Mặc Lạc Phàm nhận được cuộc gọi khi đang ở nhà.
Hoắc Duật Hy vừa bắt máy đã nói thẳng vào trọng tâm.
[Hắn có bị chứng tâm thần phân liệt không?]
Mặc Lạc Phàm ban đầu còn ngơ ngác sau đó lập trình được bộ não liền à một tiếng: "Em nhận ra rồi sao? Đúng là có một chút bệnh tình nhưng không nghiêm trọng như tâm thần phần liệt, hắn là mắc chứng rối loạn đa nhân cách."
Vì không có chuyên môn nghiệp vụ nên Hoắc Duật Hy có lẽ đã hiểu lầm vấn đề nên Mặc Lạc Phàm tốt bụng giúp cô định nghĩa lại.
Hoắc Duật Hy không quan tâm đó là loại bệnh gì, nặng hay nhẹ, điều cô quan tâm chính là Tư Cảnh Hàn đang bị bệnh.
Có lẽ Mặc Lạc Phàm hiểu được sự khẩn trương trong lòng của cô cho nên nói thêm: "Tiểu Duật Hy em đừng quá lo lắng, nếu không kích động đến hắn thì mọi sẽ như bình thường, đợi sau khi hắn hồi phục trí nhớ rồi sẽ tốt hơn nhiều."
[Tốt hơn nhiều? Nếu hắn không hồi phục trí nhớ thì sao? Anh có biết hôm nay hắn kích động đến thế nào không, Đại Bạch thằng bé nhìn thấy đã phải sợ hãi cả ba của nó.] Nghĩ lại Hoắc Duật Hy cũng phải nghẹn ngào.
Mặc Lạc Phàm muốn an ủi cô nhưng không biết nói làm sao, chung quy cô đang sốt ruột cho tên đàn ông kia thì anh có nói gì cô cũng xem là nghiêm trọng.
[Em không cần biết, tốt nhất anh tìm biện pháp cho em.]
"Tiểu Duật Hy em hiểu việc này đồng nghĩa với điều gì không, Tiểu Bạch của em nhanh chóng có được ký ức thì hắn có thể sẽ rời xa em, ba nhà các người có thể sẽ bị tách ra. Em thật sự muốn dùng phương pháp cưỡng chế để hắn nhớ lại?" Mặc Lạc Phàm cũng khó xử mà hỏi Hoắc Duật Hy.
Ở đầu dây bên kia cô thoáng im lặng, tất nhiên là đang suy tư. Khi lần nữa lên tiếng giọng nói đã mang theo phần đa đoan khó đoán: [Ai nói với anh hắn nhớ lại thì bọn em sẽ tách ra?]
"Ổ, cái này là em nói mà. Chỉ cần được ở bên cạnh chăm sóc hắn thì dù sau này hắn tỉnh lại em cũng cam tâm tình nguyện rời đi." Mặc Lạc Phàm đại khái tường thuật lại lời của cô.
[Lời này em nói hắn có nghe được không?]
"Không." Cái này là cô hứa với ba tên đàn ông bọn anh a, không có Tư Cảnh Hàn ở đó.
[Ha ha ha...] Hoắc Duật Hy cất tiếng cười cuồng ngạo khiến người khác phải sởn cả gai ốc, Mặc Lạc Phàm cũng thoáng run lên, sau đó cô mới nói tiếp: [Thì đúng rồi, em chỉ hứa với bọn anh, hắn đâu có nghe. Nên là không tính.]
"Cái gì? Tiểu Hy em... em..." Mặc Lạc Phàm giật mình phải nói lắp.
Hoắc Duật Hy lại cho là chuyện thường: [Chung quy em cũng đâu phải đàn ông nên đâu cần quân tử, chuyện thề thốt của phụ nữ anh cũng tin à? Mặc Tiểu Phàm, sao anh đột nhiên ngây thơ quá vậy, vất vả lắm em mới gặp lại hắn, sau bao nhiêu sóng gió em cũng chịu thiệt thòi mà, bây giờ bọn em còn có một thằng con trai, đặc biệt nó là tiểu tỷ phú, não của em bị úng mới buông cái mỏ vàng này ra.]
