Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 26: Người hắn yêu!

Không khí trên xe ngưng trọng, Hoắc Duật Hy không nói mà Tư Cảnh Hàn cũng chưa từng rặng hỏi. 

Tài xế hoàn toàn không dám nhìn về phía sau, số lần Tổng tài và Tiểu thư đi cùng nhau ra ngoài rất ít, nhưng mà lúc nào cũng thế, không hề vui vẻ.

Hoắc Duật Hy lòng rối như kiến bò miệng chảo, cô thừa nhận bản thân mình có chút nhát gan, đặc biệt là đối với loại khí thế áp bức của người đàn ông này.

Tư Cảnh Hàn ngược lại không nhìn cô, hắn nghiêng người nhìn ra cửa sổ, tay trái đặt trên đùi từng nhịp đều đều gõ.

Hoắc Duật Hy nhìn nửa khuôn mặt trắng nõn của hắn với khuôn cằm tinh tế, thật ra so với năm năm trước lần đầu cô gặp được hắn ở DJ thì bây giờ Tư Cảnh Hàn lại có thêm vài phần sắc nét, đặc biệt là khuôn mặt góc cạnh càng rõ ràng, tinh tế. Bộ dạng yếu ớt bị thay đổi hoàn toàn thành một rào chắn băng giá...

Hắn không còn hay cười nữa, hoặc là có cười cũng chỉ là nụ cười vô vị. Có cảm giác như cuộc sống của hắn vốn dĩ rất tẻ nhạt...

Cô chăm chú nhìn nhịp gõ ngón tay của hắn, như bị thôi miên không có dời mắt đi đến khi đến biệt thự Hàn Nguyệt, nơi mà Hoắc Duật Hy ba năm nay vẫn gượng ép bản thân gọi là nhà.

Khuôn viên rộng lớn, sang trọng bậc nhất cả nước, là một phần tài sản trong số vô vàn riêng của Tư Cảnh Hàn. 

Tài xế mở cửa xe, Tư Cảnh Hàn không nói không rằng bước xuống đã lôi Hoắc Duật Hy xuống xe, đi phía biệt thự.

Bóng của hai người trãi dài trên khoảng sân rộng lớn với thảm cỏ xanh mềm mượt, và các loại hoa lạ được trồng cẩn thật theo khuôn mẫu. 

Tư Cảnh Hàn sải bước dài vào phòng khách, rồi lên thẳng lầu. Hoắc Duật Hy không kịp trở tay, muốn vùng ra nhưng bị hắn dễ dàng túm được như bắt một con gà nhỏ, vào trong phòng tắm Tư Cảnh Hàn liền kéo cô đến bồn rửa mặt xả nước hết mức rồi đè mặt cô xuống.

"Ưm....ưm...." Hoắc Duật Hy bị ngộp, đưa tay đánh loạn.

Tư Cảnh Hàn lại kéo cô dậy, kéo đến lấy khăn lông mạnh bạo lau lên mặt của cô, rồi giật tung chiếc váy tím xuống, mở vòi sen lôi cô sang đó.

"Tư Cảnh Hàn, buông ra! Buông ra!" Nước lạnh dội lên người khiến cô rùng mình, không thở được lại theo bản năng trốn chạy. Tư Cảnh Hàn cũng không khá hơn cô, tây trang cũng ướt sũng nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Đến khi thấy được, hắn mới đem cô ra ngoài, ném lên giường rồi sấn đến nâng mặt của cô lên, "Như vậy có phải tốt hơn không? Sau này còn thấy em trang điểm thành bộ dạng phấn son kia nữa liền lột da của em, biết chưa?"

Có trời biết Tư Cảnh Hàn hắn kỵ phấn son dày đậm thế nào, mà đặc biệt là Hoắc Duật Hy, hắn thích nhìn ngắm cô nhất là lúc vẻ mặt thanh thuần, tinh khiết không trang điểm hoặc trang điểm rất nhạt, rất nhẹ nhàng. Càng thích đôi môi đỏ mộng tự nhiên đầy gợi cảm, nhìn thế nào cũng thấy thanh sạch, rất muốn hôn lên, chiếm giữ, từng chút một cắn nuốt.

