỉ là một lý do mà cô bịa ra, từ lúc đến công ty cho đến bây giờ, chưa bộ đồ công sở nào cô phải mặc lại lần thứ hai, còn nói về mỹ phẩm, nếu thiếu cô có thể dặn hầu nữ đi mua bất cứ lúc nào chứ nào cần đích thân cô chạy đông chạy tây như vậy. 

Tư Cảnh Hàn biết cô nói dối nhưng không vạch trần, trong tay cô có giữ thẻ tín dụng của hắn, cô có dùng nó để mua gì hắn khắc biết, lần nào cô đến trung tâm thương mại chủ yếu là chi tiêu vào việc ăn uống. Nhưng cô ăn uống đàng hoàng không nói, toàn bộ ăn những món hắn không ưa nhìn, khiến hắn có cảm giác sẽ bắt bộ phận ẩm thực dẹp luôn việc phục vụ những món ăn vặt khiến mình ngứa mắt và các loại kem lạnh mà Hoắc Duật Hy lần nào lén đi ăn về cũng sắp phát viêm họng.

"Thế nào, có thể không? Ở nhà chán... lắm đó, anh đi tiếp tiệc làm sao biết ở nhà tôi buồn chán thế nào..." Cô sắp bò lên tận bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn mà than thở, hắn ghét bỏ đẩy cô xuống.

"Lần này không được tham ăn, một lần ở chợ đêm là đủ rồi." Hôm đi chợ đêm đó, hắn cho cô ăn kem, kết quả trở về cô đã phải ho cả đêm do nhiễm lạnh.

"Biết rồi, lần này tuyệt đối không ăn nhiều kem." Hoắc Duật Hy cũng không phủ nhận việc mình đến khu ẩm thực, dù sao hắn cũng biết thôi, bây giờ thành thật một chút mới dễ thương lượng.

Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn cô một cái, xem xem lời vừa rồi có bao nhiêu phần trăm đáng tin cậy. Nhưng chính hắn cũng biết tin cô là giao trứng cho ác. 

"Được rồi, chẳng phải em nói ăn trưa còn chưa no sao, bây giờ xuống dưới tầng kiếm chút gì đó đi." Hắn phẩy phẩy tay.

Mắt Hoắc Duật Hy sáng lên, dạo này tên đàn ông này tốt tính ra hẳn, cô cũng nên nhu thuận một chút đi. "Anh ăn gì không, tôi mang lên."

Tư Cảnh Hàn lắc đầu, hắn lại cúi đầu xem tài liệu, thản nhiên nói: "Tôi không muốn tăng cân giống em. Như thế buổi tối cả hai đều rất khó khăn."

"Tư Cảnh Hàn!" Hoắc Duật Hy giận run người nhưng chẳng dám mắng vì ở công ty hắn là cấp trên của cô, cô mạo phạm cô sẽ bị trừ lương. Cô chỉ tay về phía hắn, vừa đi ra ngoài về kiềm chế đến nghiến răng nghiến lợi:

"Anh... anh giỏi lắm!"

"Rầm!"

Cửa phòng bị Hoắc Duật Hy đóng sập lại, nếu như có nhân viên nào nhìn thấy nhất định sẽ phát hoảng mà ngất xỉu, họ thề là trên dưới công ty chưa từng thấy ai gan lớn đến nổi sập cửa phòng tổng tài mà còn ngang nhiên như vậy.

Tư Cảnh Hàn nghe tiếng bước chân của cô xa dần, nét cười dần thu lại, cây bút mạ vàng buông lỏng, từ cánh tay phải truyền đến từng hồi ê ẩm khiến răng hắn phải đánh chặt vào nhau để không kêu thành tiếng. Dựa theo thói quen, hắn mở ngắn tủ cạnh tay trái lần mò lọ thuốc giảm đau Mặc Lạc Phàm kê cho. 

Mỗi khi chuyển mùa là thế, nhất là trong thời gian mùa thu đến kết đông là lại thế này, Mặc Lạc Phàm dặn hắn tuyệt đối không được dùng quá nhiều thuốc giảm đau nhưng vào lúc này hắn đâu có tâm trạng mà đông đếm từng viên, chỉ vội đổ ra rồi ước lượng liền cho vào miệng, dùng nửa cốc  nước lọc Hoắc Duật Hy mới đổi cho mình một hơi uống cạn.