"Nhưng cho dù là vậy thì Tiểu Bạch nhớ lại hắn sẽ, hắn sẽ..." Mặc Lạc Phàm quan ngại giúp Hoắc Duật Hy nhưng cô cắt ngang lời anh.
[Hắn đuổi thì em phải đi à? Có pháp luật nào quy định vậy không? Nếu như đã không phạm pháp thì việc gì em phải nghe lời hắn, hắn đuổi thì em vẫn cứ ở đấy, còn nữa em sẽ cho cả thế giới biết Đại Bạch là con trai của hắn và em, đến lúc đó thì hắn có chạy đằng trời.]
Mặc Lạc Phàm không khỏi kêu lên: "Tiểu Hy, em thật thủ đoạn."
[Cảm ơn lời khen của anh.] Hoắc Duật Hy sau câu này cũng thu lại tâm tình đùa bỡn, đanh giọng nhắc nhỡ Mặc Lạc Phàm: [Anh tốt nhất nghĩ ra liệu pháp giúp hắn khỏi bệnh, nếu không thì phiền phức to với em đó!]
"Haiz... Tiểu Hy, nói đến cùng thì đây là một dạng tâm bệnh, thuốc cũng chỉ có hiệu quả ở một số mặt nhất định, hơn hết Tiểu Bạch ra nông nổi này là do bị đả kích lớn cộng với trước đó lúc nào hắn cũng sống trong trạng thái áp lực và dồn nén cảm xúc, cho nên quan trọng nhất vẫn là ở chỗ của em và Đại Bạch, em hiểu chứ?"
Đương nhiên là Hoắc Duật Hy hiểu, cô nắm chặt điện thoại, nhìn đến Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch đang chơi xếp hình ở một góc rất vui vẻ trong lòng chua xót từng đợt lan tràn. Hắn như bây giờ nguyên nhân đều xuất phát từ cô, dù ít dù nhiều thì cũng liên quan.
Đả kích lớn mà Mặc Lạc Phàm nói chẳng qua nói giảm nói tránh cho việc cô đã tàn nhẫn ra tay muốn giết chết hắn.
Tư Cảnh Hàn hắn khổ sở thế nào, từng đau đớn thế nào chắc có lẽ cũng chẳng bằng cái lần mà cô dùng con dao kia ghim vào lòng ngực của hắn.
"Đại Bạch, Đại Bạch chơi tệ quá... cái này phải xếp vào chỗ này mới đúng."
Ở đằng kia vì không biết Hoắc Duật Hy đang nói đến vấn đề gì trong điện thoại nên Tư Cảnh Hàn vẫn vô tư chơi với Đại Bạch, nhưng vì thằng bé quá chậm hiểu nên hắn cũng dần thiếu kiên nhẫn.
Đại Bạch bị chê, lập tức ôm đống xếp hình đứng dậy, chỉ chỉ: "Đại Bạch chơi giỏi mà, chỉ vì Đại Bạch muốn... muốn xem hai khớp đó có hợp với nhau không thôi."
Thằng bé này phải nói tính khí y hệt mẹ của nó, dù có cùng đường cũng dùng lý lẽ hùng hồn để biện hộ.
Hoắc Duật Hy cúp điện thoại, đi đến quan sát tình hình của hai cha con, Đại Bạch vừa thấy cô đã lao vào ôm chầm lấy, chỉ chỉ Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch bảo Đại Bạch chơi tệ, mommy... Đại Bạch chơi giỏi mà."
"Đại Bạch." Tư Cảnh Hàn thấy thằng bé muốn mách lẻo thì nghiêm túc nói: "Không được như thế, tính khí như vậy là không nên, bị ai xem thường thì phải chứng minh cho người đó thấy bản lĩnh, chứ không phải là kéo đồng minh biện hộ cho mình."