Hoặc có lẽ vì một lý do nữa, chính là khi cô từ nàng tiên nữ bỗng chốc hóa yêu tinh dưới sự mê hoặc chúng sinh, lại càng câu dẫn càng nhiều đàn ông khác chực chầu, chòng chọc ý muốn xâm lăng khiến hắn vô cùng khó chịu, chỉ muốn lột da xẻ thịt bọn họ, rồi giam cầm người phụ nữ chết tiệt này ở bên cạnh mình mãi mãi! Không để cô lộ diện với bộ dạng đẹp đến câu hồn đoạt phách kia với thế giới bên ngoài nữa, chỉ muốn mình hắn chiêm ngưỡng, chiếm giữ thuộc về riêng hắn!

Hoắc Duật Hy không hiểu tột cùng là hắn bị gì, chỉ cảm thấy thân thể xích lõa bày ra trước mắt hắn thì vô cùng xấu hổ và mất tự nhiên, dù rằng không phải là hắn chưa từng thấy.

"Trả lời!" Giọng nói mang theo đầy mệnh lệnh lần nữa lập lại, Hoắc Duật Hy vẫn trân trối nhìn hắn, không mở miệng, chỉ ú ớ ngơ ngác. Tư Cảnh Hàn hơi mất kiên nhẫn, bắt lấy cánh tay của cô: "Giả vờ ngây thơ hay vẫn là đang ngoan cố chống đối tôi? Em dám mặc bộ váy thiếu vải như vậy đứng trước mặt mặt ông thì tôi không tin em không có tâm cơ, đừng giả vờ thanh cao nữa!"

"Anh tức giận với Tề Thiếu Khanh?"

"Hừ? Tề Thiếu Khanh? Em nghĩ chỉ có một mình hắn ta sao? Đám đàn ông ở bữa tiệc kia chính là lang sói nhìn người phụ nữ của tôi thèm thuồng đói khát, em nghĩ tôi không thể lột da bọn họ thì nên trừng phạt ai đây?"

Hoắc Duật Hy cuối cùng cũng ngộ ra thì ra là vậy, hắn không hài lòng với bộ dạng vừa rồi của cô, nhưng: "Tôi cứ tưởng người phụ nữ của anh đâu chỉ có mình tôi, bọn họ chẳng phải cũng ăn mặc động lòng người sao? Chẳng lẻ đối với ai anh cũng tức giận như vậy, không thấy phiền sao?"

"Câm miệng! Hoắc Duật Hy, em còn dám cãi lời tôi?!"

"Vì sao không?" Hoắc Duật Hy còn muốn nói tiếp nhưng khuôn cằm mĩ lệ đã bị người đàn ông kia thô bạo nắm lấy, đôi mắt hắn xẹt qua một tia hung ác, lạnh lẽo khiến cô sợ hãi.

"Hoắc Duật Hy, người đàn bà của tôi chính là do tôi quản lý. Tôi muốn thế nào thì chính là như thế đó, mà đặc biệt là người của Hoắc gia tôi càng phải chăm sóc tỉ mỉ, bọn họ có tự do duy chỉ có em là không thể. Vì em là của riêng tôi, hoặc là của tôi mãi mãi hoặc là tự tay tôi hủy diệc, người khác cũng đừng mong vọng tưởng tới, rõ chưa?"

"Tư Cảnh Hàn, anh là cầm thú chỉ biết nghĩ đến khát vọng chiếm giữ của riêng mình! So với cầm thú khi đói lên thì cũng chỉ nghĩ đến cách lấp đầy cái bụng của mình, bất chấp tất cả thì cũng không khác bao nhiêu!"

Tư Cảnh Hàn bị chọc giận áp Hoắc Duật Hy xuống giường: "Người dám mắng tôi trước giờ không có mấy ai, mà còn là đàn bà thì cô là người duy nhất đó! Cô không sợ tôi lột da của bạn thân cô à?"

"Ai chỉ biết uy hiếp người khác, có đáng mặt đàn ông không? Hay chỉ là động vật biết suy nghĩ bằng nữa thân dưới?!"

"Hoắc Duật Hy! Giới hạn của tôi chỉ đến đây là cùng, cô đừng tưởng tôi không dám đánh cô!"

