Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 144: Tần Dịch Dương, anh có yêu em không?

Ánh mắt của Tần Dịch Dương chưa bao giờ hiện lên tia khí phách cùng độc chiếm như vậy, cánh tay chế trụ cằm nàng khiến nàng hơi hơi ngẩng đầu, cúi đầu hôn xuống, mang theo khát vọng nồng đậm, nhắc nhở nàng, vấn đề này có bao nhiêu trần trụi cùng lộ liễu. Nàng muốn biết đúng hay không? Cũng có thể!

“Vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, đây là điểm mấu chốt của anh.” Thanh âm của hắn hỗn độn cũng nồng đậm uy hiếp, vọng vào tai của nàng. “Đã hiểu chưa?”

Hắn nói ‘vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời kkhỏi hắn.’

Không phải trong lòng Lâm Hi Hi không sợ hãi, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, vết hằn càng chặt, nàng hoàn toàn rối loạn, là hắn nói cho nàng biết, ‘Đợi cho hiệp nghị kết thúc nợ nần cũng sẽ xong.’ Mà hiện tại hắn lại nói ‘vĩnh viễn đừng rời khỏi hắn?’

Nàng không nói lời nào, cánh tay bức hiếp kia vẫn còn gắt gao thủ sẵn trên gáy, chậm rãi tăng lực, Lâm Hi Hi thực sự chịu không nổi, nghẹn ngào nói một câu: “Vâng.” Hô hấp yếu ớt rối loạn.

Đêm nay nàng cũng đã bị nhiều chuyện làm cho kinh động.

Tần Dịch Dương không nghĩ tiếp tục làm cho nàng có chút gợn sóng nữa, hai tay đang xiết chặt nàng chậm rãi giãn ra, ôn nhu mà ôm lấy nàng, làm cho nàng thoải mái dựa vào trong ngực hắn, hôn nhẹ lên trán nàng, yêu thương tột độ.

“Ngoan, anh ở bên cạnh em, đi ngủ sớm một chút.” hắn nhẹ giọng nói

Màn đêm mê ly, chỉ còn lại ánh trăng thản nhiên chiếu lên giường lớn màu xanh dương, không chút chân thật. Hiệu quả cách âm của phòng trên lầu hai thực sự tốt, căn bản nàng không thể nghe rõ thanh âm dưới lầu, trong lòng một cỗ lo lắng âm ỉ, ở trong lồng ngực ôn nhu của hắn mà chậm rãi dâng lên, Lily ở đó, nói vậy mấy người hầu sẽ để ý thật tốt, bọn họn luôn rất hiểu lý lẽ.

Ý nghĩ vây quanh đã bị đuổi hết đi cũng không dám ngủ, cũng không biết là vì cái gì.

“Tần Dịch Dương….” Nàng nhẹ giọng nhưng thực rõ ràng mà kêu tên của hắn, bàn tay mềm mại của nàng kéo áo sau lưng hắn.

Hai tay như thế mà ôm lấy hắn, tựa như là ôm lấy tất cả của hắn, Lâm Hi Hi mê ly mà gọi tên của hắn, cảm nhận rõ ràng được vòng ôm của hắn có chút động đậy, nhẹ nhàng “Ân.” Một tiếng, cúi đầu xuống chờ câu hỏi của nàng.

Nàng rất ít khi mà gọi cả tên lẫn họ của hắn như vậy.

“Anh yêu em không?” Vấn đề của nàng chứa đầy khát vọng, cũng mang theo không ít sự sợ hãi.

Tần Dịch Dương anh yêu em không?

Có đôi khi nàng không rõ ràng lắm sự bá đạo cùng độc chiếm như vậy có phải là yêu hay không, nếu không phải, hắn vì cái gì nhất định muốn nàng làm vợ của hắn? Vì cái gì mà đối đãi với nàng vô cùng thân thiết như vậy? Lại vì cái gì tựa như có thể đem tất cả sủng nịnh cấp cho nàng mà lại không nói yêu nàng?

Nàng cố gắng muốn chứng thực đây không phải là một cuộc giao dịch, bởi vì nàng đã bị lún quá sâu vào rồi, như vậy còn hắn thì sao?

Không khí bốn phía trở lên loãng hơn, Lâm Hi Hi không dám thở mạnh, chờ đợi trong thời gian ngắn ngủi, sự lo lắng vô cớ đốt cháy lòng của nàng.

Hắn nín thở cũng không mở miệng trả lời.

Năm năm trước khi hắn còn trẻ cũng rất ít đụng vào những từ ngữ xa xỉ đó, có lẽ hắn không hiểu đó là cái gì, chính là cho tới bây giờ hắn đều là lợi dụng nàng, mê hoặc nàng, muốn làm cho nàng giống như một con chim nhỏ lao đầu vào vòng vây của hắn không thể nhúc nhích, ngoan ngoãn hưởng thụ sự thân thiết cùng yêu thương nồng đậm của hắn. Có lẽ hắn là yêu nàng, nhưng còn chưa đủ.