Hoắc Duật Hy xoa xoa đầu Đại Bạch dưới chân, nói với Tư Cảnh Hàn: "Hôm nay anh cũng ra dáng ba người ta quá nhỉ? Thằng bé chỉ bây lớn, anh nói thế nó có hiểu không?"
Có lẽ có, có lẽ không.
Nhưng tóm lại nhỏ không dạy lớn khó nghiêm.
Hắn đưa tay hướng về phía thằng bé, lần nữa gọi: "Đại Bạch qua đây."
Đại Bạch ngước nhìn mommy của mình, không muốn chơi với hắn nữa. Hoắc Duật Hy thấy thế muốn bênh con nên bế nó lên xua tay với Tư Cảnh Hàn: "Anh nói vậy là được rồi, Đại Bạch mặc kệ ba Tiểu Bạch, ba không chơi với Đại Bạch mommy sẽ với Đại Bạch."
"Vâng ạ."
"Bà xã, để Đại Bạch xuống, như thế thằng bé sẽ quen tính ỷ lại mất." Tư Cảnh Hàn lập tức cắt ngang.
"Đại Bạch rất ngoan, sau này lớn lên sẽ tự hiểu chuyện thôi, anh lại khéo lo xa."
Dường như không cùng quan điểm dạy con, chuyện gì có thể nhường nhưng chuyện này Tư Cảnh Hàn nhất quyết không nhường được, hắn gọi Đại Bạch lần nữa đồng thời cho thằng bé một ánh mắt: "Đại Bạch, ba cần sự tự giác."
Đại Bạch mẫn cảm nắm bắt được vẫn đề, đang trên tay Hoắc Duật Hy ì ạch thụt người xuống đất.
Ngược lại Hoắc Duật Hy đứng trước tình thế này có cảm giác Tư Cảnh Hàn không xem lời nói của mình trong mắt, toàn quyền quyết định đối với con trai nên có hơi bực bội, giữ Đại Bạch lại rồi nhìn hắn: "Anh như vậy là có ý gì, lời nói của em trong căn nhà này không còn giá trị gì nữa phải không?"
Tư Cảnh Hàn không có ý đó nhưng đồng thời không muốn cô quá nuông chiều con trai, đành nói: "Bà xã, chúng ta cãi nhau vì chuyện này không đáng chút nào, hôm nay tạm dừng ở đây, lúc khác chúng ta lại thương lượng tiếp, được không?"
Vì hắn hạ giọng nên Hoắc Duật Hy cũng bình tĩnh hơn, lại nghĩ đến những điều Mặc Lạc Phàm vừa nói cô cũng không dám căng thẳng hơn, buông Đại Bạch ra, lầm bầm một câu rồi quay người đi lên tầng.
"Đừng tưởng có bệnh thì muốn làm gì cũng được."
Nhìn theo bóng lưng hờn giận của cô Tư Cảnh Hàn thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế, nhân đó Đại Bạch cũng sà đến, lắc lắc chân hắn: "Tiểu Bạch, Đại Bạch sai rồi."
Thằng bé có vẻ hối lỗi nên hắn không nói nỡ trách, xoa xoa đầu của nó: "Được rồi, Đại Bạch biết nhẫn lỗi là tốt."
"Nhưng mommy có vẻ giận rồi, phải... phải làm sao đây?"
Tư Cảnh Hàn nhìn về phía cầu thang rồi lại nhìn con: "Thế thì phải nhờ Đại Bạch giúp ba Tiểu Bạch rồi."
Đại Bạch hiểu ngay, chỉ lên tầng trên: "Vậy Đại Bạch đi... đi lấy lòng mommy nhé?"
Tư Cảnh Hàn mỉm cười ấm áp, xoa đầu của nhóc: "Ừm."
Suốt đêm đó Đại Bạch vẫn luôn ra sức hàn gắn tình cảm của ba mẹ, ngày hôm sau tuy chưa mấy thành công nhưng vẫn khá hơn hôm trước rất nhiều, Đại Bạch thì vẫn bám theo mommy của nó nói tốt cho ba mình.