"Đánh đi! Đánh chết tôi càng tốt, tôi cũng không cần gặp lại tên ác ma như anh!" Hoắc Duật Hy phẫn nộ cũng rống lên. 

Tư Cảnh Hàn khuôn mặt hoàn toàn là băng giá, gân trên thái dương cũng nổi lên nhìn người phụ nữ không biết trời cao đất dày dưới thân.

"Soạt soạt" Mấy thứ quần áo đắt tiền nhanh chóng bị cởi bỏ vứt xuống đất. Hắn xốc hai chân của cô lên cao, không màn dạo đầu đi vào.

"A..." Hoắc Duật Hy bị đau chịu nổi thét lên, cảm giác rát buốt đau đớn không báo trước xông đến đỉnh đầu. Sự ma sát khô khan rất rõ rệt như một sự hủy diệt khiến cô mất đi ý thức, khuôn mặt như bị rút cạn máu, trắng bóc tím tái, môi run rẩy lợi hại. Đôi tay đấm liên tục vào người Tư Cảnh Hàn, muốn đẩy hắn ra.

"Không phải nói tôi là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nữa thân dưới sao? Tôi liền chiều ý cho em xem thử suy nghĩ bằng nửa thân dưới là thế nào!"

"Khốn kiếp! Hỗn đản! Buông ra, buông ra!" Nước mắt của Hoắc Duật Hy tuôn ra như suối, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ. Đôi môi của cô nhanh chóng bị người kia chiếm giữ, hắn lại dùng sức ra vào địa phương non nớt khiến Hoắc Duật Hy muốn ngất đi.

Biết tránh không thoát, Hoắc Duật Hy cũng không muốn khuất phục, càng không muốn yếu thế. Cô đưa tay ôm chặt lấy cô của hắn, môi hôn chuyên chú hung hãn tìm kiếm phiến môi mỏng kia cắn mạnh.

Tư Cảnh Hàn nhíu mi tâm, mùi máu tanh mằn mặn xộc lên mũi cùng với đó là cảm giác đau đớn, hắn muốn lùi lại nhưng Hoắc Duật Hy như con báo nhỏ, câu chặt hắn không buông.

"Hừ" Tư Cảnh Hàn khẽ hừ một tiếng, giọng mũi phát ra từ khoang miệng của cả hai người, hắn nhắm mắt lại, đè Hoắc Duật Hy hẳn xuống giường, eo dùng sức thật lớn xuyên qua người của cô.

"A...." Hoắc Duật Hy chịu không nổi liền thảng thốt thét lên, buông đôi môi của hắn ra, Tư Cảnh Hàn đưa ngón tay quệt qua khóe miệng bị cắn rách của mình, mâu quang tối hơn ban đêm, hắn cúi đầu bóp cằm của Hoắc Duật Hy tiếp tục gặm cắn cùng với đó phối hợp nhịp nhàng với hạ thân, bắt hai chân của cô quàng qua eo của hắn.

Hoắc Duật Hy cũng không chịu thua, hai bàn tay đặt trên lưng của hắn ra sức cào cấu, để lại những đường móng tay đỏ hồng rát buốt. Đôi lúc cô còn bắt được cơ hội cắn lên xương quanh xanh, lồng ngực của Tư Cảnh Hàn với xanh tím dấu răng chi chít. Nhưng đổi lại cơ thể cô cũng bị hắn hành hạ không kém bao nhiêu.

Hai người cứ như vật lộn trên giường, điên cuồng giao hợp nhưng cũng như một trận chiến kiệt liệt gương đao va vào nhau.

Hoắc Duật Hy nắm chặt ga giường, cả người căng thẳng cong lên dán sát vào người của Tư Cảnh Hàn chịu đựng những cú nhấn người tàn sát của hắn, hô hấp đều kịch liệt như vậy chờ đợi thời khắc hắn tiến vào lại đi ra.

"Gaaaa....."

Đến khi cô không chịu nổi nữa thét lên, dòng thác lũ từ tận sâu trong cơ thể hai người cùng lúc tràn ra. Chỉ là đến cuối cùng tất cả đều lưu lại trong người cô.