Còn chưa đủ đến mức thẳng thắn nói với nàng, khiến cho nàng nhìn rõ tình cảm nguyên bản của hắn.

Nhẹ nhàng mà chế trụ cổ tay tuyết trắng của nàng, thanh âm hỗn độn trầm thấp chợt nhớ tới: “Không buồn ngủ phải không?”

Ở trong lòng của hắn mà còn có khí lực suy tư cùng hỏi han, điểm này khiến cho lòng hắn có một tia phức tạp, cũng có một chút hờn giận. Lâm Hi Hi giật mình, trơ mắt nhìn hắn lôi kéo tay mình quấn quanh cổ hắn, cũng ngoan ngoãn mà nghe theo, bộ dáng mê man kia, nghiễm nhiên đem cả thân thể và trái tim đều trao cho hắn.

“Vậy thì làm đi ….” Thanh âm của hắn rất hờ hững, lại mang theo một chút hương vị tình dục.

Ở thời khắc Lâm Hi Hi còn chưa kịp phản ứng lại, năm đầu ngón tay thon dài của hắn đã kéo rớt khóa váy dài màu trắng của nàng, bàn tay to lớn tự do mà tiến nhập vào lưng ong yểu điệu của nàng, nàng khẽ run rẩy, thân thể đột nhiên co lại. Hắn lại đẩy nội y tối màu của nàng ra, nhanh chóng cỏi bỏ, ngón tay tiến quân thần tốc.

“A…” Lâm Hi Hi đột nhiên thanh tỉnh, thân thể căng thẳng, chỉ có thể gắt gao quấn lấy cổ hắn, đến thân thể cũng không thể tự mình khống chế, nàng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt tuấn lãng không thể phá vỡ của hắn, nàng thậm chí còn muốn nhìn thấu vào tận trong lòng hắn, mà khoái cảm trước ngực đã mãnh liệt ùa tới, bao phủ nàng.

Ngón tay thon dài tà ác tùy ý vuốt ve trước ngực xinh đẹp của nàng, ngón tay nghiền nát điểm mẫn cảm kia đến đỏ bừng, một lần lại một lần, mỗi một lần chạm đến thân thể nàng đều run lên, hô hấp đều bắt đầu hỗn loạn.

Tần Dịch Dương cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đem chính hương vị của mình tiến nhập vào trong miệng nàng.

Loại cảm giác bị hắn ngang ngạnh mà chiếm giữ này, đây không phải là lần đầu tiên.

Nhưng là không có lần nào lại giống như hiện tại đây, chỉ là đơn thuần mà giữ lấy, mỗi động tác của hắn đều mang tính khiêu khích, rất có khả năng khơi mào dục vọng của nàng, hắn đã làm được, mỗi động tác cho dù là rất nhỏ cũng khiến nàng chịu không nổi, miệng nhỏ nhắn bị hôn đến bật ra nức nở, phát không ra tiếng, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập đến rối loạn.

Trong lòng Tần Dịch Dương một lần lại một lần tự hỏi chính mình, chẳng qua động tác của tay càng lúc càng dồn dập.

Nguyên bản hắn chính là cao thủ tình trường, quen thuộc từng điểm mẫn cảm trên toàn bộ thân thể của cô gái nhỏ nằm dưới thân này, hắn tận lực mà khiêu khích, ý định tra tấn đến mê mang rồi một cái xoay người đem nàng áp chế, dùng kỹ xảo đùa giỡn nàng đến toàn thân khó nhịn, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, trừ bỏ bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực thanh âm nghẹn ngào ngoài ra bất cứ cái gì đều làm không được.

“Muốn sao?” Hơi thở cực nóng của hắn phun tại bên tai của nàng, nhẹ nhàng mà khiêu khích hôn lên vành tai của nàng, động tác trên tay vô cùng bừa bãi, “Xin anh đi, xin anh muốn em.”

“A….” Lâm Hi Hi run giọng ngâm nga, ngứa quá…. Chạy trốn hơi thở của hắn, lại ngăn không được khoái cảm trí mạng giữa hai chân kia, một lần lại một lần, ngang ngạnh đoạt lấy toàn bộ hô hấp của nàng. Nàng sắp chịu không nổi!

“Xin anh …. Ngoan….. Xin anh giữ lấy em……” dục vọng của hắn buộc chặt, lại cố tình không cho nàng, nụ hôn ẩm ướt chôn ở cần cổ mẫn cảm của nàng tự do dùng sức mà mút, cô gái nhỏ trong lồng ngực hét ầm lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khó chịu mà vặn vẹo, lại bị một đôi cánh tay gọng kìm gắt gao khống chế, càng thêm đùa giỡn trêu chọc.

“Ô……” Nàng gắt gao cắn môi, ý thức toàn thân tùy theo hắn.

“Xin anh, van xin anh …….” Nàng đu khóc thành tiếng, toàn thân đỏ ửng, run giọng cầu hắn

“Xin anh cái gì?” Thanh âm khàn khàn bức bách hỏi.