Lần trước bị sốt thê thảm được Hoắc Duật Hy đưa về ban đầu cũng tưởng là bị shock thuốc nhưng Mặc Lạc Phàm kiểm tra rồi, anh nói không phải, là do hắn bị nhiễm lạnh nên phát sốt mới gây ra triệu chứng giả. Nhưng cũng từ lần đó hắn phát hiện hắn không phải con người bất bại, hắn cũng phải dùng thuốc để áp chế cơn đau, và cũng vì thuốc mà chịu đau. Hắn cũng còn cảm giác của một con người băng da bằng thịt, hắn thấy có chút vui mừng.

Ngồi lặng yên ôm cánh tay trong giây lát, điện thoại không lâu lại rung lên từng hồi nhàm chán, hắn biết của ai nên trực tiếp ấn mở.

Là một cuộc gọi video.

[Lúc nãy Tiểu Hy vào phòng sao?]

"Ừ, bây giờ ra ngoài tìm thức ăn rồi, có chuyện gì cậu cứ nói tiếp đi."

Lạc Tư Vũ ngồi dựa vào sô fa, Đại Ngáo đang ngồi vắt ngang đùi của hắn, nó ngóng vào màn hình liền kêu ư ử vui mừng.

Lạc Tư Vũ vuốt đầu của nó, rồi nói với Tư Cảnh Hàn: [Tề gia cậu ta chắc sẽ đến Canada trong vài hôm nữa, nên muốn hỏi cậu một chút có ngăn cản không?]

"Tề gia và chúng ta có chung một cái đầu, chúng ta nghĩ thì cậu ta cũng biết nghĩ, nếu cậu ta có thể tìm được đến đó rồi chúng ta muốn ngăn cản thì cũng chỉ tốn hao sức lực."

[Vậy cậu muốn thuận nước đẩy thuyền luôn sao?]

Tư Cảnh Hàn chống trán, tay trái luồn vào mái tóc khiến khuôn mặt hắn trong màn ảnh càng gần hơn, Đại Ngáo bên kia cũng hăng hái hơn đưa mắt vào nhìn.

"Không, quá dễ dàng chẳng khác nào xem thường năng lực của Tề gia, chí ít cũng nên để cậu ta dạo chơi vài vòng. Dù sao cũng ít khi cậu ta đến Canada mà." 

Lạc Tư Vũ thấy Tư Cảnh Hàn cười thì chau mày: [Cậu bị Tiểu Hy thay đổi rồi, dạo này rất dễ cười thì phải?]

"Vậy sao? Thế mình bây giờ không tốt?" Tư Cảnh Hàn lại đùa cợt.

Mặt mày của Lạc Tư Vũ càng nghiêm trọng: [Không tốt... vì như vậy mình sẽ nghĩ sắp có chuyện không lành xảy ra.]

Nụ cười trên môi Tư Cảnh Hàn dần tắt. "Chuyện gì không lành cũng đã kết thúc từ ba năm trước rồi, tất cả sau này đều không quan trọng."

[Càng nghe cậu nói vậy mình càng thấy không ổn.] Lạc Tư Vũ thẳng thừng nói, nhưng nhìn nét mày của Tư Cảnh Hàn, hắn lại hỏi: [Tay cậu lại đau à?]

"Ừ, nhưng đã uống thuốc rồi."

"Tốt, mà Mặc Lạc Phàm dặn cậu thế nào cũng cậu nên cân nhắc đó. Còn phải kiếm tiền để nuôi người ta."

Lạc Tư Vũ nói rồi nhấc Đại Ngáo lên, thân mình múp míp của nó trong giây lát che khuất màn hình, đến khi Tư Cảnh Hàn lần nữa thấy được tình hình phía bên kia thì Lạc Tư Vũ đang di chuyển lên cầu thang.

[Mấy tháng rồi không về, cũng nên nhìn người kia một chút.]  Lạc Tư Vũ cất tiếng nhàn nhạt.

Tư Cảnh Hàn bên đây nhìn màn hình, lại nhấc đồng hồ lên xem, khẽ khàng nói: "Không phải chỗ cậu đã nữa khuya sao, chắc là ngủ say lắm rồi, đừng vào."

Lạc Tư Vũ hừ một tiếng: [Đừng dối lương tâm, cậu đích xác là đang muốn nhìn người ta.] Sau đó hắn cũng đã tiến đến trước cửa một căn phòng lớn, nhìn vào màn hình cười nhẹ, không cố kỵ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng tiến vào.