Hắn thở hắc ra, có chút thõa mãn rồi lạnh lùng đẩy cô ra, xoay người đi vào phòng tắm: "Lần sau còn nhìn thấy em mặc những bộ đồ thiếu vải như vậy nữa thì người thiết kế nó đều chặt bỏ cánh tay. Em tự suy nghĩ đi!"

Hoắc Duật Hy nằm ngửa trên giường, thân thể còn run rẩy sau khi hoan ái, đưa ngón tay lên cắn chặt để giảm bớt đau đớn từ những nơi kia truyền đến.

Một lúc sau cô mới gượng dậy, run run nép vào tường cất bước khó khăn đi đến phòng tắm, Tư Cảnh Hàn bên trong quả nhiên không đóng cửa, thấy cô đẩy cửa đi vào hắn cũng không nói gì. 

Giữa hai người dù đi đến bước đường cùng nhưng vẫn theo một cách nào đó có mối liên hệ chặt chẽ, có lẽ là về thể xác. Dù không mấy tốt đẹp nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thân thuộc thành cố hữu này.

"Không xấu hổ nữa?" Tư Cảnh Hàn nhìn thân thể không chút che đậy của Hoắc Duật Hy nhướng mày hỏi.

"Quan trọng nữa sao?" Hoắc Duật Hy lạnh nhạt nói xong thì lê bước đi về bồn tắm, Tư Cảnh Hàn thấy vậy thì vươn tay kéo cô về phía mình, cùng nhau đứng dưới dòng nước.

"Tôi giúp em." Giọng nói có chút nhu hòa ẩn giấu cưng nựng, dịu dàng khó thấy, Hoắc Duật Hy không có phản kháng nhưng cũng chỉ đứng bất động.

"Vậy bé Duật muốn tắm ở đâu trước?"

"..."

Lúc ra khỏi nhà tắm, Tư Cảnh Hàn đặt Hoắc Duật Hy ngồi trên giường, cô quấn chăn quanh người cho hắn sấy tóc. Tư Cảnh Hàn đứng trên cao chỉ quấn đơn giản một chiếc khăn quanh hông, nhưng tay vẫn cầm máy sấy tập trung hông khô tóc cho Hoắc Duật Hy, khớp tay thon dài luồn vào da đầu của cô rất nhẹ nhàng, uyển chuyển xuyên qua từng lọn tóc.

"Anh sớm biết anh ấy ở bữa tiệc phải không?" Hoắc Duật Hy bất giác hỏi.

"Anh ấy mà em nói là Tề Thiếu Khanh sao?"

"Anh thừa biết rồi còn gì?" Hoắc Duật Hy không kiên nhẫn, sự điềm tĩnh của cô luôn thua bởi thái độ thơ ơ này của hắn.

"Nếu đã nghĩ như vậy vì sao lúc đó em còn dám cùng hắn ôm ấp?" Qua một lúc lâu, Tư Cảnh Hàn mới bình thản lên tiếng. Rồi sau đó hắn lại chậm rãi bổ sung: "Hay là bây giờ em mới nghĩ đến điểm này, là tôi cố tình mang em theo?"

"Bây giờ mới nghĩ ra."

Tư Cảnh Hàn nghe cô trả lời thì cười như có như không: "So với em thì Tề Thiếu Khanh đã biết từ lúc nhìn thấy em rồi, là hắn cố tình không nói, thuận nước đẩy thuyền, diễn cho tôi thấy một màn em cùng hắn thế nào tình thâm?"

"Vậy tôi không từ chối anh ấy, cũng là điều anh muốn sao?" Bàn tay để trong chăn của Hoắc Duật Hy xiết lại, có cảm giác khẩn trương đáng lý không nên tồn tại.

"Em từ chối hắn hay không cũng không quan trọng, vì điều tôi muốn là để hắn thấy dù em không cam tâm thế nào cũng phải ngoan ngoãn ở bên tôi, nghe tôi sai khiến, phục vụ tôi hoan lạc mỗi đêm!"

Tâm...đau lắm...

Hoắc Duật Hy không lên tiếng nữa, tại sao cô lại thấy ân ẩn đau đớn thế này.

Không, không được...cô không thể vì lời của hắn mà khó chịu.