Ăn tối xong Tư Cảnh Hàn vừa ra phòng khách đã nhận được điện thoại, lúc này Đại Bạch và Hoắc Duật Hy đều vắng mặt nên hắn ấn máy nghe.
Đầu dây bên kia là Tề Thiếu Khanh, thấy hắn bắt máy thì hỏi: [Dậy sớm vậy?]
"Có chuyện gì?"
[Chuyện cậu nhờ tôi làm đã sắp xếp xong rồi, cô gái đó cũng rất hiểu chuyện, tôi thấy số tiền mặt đó cậu không cần chuyển qua đâu.]
Tư Cảnh Hàn nghe vậy thì ừ khẽ, chuyện Thẩm Vy êm đềm như vậy trôi qua cũng tốt, khiến hắn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
[Tư Cảnh Hàn, còn chuyện này tôi thấy nên nói với cậu.]
"Anh nói đi."
[Hôm qua Tư Vũ nói hiện tại Tư thị có vài chuyện trọng, nếu cậu có mặt thì sẽ tốt hơn. Vì tình trạng của cậu nên hắn vẫn chần chừ chưa thông báo.]
Tề Thiếu Khanh nói vậy Tư Cảnh Hàn cũng đại khái đoán được tình hình, anh không chờ hắn trả lời đã nói tiếp: [Nói thật, tôi thấy thời gian vui chơi của cậu cũng đủ dài rồi, có vài người sắp không đợi nổi nữa, cậu nên cân nhắc.]
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn."
[Không cần cảm ơn.] Giọng của Tề Thiếu Khanh có chút thư thả: [Hôm qua Tiểu Hy gọi cho Lạc Phàm, nói với cậu ấy vài câu thế này, cậu nghe xong xem có quyết định được gì không.]
"Anh nói đi."
[...]
Khi Đại Bạch đi ra Tư Cảnh Hàn đã chuẩn bị cúp máy, thằng bé là đà đi ôm lấy chân hắn lắc lắc ra hiệu. Hắn đưa tay xoa xoa đầu nó bảo chờ một chút rồi nói vào điện thoại: "Cảm ơn, Đại Bạch tìm tôi rồi, lát nữa tôi sẽ gọi lại."
[Không cần phiền phức vậy đâu, thật ra tôi nói vậy chỉ muốn cho cậu biết Tiểu Hy lần này có vẻ rất quyết tâm, cậu nên xem xét tình tiết này mà nương tay với em ấy.] Nói xong câu này Tề Thiếu Khanh cũng không giữ máy nữa, ấn tắt trước khi Tư Cảnh Hàn nói tạm biệt.
Vì có mặt con trai nên Tư Cảnh Hàn không giữ vẻ nghĩ ngợi trong mắt quá lâu, đặt điện thoại sang một bên rồi hỏi Đại Bạch: "Tìm ba có chuyện gì?"
"Đại Bạch đã giúp Tiểu Bạch nói tốt với mommy rồi, mommy đã không còn giận nữa."
"Thật sao?"
"Vâng ạ." Đại Bạch gật đầu thật mạnh, lại hỏi: "Đại Bạch làm tốt phải... phải không?"
"Ừm." Tư Cảnh Hàn xoa đầu thằng bé như một cách tán thưởng, sau đó lại dặn thêm: "Đại Bạch ngoan, Đại Bạch phải nhớ chỉ được đứng về phía của Tiểu Bạch mà thôi."
Đại Bạch lập tức gật như giã tỏi, ôm cổ của hắn: "Đại Bạch biết mà, Đại Bạch giống y hệt Tiểu Bạch vậy, nên Đại Bạch là của Tiểu Bạch thôi, không phải là của mommy." Thằng nhóc đọc trôi chảy câu thoại khiến Tư Cảnh Hàn rất hài lòng.
Nhưng rất nhanh hắn rút lại tâm trạng vừa rồi khi nó lại nói:
"Tiểu Bạch cho Đại Bạch thêm ít tiền tiêu vặt nữa đi."
Thằng bé tròn vo trông thật ngớ ngẩn nhưng trong bụng chứa đầy đen tối, vừa nói hai ba câu tốt đẹp đã quay sang đòi tiền.