____________

Sự thật là chân lý của một cuộc hành trình tìm kiếm. Nhưng đến cuối cùng thứ chân lý đó chắc gì là một niềm hạnh phúc mà người ta vẫn hay mong chờ.

Chiều chủ nhật Hoắc Duật Hy được đi trung tâm thương mại thật. Vẫn có một hầu nữ đi bên cạnh để hầu hạ nhưng hơn hết là vì Tư Cảnh Hàn không yên tâm bản tính tham ăn của cô nên bảo Tiểu Mễ là theo canh chừng cẩn thận.

Khu ẩm thực của trung tâm thương mại nằm ở tầng giữa tòa nhà, khi Hoắc Duật Hy đến thì người có mặt khá đông, càng là như vậy cô càng thấy tự nhiên vì chẳng ai còn có thể để ý đến người xung quanh nữa.

"Tiễu Mễ qua đây, em cũng mau ăn một chút đi, sao cứ đứng ngơ ngác mãi thế." Cô nhiệt tình gọi Tiểu Mễ nhưng Tiểu Mễ không ngừng giật váy của cô: "Tiểu thư, chị ăn nhiều kem lắm rồi, ăn món khác nhé, nếu để thiếu chủ biết được sẽ mắng chúng ta mất."

"Cái tên đó mà biết thế nào, hắn còn dám làm gì chị sao, mặc kệ đi, chị còn muốn ăn thứ kem kia nữa." Cô vừa nói vừa chỉ vào thứ kem dâu màu hồng để trên cao.

Tiểu Mễ sợ hết hồn, kéo cô lại: "Tiểu thư, nếu chị về nhà bị bệnh thì lần sau thiếu chủ nhất định không cho đi chơi nữa đâu. Chúng ta ăn món nguội đi."

Hoắc Duật Hy nghe Tiểu Mễ nói thế cũng thấy lo sợ, nhưng cô vẫn còn muốn ăn lắm, giọng nói có chút nài nỉ: "Một cái này nữa thôi chị lập tức rời khỏi đây với em?"

Tiểu Mễ cũng không dám làm Hoắc Duật Hy buồn, cô đắn đo một chút rồi gật đầu: "Nhưng chỉ phải hứa ăn xong cái này liền đi."

"Được được." Hoắc Duật Hy liên tục gật đầu rồi nhanh chân đi đến gian hàng lúc nãy mình nhắm tới.

Trong lượng đông người lẫn vào nhau, Hoắc Duật Hy cũng như một chú chim lẩn quẩn trong bầy, cô nhón chân chỉ vào mô hình kem cho người phục vụ thấy, lúc này có một người phụ nữ ăn mặc thật đẹp bước đến cũng muốn lấy phần kem như cô.

Ban đầu Hoắc Duật Hy không thấy có điểm gì khác thường đến khi người phụ nữ kia ngày càng áp sát cô mới nhận ra có vật lạnh ngắt đặt bên cạnh eo mình. Người phụ nữ ăn mặt xinh đẹp kia mỉm cười như không, dùng đám đông để che tầm nhìn của Tiểu Mễ, nói với cô: "Hoắc tiểu thư, đừng lên tiếng. Mục lão đại của chúng tôi có lời mời."

Mục Đương?

Đây là lần thứ hai lão ta làm càn trong địa phận của Tư Cảnh Hàn, xem ra món nợ lần trước vẫn không thể một lần dứt điểm. So với lần trước đã trải qua một lần sinh tử, hôm nay cô không còn quá lo sợ.

"Ông ta lại muốn gì, ở đây là địa bàn của Tư Cảnh Hàn, các người làm gì tôi hắn chắc chắn sẽ không để các người thoát khỏi chỗ này." 

Người phụ nữ kia cười nhẹ, thu lại cây dao, đón lấy hai phần kem từ tay người phục vụ, đưa cho Hoắc Duật Hy một phần: "Đương nhiên chúng tôi biết chứ, nên hôm nay hoàn toàn không có ý làm hại cô, lão đại chúng tôi mời cô gặp mặt chỉ muốn kể cho Hoắc tiểu thư đây một số chuyện cũ mà thôi."

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú!" Hoắc Duật Hy muốn quay người đi nhưng người phụ nữ kia lại lên tiếng: "Chẳng lẽ chuyện liên quan đến quá khứ của Tư Cảnh Hàn và lý do vì hắn giữ lại cô bên  mình... cô cũng không muốn biết?"

