Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 205: Trời biết hắn có bao nhiêu cảm kích

Một tia cảnh giác ập lên trong đầu.

Đó là cảm giác đã lâu không thấy, trước kia khi còn ở bên cạnh hắn luôn luôn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm như thế này, hiện giờ, khi đã rời xa hắn lâu như vậy mà lại vẫn còn có cảm giác này hay sao?

Ngón tay mảnh khảnh xiết chặt túi xách trong tay, Lâm Hi Hi hỏi: “Chúng ta còn có đường nào khác để đi không?”

“Đoạn này thì không có nhưng đi đến ngã tư phía trước sẽ có bất quá chúng ta sẽ phải luẩn quẩn một vòng lớn mới có thể đến nơi, tiểu thư, cô có đi hay không?”

Nàng nheo mắt bị ánh đèn xe kích thích nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy được chiếc xe ngày càng tới gần. Tựa như bóng đêm kéo tới, đèn xe một sáng một tối hiện lên, khiến nàng cảm giác một tia lãnh ý.

Trong lòng căng thẳng Lâm Hi Hi nói: “Phiền anh đi nhanh một chút, đến phía trước thì quẹo.”

“Tiểu thư tại sao cô lại muốn vòng đường xa như vậy?”

“Tôi.. a!” Lời của Lâm Hi Hi còn chưa có nói hết, một đạo ánh sáng sáng chói liền từ phía sau kính chiếu hậu mà đến, là đèn xe chiếu vào kính xe, kích thích ánh mắt của nàng, ngay sau đó truyền đến tiếng nổ xe taxi bị va đập kịch liệt rung chuyển ầm ầm.

Một tiếng rên đau đớn, va chạm kịch liệt khiến cho thân thể của nàng va đập vào cửa xe.

Lái xe kinh hãi, căn bản không biết cái xe ma quỷ này muốn làm gì.

Bối rối lái xe liền hãm phanh lại, còn cho rằng chiếc xe phía sau muốn vượt qua mình nên thả chậm tốc độ, nhưng không có nghĩ đến khi chiếc xe áp sát vừa mới vượt lên phía trước liền lập tức quặt tay lái chặn ngay đoạn đường phía trước, phanh gấp dừng lại.

“A....” Lâm Hi Hi rên lên một tiếng, ngực bị dây an toàn xiết chặt, chiếc xe hổ báo dừng lại.

Nàng nhịn đau ngẩng đầu lên, ngoài chiếc xe màu xám có rèm che không có nhìn thấy gì khác nhưng lại cảm thấy có một luồng khí lạnh ùa vào mặt.

Ngực nhẹ nhàng phập phồng, nàng áp chế cỗ căng thẳng đang dâng lên khó khăn nói với lái xe: “Lái xe đi, đừng dừng lại, anh đừng có dừng.”

Lái xe thực đã vô cùng sửng sốt, không biết vì sao lại thế này, do dự nói: “Tiểu thư chung quy lại cô muốn làm cái gì?”

Lúc nói chuyện đã có hai người từ trên chiếc xe màu xám có rèm che kia đi xuống, tây trang màu đen âm lãnh khiến người ta khiếp sợ, càng đáng sợ hơn là trong tay họ là hai cây súng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức trở lên tái nhợt.

Màu đen ngưng trọng như thế, trước đây trên đường ít có chiếc xe nào từng trải qua như vậy, quả thực Lâm Hi Hi cảm giác được cái chết đang tới gần.

Nàng chậm rãi lắc đầu, trong giọng nói mang theo run rẩy cầu xin: “Anh nghe tôi được không, lái xe đi.”

Còn không đợi lái xe phản ứng lại, liền truyền đến ba tiếng nổ, “Bang, bang, bang”, nàng thất thanh hét chói tai.

Cửa kính trước xe liền bị bắn nát tươm, đạn bắn phá càn quét khiến cho lái xe căn bản không kịp trốn tránh, còn đang trố mắt, một viên đạn liền xuyên thẳng vào yết hầu của hắn.

Thân thể cứng ngắc một lúc, lái xe suy sụp ngã xuống, máu tươi ồ ồ chảy ra....

Bị bức bách trong xe Lâm Hi Hi bó gối hai tay ôm đầu cuộn mình một góc, mảnh vụn thủy tinh tung tóe trên bả vai của nàng.

Nàng thật vất vả mới lấy lại hô hấp của chính mình, hô hấp run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt toát đầy mồ hôi. Nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy được người bên cạnh trợn trừng mắt tê liệt ngã xuống bên cạnh mình, nhất thời sợ tới mức hấp phải một ngụm khí mạnh, nức nở bụm kín miệng.

“.....” Chua xót mãnh liệt cùng sợ hãi bao trùm trí óc, nàng ngậm miệng nhưng lại ngăn không được thanh âm nức nở.

Trừ bỏ một lần từng nhìn qua thi thể của Viện Y, nàng còn không có tận mắt thấy qua một người chết, lưng nàng dính sát vào cửa xe lạnh lẽo, gắt gao uất hận mình không thể rời xa cỗ tử thi một chút, xa hơn một chút.

Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.

...............

Tại sao lại như thế này? Ai tới nói cho nàng biết tại sao lại như thế này, nước mắt nóng bỏng tràn ra, toàn bộ đầu óc Lâm Hi Hi hỗn loạn cả người không khống chế được mà run rẩy.

Hai người âm lãnh bên ngoài xe tới gần, như là muốn kiểm tra cô gái trong xe rốt cục đã chết hay chưa, Lâm Hi Hi nghe được tiếng động, thân thể mảnh khảnh dán chặt cửa xe, mở lớn ánh mắt bị kích thích qua làn nước mắt nhìn thấy thân ảnh của hai người kia đang đi ngược trở lại.

Đừng lại đây....

Đừng lại đây....

Trong lòng nàng không ngừng kinh hô, sợ hãi tới cực điểm.

Đêm khuya trên đường cao tốc có rất ít xe qua lại, Lâm Hi Hi cố nén nước mắt sợ hãi nhanh chóng đem thi thể đang gục bên sườn xe đẩy xuống ngồi vào vị trí lái xe, cả người nàng đều run bần bật như trong hầm băng, nàng không thể dừng lại.

Bàn tay lạnh lẽo run rẩy sờ soạng đến vị trí chìa khóa dùng hết khí lực phát động xe.

Hai người đang tới gần nghe được tiếng động ngây ngẩn ra, rõ ràng thấy được thân ảnh tinh tế nhu bạch kích thích mị tử kia toát ra yếu ớt, lại tỉnh lại mà mưu cầu mạng sống.

“311” hai người đàn ông thô bạo hô lên một câu, giơ súng hướng về phía nàng.

Trong đêm tối âm lãnh, “Bang, bang” tiếng nổ lại lần nữa càn quét, mà khiến cho Lâm Hi Hi rưng rưng nước mắt cuộn mình ngồi thẳng dậy chuyển động tay lái hung hăng đạp chân ga nhanh chóng chạy đi, hướng tới hai người kia lao tới.

Viên đạn sượt qua tóc nàng găm vào ghế ngồi, nàng hét lên một tiếng, cuộn mình ôm bả vai, tinh thần sớm đã băng lãnh.

Hai người đàn ông vừa nghiến răng nghiến lợi hung hăng nổ súng một bên giật cửa xe ngồi vào trong xe của chính mình nhanh chóng phát động hướng nàng đuổi theo, tiếng súng nổ nhanh chóng sẽ kéo cảnh sát tới, thời gian của bọn họ thực quý giá.

Một cuộc đua sinh tử.

Hai cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Lâm Hi Hi gắt gao nắm chặt tay lái lung tung mà lái xe, như là nàng đang lẩn trốn tử thần chẳng qua là không biết làm sao để thoát khỏi những đợt tấn công không ngừng nghỉ từ phía sau, nàng xót xa, trên mặt tóc thực đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, một bàn tay run rẩy lấy di động trong túi xách ra, không biết bấm gọi tới dãy số nào đó.

Vội vã dán vào bên tai: “Cứu tôi, van cầu anh tới cứu tôi....”

Nàng nghẹn ngào, thanh âm nửa là run rẩy nửa là hét lên

Mà ở một chiếc di động ở chỗ khác, trong một chiếc xe đang điên cuồng lao trên đường, Tần Dịch Dương sau hơn nửa năm cách xa nhau nghe được thanh âm của nàng phát ra, nàng cho hắn câu nói đầu tiên.

Nàng nói, cứu, cứu tôi.

Trong chớp mắt kia tất cả yêu thương cùng đau đớn đè nén chất lên thành núi, tại đây trong đêm tối mù mịt mà đẫm máu này từ từ ầm ầm đổ vỡ.

Phía trước xuất hiện một chiếc xe màu trắng có rèm che, Lâm Hi Hi không kịp chuyển hướng chỉ có thể hung hăng dẫm chân phanh.

Thanh âm bén nhọn, vang lên trong đêm khuya trên đường cao tốc, như là lời cầu xin giúp đỡ của một sinh mệnh.

Chiếc xe màu xám có rèm che dừng lại ngay sát phía sau.

Lâm Hi Hi thực đã không còn khí lực để tiếp tục giãy dụa cùng phản kháng nữa, nàng chỉ nghe được tiếng súng vang lên, “Bang, bang” vô cùng chấn động, vang vọng tận chân trời.

Nàng thét chói tai ôm lấy đầu, cuộn mình ở một góc trống trải trong xe.

Không biết vì sao có những thanh âm này, càng nhìn ngoài màn đêm thì không thấy bất luận kẻ nào.

Thủy tinh vỡ vụn bén nhọn cắt lên cổ tay lên cổ chân nàng, nàng lui vào một góc bảo hộ chính mình, nhịn không được thấp giọng khóc nức nở, lồng ngực nàng kịch liệt run rẩy, không thể ngừng, không thể ngừng lại.

Tận đến khi xung quanh trở lên yên tĩnh.