Tư Cảnh Hàn muốn từ chối thì Đại Bạch nói thêm: "Mommy lần trước hỏi Đại Bạch rằng Tiểu Bạch có giữ tiền trên người không, lúc đó... lúc đó Đại Bạch rất giỏi, không có nói tiền ở đâu, nên... nên..."
Được rồi, được rồi, Tư Cảnh Hàn đã hiểu đại ý của nhóc, ra hiệu nhóc không cần nói nữa, hắn sẽ cho nhóc tiền, tuy nhiên không quên thỏa thuận: "Lần trước là ba tệ, bây giờ thêm ba tệ nữa là sáu tệ, trước khi Đại Bạch tiêu được 6 tệ này an toàn thì Tiểu Bạch sẽ không cho thêm đâu."
"Được, được." Đại Bạch đồng ý ngay.
Tư Cảnh Hàn thở dài, nhìn con trai không cần suy nghĩ đã gật đầu thì biết ngay nó chẳng nhớ được gì, nhưng vẫn đứng lên đi đến chỗ bình hoa to tướng trong góc nhà tìm quỹ riêng.
Tuy rằng nói Đại Bạch sẽ không phản bội hắn nhưng thằng bé quá thật thà, nên lần trước sau khi cho nhóc ba tệ hắn đã đổi chỗ cất tiền, sau hôm nay chắc lại phải đổi lần nữa.
Đại Bạch là đà đi sau chân của hắn, chăm chú nhìn cho đến khi hắn lấy được tiền ra thì kêu lớn lên: "Mommy thấy không, Tiểu Bạch có nhiều tiền lắm."
Tư Cảnh Hàn giật mình quay người lại, Hoắc Duật Hy quả nhiên đang khoanh tay đứng dựa vào cầu thang nhìn mình.
Hắn từ bất ngờ chuyển sang lo lắng, hỏi tên đầu sỏ chỉ đường: "Đại Bạch, chuyện này là sao?"
Thằng nhóc béo lùn nghe hỏi thì lần mò vào túi quần, cầm ra ba tệ với một đồng xu, giơ lên: "Tiểu Bạch chỉ cho Đại Bạch có ba tệ thôi nhưng mommy thì cho thêm một đồng nữa, nên là... nên là..." Nhóc bán đứng ba Tiểu Bạch vậy.
Tư Cảnh Hàn hoàn toàn sững sờ.
Thật sự không ngờ được người hắn tin tưởng nhất lại vì tiền mà bán rẻ hắn.
Đại Bạch ngoài vẻ ngoài giống hắn thì hầu như không có cái gì tương đồng với hắn nữa rồi. Hám ăn, hám tiền, cái này là đặc tính của Hoắc Duật Hy, thế nào con trai lại giống y hệt mẹ nó?
Đương nhiên sau khi bị vạch trần Tư Cảnh Hàn không còn gì để giải thích, mặc nhiên để Hoắc Duật Hy cướp đoạt hết tài sản trong tay, toàn là tiền giấy mệnh giá lớn mà Tề Thiếu Khanh đã đưa.
"Tư Cảnh Hàn, thật không ngờ anh còn có cái chiêu trò này. Nói rõ đi, anh để dành tiền làm gì hả? Để nuôi con hồ ly tinh nào hả?" Hoắc Duật Hy nhìn số tiền không nhiều không ít trong tay thì nâng giọng chất vấn.
Tư Cảnh Hàn chưa kịp giải thích thì thằng con trai dễ thương đã châm dầu vào lửa, ôm chân Hoắc Duật Hy đung đưa chỉ vào hắn: "Hồ ly tinh, nuôi hồ ly tinh... không có nuôi mommy với Đại Bạch."
"Đại Bạch." Hắn muốn ngăn lời của thằng bé nhưng Hoắc Duật Hy đã cắt ngang: "Kêu nó làm cái gì chứ, thằng bé nói thì có gì sai, anh giấu em giữ nhiều tiền như vậy là ý tứ gì? Tư Cảnh Hàn, anh nói cho rõ đi!"