Cô ta hết lời, quả nhiên Hoắc Duật Hy cũng dừng bước, người phụ nữ đạt được mục đích nhẹ nhàng tiến đến cạnh cô, như vô tình đi ngang qua nhau, một địa điểm chỉ đủ cho cô nghe thấy...

Tiểu Mễ nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười phút trôi qua, cô lần nữa đi về phía Hoắc Duật Hy: "Tiểu thư, chị ăn xong rồi sao?"

Hoắc Duật Hy đặt cái ly trống trơn xuống, lau khóe môi cười bảo: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Tiểu Mễ nghe cô nói vật thì vô cùng vui mừng, vì lần đầu tiểu thư của bọn họ nghe lời như vậy.

"Tiểu thư, đồ cần thiết chúng ta cũng đã mua xong rồi, chị muốn trở lại biệt thự luôn không?"

"Ưm... để xem, em biết Tư Cảnh Hàn mấy giờ mới về không?"

"Chuyện này em cũng không rõ lắm, nhưng Hàn quản gia có căn dặn chuẩn bị thức ăn cho thiếu chủ vào lúc tám giờ. Tiểu thư, có chuyện gì sao?" Tiểu Mễ nghi hoặc, đáng lẽ người hiểu rõ giờ giấc của thiếu chủ nhất phải là tiểu thư chứ, dựa trên hiểu biết của cô thì gần đây mối quan hệ của hai người cải thiện không ít.

Hoắc Duật Hy à một tiếng giải thích: "Không có chuyện gì, hắn cũng có nói với chị nhưng chị quên mất mới muốn xác định lại thôi."

Tiểu Mễ lập tức hiểu ngay, hỏi: "Vậy tiểu thư, chị còn muốn đi đâu nữa sao?"

"Đúng vậy, chị muốn làm spa một chút, có lẽ sẽ hơi lâu nên muốn biết hắn về giờ nào để còn tranh thủ."

"Vậy chúng bây giờ chúng ta đi luôn nhé, về sớm thiếu chủ sẽ bớt lo." Tiểu Mễ vẫn suy nghĩ cho đại cục mà đề nghị, Hoắc Duật Hy mỉm cười, không từ chối.

__________

"Cạch."

Hoắc Duật Hy được người phục vụ dẫn vào một phòng spa Vip phục vụ theo yêu cầu một người, một cách hoàn hảo để cô ly khai khỏi Tiểu Mễ đang ở phòng bên cạnh mà cô ấy không nghi ngờ gì.

Phía bên trong phòng quỷ dị không có phục vụ spa nào cả, chỉ có một người đàn ông trung niên mang theo khí thế u ám ngồi trên ghế salon chờ đợi. Cô nhận ra người phục vụ vừa đưa mình vào đây là người phụ nữ ở khu ẩm thực lúc nãy, cô biết chọn theo chân bọn họ chẳng khác nào đưa mình vào biển lửa, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhưng việc bọn họ chọn địa điểm gặp mặt cũng là một nơi khác trong trung tâm thương mại Tư thị, cho thấy viêc này đã được chuẩn bị từ rất lâu, chỉ chờ cô lộ diện sẽ hành động.

Mục đích của bọn họ là gì cô không biết nhưng để tỏ thái độ thành ý như vậy để cô đến đây thì có lẽ chuyến đi lần này không hẳn là bất lợi.

Mục Đương thấy cô tiến vào liền mỉm cười, làm một động tác mời, hướng cô về phía chiếc ghế đối diện. Hoắc Duật Hy cũng không khách sáo mà ngồi xuống, tự dộng rót cho mình một cốc nước.

"Xem ra Hoắc đại tiểu thư rất bình tĩnh." Mục Đương nhìn động tác thuần thục của cô thì nói một câu mang ý tán thưởng, khác hẳn với ông ta cô trả lời bằng giọng nói chẳng mang ý cười nào: "Vậy có gì để tôi đáng lo sợ?"

Mục Đương gật gật đầu, lão ta khoác tay lên tay vịn của chiếc ghế chế nhạo: "Đúng là người được Tư Cảnh Hàn cưng chiều rồi thì không cần sợ bất cứ thứ gì nữa, hắn dù thế nào cũng cứu được cô thoát thân phải không?"