Vì trên đời này chỉ có Tiểu Bạch mới khiến cô để tâm, bận lòng vì những lời lạnh nhạt của hắn. Tư Cảnh Hàn chẳng qua chì là một cái bóng, núp dưới vóc dáng của Tiểu Bạch mà thôi, cô quan tâm cũng vì khuôn mặt này của hắn, hoàn toàn không phải con người thật của hắn.

Hoắc Duật Hy bừng tỉnh, Tư Cảnh Hàn cũng đã sấy tóc của cô xong, hắn vuốt nhẹ rồi bung ra.

Đêm tĩnh mịch, hai người nằm trên chiếc giường king size rộng lớn, Hoắc Duật Hy tựa mặt vào ngực của hắn ngửi được mùi hương đặc trưng quyến rũ thoang thoảng quen thuộc.

Tư Cảnh Hàn vẫn theo thói quen thích thú vuốt ve tấm lưng xinh đẹp của cô, "Em dạo này coi bộ rất rảnh rỗi?"

Hoắc Duật Hy không hiểu ý tứ trong lời hắn nói, Tư Cảnh Hàn lại nói tiếp: "Có nhiều thời gian nghĩ về người đàn ông khác như vậy chi bằng theo bên cạnh tôi khoảng thời gian này."

"Anh lại muốn cái gì?"

"Muốn em đến Tư thị, làm thư ký riêng của tôi." Tư Cảnh Hàn thẳng thắn nói ra ý tứ của mình.

"Tôi không có kinh nghiệm xử lý giấy tờ, cũng không thích hợp xuất hiện ở đó."

"Tôi nói được thì chính là được. Hơn nữa có nói em sẽ xử lý giấy tờ sao, ngoài giấy tờ cũng có một số việc thư ký riêng có thể phục vụ tốt hơn đó." Hắn lại tà tứ nói, Hoắc Duật Hy đương nhiên hiểu là ý gì, tai đỏ lên vì thẹn.

"Độc tài!"

Tư Cảnh Hàn nghe cô nói như vậy cũng không nói gì, tay hơi thu lại ôm chặt cô hơn.

Đúng lúc này điện thoại ở đầu giường của hắn lại kêu lên.

Tư Cảnh Hàn hơi nhíu mày, khuya như vậy sao còn có người gọi cho hắn. Hoắc Duật Hy nằm trên người hắn nên đành ngồi dậy, Tư Cảnh Hàn mới chống tay lấy điện thoại.

Trên màn hình hiển thị hai chữ: Bảo bối, Tư Cảnh Hàn liền ngồi thẳng dậy, xuống giường khẩn trương bắt máy. 

"Alo?"

[Tiểu Bạch ơi, người yêu của cậu ở bên đây đòi gặp cậu suốt! Lúc ra ngoài không cẩn thẩn bị thương, bây giờ đang bệnh viện. Cậu bay về đây sớm đi!]

Tư Cảnh Hàn nghe xong, sắc mặt liền trầm trọng, lo lắng lan tràn trong đáy mắt, phần nhiều là đau lòng không chịu được. 

Hoắc Duật Hy lâu lắm rồi mới thấy được biểu cảm này của hắn, trước kia khi cô lúc đi chợ bị xe ô tô va quẹt, được đưa tới bệnh viện hắn cũng chính là dùng biểu hiện này hướng cô chăm sóc.

Còn bây giờ, tuy không nghe được trong điện thoại đã nói cái gì nhưng ắc hẳn người kia đóng vai trò vô cùng quan trọng trong lòng hắn.

So với Tiểu Tinh Linh của năm năm trước khi còn là Tiểu Bạch, thì hai chữ Bảo bối có thể tồn tại trong thế giới u tối, lạnh lẽo của Tư Cảnh Hàn lại càng có trọng lực sâu nặng đối với hắn hơn.

"Tôi phải bay ra nước ngoài bây giờ, chờ về rồi em hẳng đến công ty với tôi." Tư Cảnh Hàn vừa nói vừa thay đồ, hắn lại kết nói bộ đàm gọi người chuẩn máy bay tư nhân của Tư thị đến, sau đó liền mở cửa phòng, đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối cũng không nhìn đến Hoắc Duật Hy một lần.

Căn phòng rộng lớn bỗng chốc lạnh tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ còn lại Hoắc Duật Hy ngây ngốc nhìn về phía cánh cửa đã khép lại từ lâu.