"Bà xã..."
"Kêu em cái gì, hôm qua cao ngạo lắm mà, bây giờ thì tỏ vẻ dễ thương à, nhưng em không ngốc mắc lừa anh đâu." Hoắc Duật Hy bảo người ta giải thích khi người ta định nói thì cô lại cắt ngang:
"Gần đây không phải sinh nhật em, không phải sinh nhật anh, không phải sinh nhật Đại Bạch, anh Thiếu Khanh, A Tư, Tiểu Phàm đều không phải. Nhắc đến quà cưới cho Tề gia cũng là em chuẩn bị, hơn cả anh cũng không hảo tâm đên vậy đâu, thế thì anh giữ tiền để làm gì?!"
Tư Cảnh Hàn có hơi lúng túng, vì chuyện này liên quan đến Thẩm Vy nên hắn khá đuối lý không biết giải thích thế nào cho hợp lý, rốt cuộc đành hạ giọng, tự nhận lỗi trước: "Bà xã đừng tức giận, ông xã sẽ nhận lỗi mà."
"Sẽ nhận lỗi mà? Nói cứ như anh vô tội lắm vậy, Tư Cảnh Hàn, anh nói tiền này là cho Thẩm Vy phải hay không?"
Bị nói trúng tim đen cộng thêm việc không thể viện lý do Tư Cảnh Hàn đành đầu hàng, gật gật đầu rồi nhìn sang Đại Bạch: "Đại Bạch lên tầng tự chơi một chút có được không?"
Đại Bạch dường như đã ngửi ra mùi nguy hiểm nên gật đầu gọi hai con chó cưng đến rồi dắt chúng chạy đi lánh nạn ngay.
Sau khi Đại Bạch đi Hoắc Duật Hy cũng không ngồi gì nữa, thất vọng ngồi xuống salon, cúi đầu ôm mặt.
Tư Cảnh Hàn thấy cô như vậy đáy mắt thoáng qua đau lòng, cũng ngồi xuống, ôm bả vai của cô: "Bà xã, ông xã làm vậy chỉ muốn dứt điểm chuyện của Thẩm Vy thôi."
"Vậy tại sao anh phải lén lút giấu em?"
Vì nếu nói với cô, cô sẽ phát hiện ngay Tiểu Bạch hiện tại không phải Tử Mặc. Đương nhiên hắn không muốn như vậy.
"Ông xã không muốn bà xã phiền muộn nghĩ ngợi." Sau cùng hắn vẫn không thể nói ra sự thật.
Hoắc Duật Hy không chấp nhận được lý do này: "Thế anh có từng nghĩ anh càng giấu giếm thì em sẽ càng nghĩ ngợi lung tung không? Tư Cảnh Hàn, đây đã là lần thứ mấy hả?"
"Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, tạm thời em không nhận nổi hai chữ này của anh. Em cần thời gian!"
Tư Cảnh Hàn sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi phòng khách, hai người tiếp tục giận nhau, đáng thương nhất vẫn là Đại Bạch.
Sau khi thằng bé vào phòng ngủ Hoắc Duật Hy cũng đã đi vào, cô vẫn không nhìn đến Tư Cảnh Hàn nữa, cứ như vậy nằm xuống một bên giường gọi Đại Bạch đến với mình.
"Mommy, mommy đến đây nằm nè, Đại Bạch sẽ nằm ở kia." Đại Bạch vỗ vỗ xuống chỗ giường cạnh bên Tư Cảnh Hàn, rồi lật đật bò đến chỗ của cô.
Hoắc Duật Hy từ chối Đại Bạch, nằm tại chỗ.
Lòng tốt của Đại Bạch không được chấp nhận nên đành bò trở về vị trí cũ, nằm xuống cạnh tay Tư Cảnh Hàn, ánh mắt buồn thiu không hiểu: "Tiểu Bạch..."
Tư Cảnh Hàn đau lòng dỗ dành con trai: "Đại Bạch cứ ngủ đi, đã trễ rồi, đừng lo lắng gì cả." Sau đó cũng không nói gì thêm với Hoắc Duật Hy.