"Đừng vòng vo, tôi không có nhiều thời gian, ông biết mà." Cô không có hứng thú cùng ông ta đàm đạo, chủ yếu cô đến đây là để nghe được chuyện mình cần nghe, những chuyện vặt vảnh khác không cần nhắc, kể cả món hận thù mà lần trước ông ta gây ra cho cô cũng như ngịch cảnh ba năm về trước hôm nay cũng không cần nhắc đến.

"Đúng là một con báo nhỏ hiếu chiến. Nhưng Hoắc đại tiểu thư đừng vội, chuyện tôi vừa nói liên quan rất nhiều dến điều cô muốn biết ấy chứ." Mục Đương mở hộp xì gà trên bàn, lấy một tẩu cho vào miệng, châm lửa.

Khói thuốc vừa bay lên, Hoắc Duật Hy đã cảm thấy khó chịu, mùi thuốc xộc vào mũi làm cô thấy ngứa ngáy vô cùng. Nói chung vì cô không quen trong môi trường sống của mình có mùi khói thuốc, đến cả Tư Cảnh Hàn còn chưa hút điếu thuốc nào trước mặt cô, mà hình như hắn không hút thuốc luôn thì phải.

Cuối cùng cô đành xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chau mày nói: "Ông có ý gì?"

Mục Đương cười trầm, nét già cõi trên mắt ông ta thu lại một chỗ ở khóe mắt: "Lần trước Tư Cảnh Hàn cứu cô đi bằng cách thức như vậy chính ta cũng thấy bất ngờ, nhưng hình như Hoắc tiểu thư càng là người bất ngờ hơn. Theo ta được biết mối quan hệ giữa cô và hắn từ ba năm trước đã đi đến đường cùng nhưng hắn luôn giữ cô bên cạnh mình lẽ nào cô không thắc mắc vì sao?"

"Điều này chẳng phải là thứ ông muốn nói với tôi sao?" Cô lạnh lùng chất vấn.

"Đúng vậy." Mục Đương thừa nhận. "Điều ta muốn nói với cô chính là chuyện này, nhưng trước hết cần làm rõ một chuyện chính là gần đây có phải hắn đột ngột đối xử với cô rất tốt, thậm chí như biến thành một người khác." Câu này của ông ta là một câu trần thuật, hoàn toàn là sự khẳng định không có chút nghi hoặc nào.

Hoắc Duật Hy cũng đoán được gần đây cuộc sống của cô thế nào ắt hẳn ông ta đã biết hơn tám phần, vì rất có thể trong biệt thự vẫn còn những Chu Nha khác đang làm việc cho ông ta. 

"Thế thì thế nào?"

Môi của Mục Đương nhếch lên: "Vậy cô có từng nghi ngờ là vì sao hắn lại làm vậy không?"

Hoắc Duật Hy không giấu: "Đã từng nghĩ, nhưng không biết." Phải, cô đã rất nhiều lần hỏi vì sao nhưng không bao giờ có được đáp án, trong khi đó Tư Cảnh Hàn vẫn tiếp tục dịu dàng với cô, tuy bề ngoài lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng lại có những hành động vô cùng kỳ quái khiến cô liên tục ăn được mật ngọt từ hắn.

"Có vẻ cô đang rất say sưa trong men tình của hắn thì phải, nhưng cũng không lạ gì một cô gái ngây thơ như cô bị mắc bẫy bởi một người mưu mô lão luyện như hắn." Mục Đương cười mang theo vẻ tiếc thương, nhưng chính thái độ này của ông ta phải làm Hoắc Duật Hy thấy khó chịu và thiếu kiên nhẫn.

"Tôi không hiểu ông đang nói gì, chuyện cá nhân của tôi không đến phiên Mục lão đại phải cảm thán."

"Ồ, xem ra cô thật sự muốn yêu kẻ thù không đợi trời chung của mình sao?" Nói đến đây thì ông ta hơi dừng lại, rít một hơi thuốc dài, sau khi nhả khói đôi mắt mang theo vẻ thâm sâu híp lại, giọng ông ta tràn đầy nguy hiểm: "Thế thì tôi khuyên cô mau tỉnh lại đi, Tư Cảnh Hàn và cô không thể nào có kết quả tốt đâu. Dù cho cô thật lòng yêu hắn thì hắn cũng không đời nào động tâm, hắn muốn chính là trái tim của cô rồi lợi dụng nó để trả thù gia tộc của cô mà thôi. Biết không?"