Tần Dịch Dương phớt lờ vết thương trên tay nghiêm khuôn mặt tái nhợt, che đi cánh tay vừa bị viên đạn sượt qua, bàn tay dính đầy máu. Hắn xoay người hướng tới chiếc xe kia, trong nháy mắt mở ra cửa xe thấy được thân ảnh chính mình ngày đêm mong nhớ.

Trong chớp mắt kia thời gian hận không thể đứng yên.

Trên thân váy dài màu trắng của nàng đầy vụn thủy tinh, cánh tay mảnh khảnh dày đặc vết thương nhỏ vụn, đỏ thẫm mà chói mắt, nàng thu vào một chỗ không ngừng run rẩy bên cạnh xác người lái xe đã chết.

“Hi Hi....” Thanh âm khàn khan từ trong lồng ngực hắn phát ra, hắn cúi người, ôm lấy nàng.

Đem thân thể dính đầy máu của nàng từ trong xe kéo ra gắt gao mà ôm vào trong ngực, Tần Dịch Dương có thể cảm giác được nhiệt độ của người trong lồng ngực, tay nàng rất rất lạnh, trong ánh mắt ngập tràn nước mắt, hắn ôm rất chặt rất chặt, mới có thể xác định được người trong lòng là nàng. Là người con gái hắn tìm lâu như vậy tìm khắp nơi không thấy.

“Đừng giết tôi....” Thanh âm lẫn hơi thở mong manh, run rẩy từ trong yết hầu của nàng phát ra.

Cả người Lâm Hi Hi đều mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể mặc kệ tùy ý hắn ôm vào nức nở phát ra thanh âm vô cùng sợ hãi từ đáy lòng.

Sắc mặt Tần Dịch Dương tái nhợt, giống như có một lưỡi dao chí mạng hung hăng đâm vào trái tim hắn.

“Không sao rồi....” Gió thổi tới lạnh thấu xương, thanh âm khàn khàn của Tần Dịch Dương áp sát bên tai nàng, nâng lên bàn tay làm cho nàng dựa vào cần cổ ấm áp của mình, nói đi nói lại: “Không sao rồi” tận cho đến khi thanh âm trở nên nghẹn ngào.

Có bao nhiêu may mắn, mới có thể đem nàng từ khoảng cách gần cái chết đến vậy nhập vào lòng.

Trời biết hắn biết ơn ông trời thế nào.

“Hi Hi....” Làn môi hắn bao trùm vành tai lạnh giá của nàng, đem bao nhiêu yêu thương da diết cùng đau lòng truyền đến nàng, “Anh về rồi.....”

***

Trong căn phòng trống trải, có ánh sáng ấm áp tỏa ra.

Trần nhà màu trắng đến cả bình hoa cũng màu trắng, bức rèm bị gió thổi phập phồng cũng là màu trắng. Trong nháy mắt tỉnh lại kia nàng chỉ thấy chính mình.

Lông mi thật dài uyển chuyển hé mở rồi khép lại, thích ứng ánh sáng màu trắng ngà. Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hít một hơi, lại cảm giác được đau đớn âm ỉ trong người đều bộc phát, cảm giác được bản thân được đặt trong giường lớn mềm mại.

Nàng nâng tầm mắt trông thấy cảnh tượng trên trần nhà.

Trên trần nhà phản chiếu hình ảnh của nàng.

Lâm Hi Hi đang mơ màng rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo

Nàng chống đỡ cả người đau nhức ngồi dậy, ý thức lại lúc trước mình đã xảy ra chuyện gì, nàng mở mắt ra, nhìn đến quần áo của mình đã bị thay đổi, còn có những miệng vết thương nhỏ đã được xử lý.

Đầu nàng chợt trống rỗng, như bị hoàn toàn tẩy sạch không chừa tí dấu vết gì.

Chẳng qua là nàng nhớ rất rõ ràng, buổi tối nào đó nàng gặp phải chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời này, buổi tối ngưng trọng, gió lạnh thấu xương, còn có bản thân nàng thét chói tai đến khàn cả giọng.

Lâm Hi Hi cố gắng xoay đầu, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, con mắt sâu trũng xuống. Đột nhiên hình như nàng nghe được tiếng nói chuyện từ bên ngoài. Trong lòng Lâm Hi Hi chợt căng thẳng, đi chân trần xuống giường, một mạch đi đến bên cửa từ đây có thể nhìn thấy cảnh tượng từ bên ngoài. Một đại sảnh trống trải, vẫn là một màu trắng.

Lạc Thành dựa vào song cửa sổ, đang nói chuyện gì đó với một người đàn ông cao lớn, thanh âm vô cùng thấp tựa như sợ kinh động đến ai đó. Cái bóng dáng kia quen thuộc đến nỗi khiến tim ai đó đập loạn lên.

Lạc Thành gật gật đầu phụ họa Tần Dịch Dương, nhưng sau mắt kính sáng chói lại phát hiện được một thân ảnh mảnh khảnh.

Ánh mắt sau mắt kính của anh hiện lên một luồng sáng thân thể chậm rãi đứng thẳng lên, thản nhiên kêu lên: “Lâm tiểu thư.”