Cô nằm đưa lưng về phía hắn, nghe được câu này càng thêm phẫn uất, nhưng muốn chờ Đại Bạch ngủ xem hắn có nói gì với mình không, dẫu sao hắn có dỗ thì cô mới có cớ tha thứ.
Nhưng cô không biết được đêm nay Tư Cảnh Hàn có nhiều tâm tư trăn trở, hoàn toàn không kịp suy nghĩ phải nói thế nào với cô. Nhìn bóng lưng của cô ánh mắt hắn nổi lên một tình cảm khó tả, nhưng rất nhanh trở về với Đại Bạch, "Để Tiểu Bạch kể chuyện cho Đại Bạch nghe nhé."
"Vâng, vâng ạ."
Đại Bạch háo hức nhìn Tư Cảnh Hàn cầm cuốn sách "Nghìn lẻ một đêm" thật dày lên, lật đến một trang đã được làm dấu lần trước đó rồi mang kính vào, khẽ khẽ giọng đọc.
Hai con chó Gâu Đần và Đại Ngáo cũng đã ngay ngắn nằm ở cuối giường, ngoe nguẩy đuôi mấy cái rồi gục đầu lên chân nhắm mắt.
"Kỵ sĩ mà Alibaba thấy có vẻ là tên cầm đầu cả bọn, cũng vác cái hòm của nó như những tên khác, tiến đến gần tảng đá sát ngay gốc cây anh đang nấp. Sau khi vạch bụi bỏ đi mấy bước, hắn đọc rất rành mạch mấy tiếng: Vừng ơi, hãy mở ra."
Chỉ như vậy, một đoạn ngắn thôi đã đưa Đại Bạch béo tròn chìm vào giấc ngủ, thằng bé ban đầu còn rất lanh lợi hỏi mấy câu nhưng sau đó thì phì phò phò vô tư.
Tư Cảnh Hàn gác lại cuốn sách, đem cả người thằng bé ôm trong lòng, nâng niu đầy yêu thương.
"Bảo bối..." Hôn lên má của nhóc con đến khi hắn cảm thấy đủ thì mới buông ra, nhưng không đặt về vị trí cũ ở giữa mình và Hoắc Duật Hy mà đặt sang một bên cánh tay, đắp chăn cẩn thận cho nhóc.
Bây giờ hắn nằm ở giữa, chỉ cần quay sang là có thể chạm đến Hoắc Duật Hy, hắn gọi cô một tiếng, cô dường như đã ngủ quên mất nên không trả lời, cả nhịp thở cũng đều đều không thay đổi. Nói Đại Bạch giống mẹ, dễ ăn, dễ ngủ cũng là vì thế.
Hắn nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi không chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn mà hơi khom người phủ lên người cô, chỉnh tư thế ngủ của cô cho ngay ngắn, như cách thức đã đối với Đại Bạch hôn nhẹ lên trán của cô, nỉ non gọi:
"Bà xã..."
Lúc hắn gọi tiếng này trong ánh mắt màu lam biến chuyển thật dữ dội, đã lâu rồi trong mắt hắn không biểu hiện loại tâm tư này.
Có lẽ là do linh tính nên Hoắc Duật Hy khẽ trở mình, đem bản thân nghiêng người hướng về phía hắn. Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, rồi bản thân cũng nằm xuống, ôm lấy cô như báu vật.
Cứ như thế hai người lớn trên giường cùng nhau rúc vào một chỗ, cô lập Đại Bạch một mình nằm bên kia đang dang tay dang chân như hình chữ đại ngủ ngất ngây.
Đêm dài như vậy chỉ có mình hắn thức, trước sau nghĩ lại một lượt những chuyện đã qua, lời của Tề Thiếu Khanh nói trong điện thoại vẫn văng vẳng đâu đây, hắn tự hỏi, tiếp tục duy trì thế này thật sự tốt sao?
"Hoắc Duật Hy, em muốn ai đây?"