Không phải một lời nói của Mục Đương mà làm Hoắc Duật Hy mất ý kiến chủ quan, cô khẳng định: "Hắn chưa từng yêu cầu tôi yêu hắn, hơn nữa nếu hắn muốn có được trái tim của tôi thì sao còn hủy hoại những hạnh phúc và ước mơ của tôi, điều này chỉ khiến tôi càng thêm căm hận hắn, ông không hiểu sao?"

Lời Hoắc Duật Hy quả không sai nhưng Mục Đương chẳng vì thế vội giải thích, ông ta từ dưới bàn lấy một sấp tài liệu đặt lên bàn, ánh mắt của Hoắc Duật Hy cũng hướng về nó nhưng ông ta lại nói:

"Chớ nên vội xem, chỉ cần ngẫm nghĩ những lời tôi sắp nói đây cô tự khắc hiểu vì sao tôi lại nói Tư Cảnh Hàn đang muốn có được tình yêu của cô."

Hoắc Duật Hy cầm cốc nước bằng hai tay, cô không nhìn Mục Đương, cô không ngẩn nhìn ông ta vì Tư Cảnh Hàn bảo ánh mắt có thể bán đứng một người nên cô sợ ông ta nhận ra vẻ khẩn trương của mình. 

Cô bao lâu nay mong chờ sự thật, nhưng một khi sự thật phơi bày cô lại sợ đau, rách lớp da non ra, cô như con sâu bướm nằm trong kén, bị người khác cắt mất lớp vỏ mỏng manh kia, cô nhanh được thấy ánh sáng của sự thật, nhưng sau đó không bao giờ cất cánh bay được nữa.

Cô phải đắn đo rất lâu mới nhìn Mục Đương, nghĩ đến việc chắc sẽ đau rất nhiều cô thấy sợ, nhưng cô lại nghĩ đến nỗi đau của ba năm về trước và sự uất ức tức tưởi khi bị cuốn vào địa ngục mà chẳng hiểu lý do là gì. Có lẽ không còn sự đau đớn hay tuyệt vọng nào đáng sợ hơn thế nữa, có lẽ đến bây giờ cô cần nên biết, lý do của tất cả việc đó là gì.

Cô bao lâu nay nuốt tất cả oán hận vào trong lòng, diễn một vai ngây thơ, diễn một vai nhu thuận ở cạnh Tư Cảnh Hàn không phải là để chờ sự thật sao? Cô là đang chờ một ngày trở mình.

"Ông nói, tôi đang nghe."

Mục Đương nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô, trong đó là sự kiên quyết khiến ông ta bất ngờ, người phụ nữ trước mặt quật cường nhiều hơn ông ta nghĩ. Đến đây ông ta càng có thêm hứng thú, mang theo chút hoài niệm của một người thắng thế.

"Có vẻ trước đây cô xem thường năng lực thu phục lòng người của Tư Cảnh Hàn rồi, bản lĩnh lớn nhất trước giờ của hắn chính là tự tin. So với việc hắn khiến một ai đó hận hắn thì để biến kẻ đó trở thành thuộc hạ của mình còn dễ dàng hơn. Cô là một minh chứng rất rõ, cô có thể khẳng định với tôi trong khoảng thời gian ngắn vừa qua Tư Cảnh Hàn đối tốt với cô mà cô không có khuynh hướng ngã vòng tay của hắn không?"

Hoắc Duật Hy không trả lời, cô đưa cốc nước lên miệng nhấp một ngụm, có thể là một sự thừa nhận, hoặc không. Nhưng Mục Đương cũng không cần sự thừa nhận của cô, lão ta nói tiếp: "Sau bao nhiêu năm hắn lạnh nhạt, trong một thời gian ngắn lại thay đổi thái độ chẳng phải là dấu hiệu của việc ván cờ sắp đến hồi kết, hắn muốn đánh nhanh rút gọn sao?"

"Hắn đối tốt với cô không phải vì áy náy hay muốn bù đắp một điều gì mà chính là muốn cô rung động, lợi dụng thân phận người nhà Hoắc gia của cô để ngã bài với chính người nhà họ Hoắc. Hắn giày xéo được cô thì chẳng khác nào đang sỉ nhục thế giới còn lại mà cô yêu thương, Hoắc tiểu thư à."

Hoắc Duật Hy vẫn không hiểu làm sao? Chuyện mà Mục Đương nói Tư Cảnh Hàn đột ngột đối tốt với cô để cô ngả về phía hắn để khiến người của Hoắc gia tổn thương là thế nào? Vì sao hắn phải làm như vậy chứ? Hắn và Hoắc gia thì có cừu hận gì để cuốn cô vào biển lửa. 

Còn nữa, tại sao trước đây trong ba năm đó hắn lại không một lần triệt để thực hiện luôn mà phải giữ cô lại đến tận bây giờ. Dụng tâm của hắn là gì chứ?

Quan trọng cô đang nghi ngờ lời của Mục Đương nói, chỉ cần nghĩ đến những ánh mắt bất chợt thoáng qua của Tư Cảnh Hàn gần đây, cô lại cảm thấy không có lần nào là đùa bỡn hay diễn kịch, thậm chí đôi lúc cô còn nghĩ hắn đang thay đổi vì mình, hắn đang để ý mình đấy chứ! 

Chính hắn đang sa ngã vào ánh mắt của cô chứ không phải cô động tâm vì hắn!

"Ông luôn miệng nhắc tới Tư Cảnh Hàn và Hoắc gia, vậy giữa hắn và chúng tôi thì có ân oán gì để hắn phải lao tâm khổ tứ dụng tâm lên người tôi chứ?" Cô lý trí chất vấn.

"Cô vẫn không tin ta? Nhưng cũng không sao cả, ta đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, mở ra xem đi." Vừa nói Mục Đương vừa đưa sấp tài liệu trên bàn cho Hoắc Duật Hy. 

Cô nghi ngờ nhìn ông ta mới mở tập tài liệu ra, bên trong không có gì ngoài tấm hình của một người đàn ông và một người phụ nữ. Quan trọng, người đàn ông kia rất giống Tư Cảnh Hàn, nhất là đôi mắt sắc sảo và khuôn mặt đẹp như điêu khắc đó, tuy vậy Tư Cảnh Hàn có phần sắc sảo hơn người đàn ông trong tấm ảnh, trông hắn cũng lạnh lùng hơn người kia rất nhiều. 

Lạo nhìn đến cô gái nhỏ nhắn bên cạnh người đàn ông, cô ấy sở hữu một vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ mà chính cô là phụ nữ cũng phải si mê nhìn rất lâu. So với người đàn ông thì cô gái có vẻ non trẻ hơn rất nhiều, cô độ chừng họ cách nhau phải hơn mười tuổi, nhưng từ biểu cảm đến hành động đều cho thấy họ có quan hệ rất thân mật, trong ảnh cô gái còn nghiêng đầu ôm lấy người đàn ông làm dáng, sau lưng họ là một vùng tuyết trắng vô cùng thơ mộng. Có vẻ như hai người đang trong một kỳ nghĩ dưỡng, theo quan sát cô nghĩ chắc họ là một đôi vợ chồng.

"Đây là..."

"Không cần nghi ngờ, đây là ba mẹ ruột của Tư Cảnh Hàn." Mục Đương nói.

Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, trong lòng thầm cảm thán quả nhiên ba mẹ của Tư Cảnh Hàn không phải người bình thường. Thậm chí còn đẹp hơn cô tưởng tượng.

"Có phải rất đẹp đôi không?" Mục Đương thấy cô nhìn tấm ảnh mãi thì bảo.

"Đúng vậy." Cô không có lý do gì phủ nhận, quả thật rất đẹp đôi.

"Hừ hừ hừ... quả nhiên ai cũng nói vậy. Ta cũng thấy vậy, rất đẹp..." 

Hoắc Duật Hy nghe ông ta cười có điểm bất thường, cô ngẩn nhìn nghi hoặc. "Sao ông lại cười?"

Mục Đương nhếch đôi môi, ý vị: "Có lẽ ta nói cho cô một chút thông tin thú vị nhỉ..." Nói đoạn, ông ta xoáy ánh mắt thâm sâu vào bức ảnh trên tay Hoắc Duật Hy, từng chữ rõ ràng tung theo khói thuốc:

"Ba ruột của Tư Cảnh Hàn - Tư Cảnh Uyên là ông chủ của Tư thị, nhưng người mẹ thân sinh của hắn cũng chính là tiểu công chúa của tài phiệt họ Tư - Tư Tĩnh Nghiên."