Lâm Hi Hi lắc đầu, nói không nên lời, cái lưỡi nóng bỏng của hắn dời đi khỏi cần cổ nàng, lần xuống nụ hoa đã động tình dựng đứng ngạo nghễ trước ngực kia, cắn mút, nàng hét lên một tiếng hoàn toàn mất khống chế, ngón tay nhỏ bé yếu ớt bám chặt vào bả vai rắn chắc của hắn, run giọng khóc: “Xin anh, xin anh muốn em….”

Nghe được chính miệng nàng nói ra như vậy, trong lòng Tần Dịch Dương dâng lên một cỗ cảm giác đau lòng cùng khoái cảm, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên khóe mắt khóc sưng đỏ của nàng, thấp giọng dỗ dành: “Được … Đừng khóc Hi Hi, đừng khóc, … anh cho em…….”

Cánh tay nhẹ nhàng mở đầu gối nàng ra, hướng bên hông đẩy ra, hắn ngăn chặn môi của nàng, một cái mãnh liệt lao xuống chiếm giữ lấy nàng.

“A….” Dục vọng nóng bỏng đã chạm đến nơi sâu nhất …..

Bản thân giống như vừa trải qua quá trình bị xé rách, mỗi một tế bào đều đau.

Trên chiếc giường xanh dương mềm mại, một thân thể mềm mại mê người chậm rãi cong lên, đau đến không dám động đậy. Giấc mơ quá rõ ràng mà rành mạch, cả một đêm không ngừng tiến lên cùng chiếm giữ, khiến cho toàn thân nàng ngập chìm trong hơi nước.

Tia nắng ban mai ôn nhu tiến vào, khiến cho trái tim kẻ khác loạn nhịp lo lắng.

………….

Theo động tác đứng dậy của Lâm Hi Hi, chăn mỏng màu xanh dương chảy xuống, làm nổi bật lên dày đặc những dấu hôn xanh tím trên lưng trải đến tận bên eo nàng, xung quanh thực trống trải, yên tĩnh không có người.

Lại chỉ còn có một mình nàng.

Cũng không muốn rời giường, thân thể của nàng chìm sâu vào trong chăn đệm ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Phòng của hắn thực thoải mái, từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, trên cổ tay mảnh khảnh của nàng có một dấu màu hồng, không biết tối hôm qua làm sao mà in lại, nhưng là bộ ngực rất đau, phía dưới lại càng không cần nói. Nàng ngây người lại thực sự nhịn không được đứng dậy đi tắm.

Dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, dường như cứ như vậy sắp ngủ đi ở trong bồn tắm.

“Cốc, cốc, cốc” Cửa phòng tắm lúc này lại bị gõ vang lên.

Lâm Hi Hi ngoái đầu lại chậm rãi nhẹ giọng hỏi: “Ai?”

“Phu nhân, có điện thoại của tiên sinh, hiện tại cô muốn tiếp chứ?” Thanh âm của người hầu truyền đến.

Lâm Hi Hi sửng sốt một chút, ở trong bồn tắm mà tiếp điện thoại sao?

Nàng nhớ tới cả buổi tối hôm qua bị tàn sát bừa bãi, nàng như tù nhân đắm chìm ở dưới thân hắn, nói xong cả bản thân cũng cảm thấy thẹn với lời nói của mình, nhưng là khoái cảm lại một lần lại một lần dâng lên, khiến cho nàng sắp cho rằng mình thực giống như người đàn bà phóng đãng …. Tưởng tượng bị bức bách như vậy, nàng nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng lưu lại vết hằn thật sâu trên cánh môi, lại chậm rãi buông ra.

“Không được …. Chờ lát nữa tôi sẽ gọi lại.” Nàng nghẹn lời, nhẹ giọng nói.

“Vâng, thưa phu nhân.” Qủa nhiên người hầu đã đi xa.

Người đàn ông này, ngày thường luôn duy trì bộ dạng chói mắt bức người, tuấn lãng cao ngất không thể bắt bẻ, thời điểm ở cùng một chỗ với nàng lại luôn biểu hiện sự ngang ngược mà tà mị, trên giường hắn lại không chút tao nhã, hoàn toàn càn quấy điên cuồng, vì cái gì lại cũng phải lôi kéo nàng điên cuồng cùng hắn chứ?

Bất quá nàng chỉ yêu phải một người đàn ông lạnh lùng mà thôi, yêu đến chính mình cũng không biện pháp khống chế, muốn biết được trong lòng hắn rốt cục đang suy nghĩ cái gì……. Tối hôm qua lại bị bức bách làm ra cái chuyện khiến cho người ta xấu hổ hận không thể chết đi …..

Mặt Lâm Hi Hi thực nóng, dứt khoát nhắm mắt lại chìm xuống nước.

Nước gợn nhộn nhạo, ùng ục ùng ục văng ra một chuỗi bọt khí, mà cô gái nhỏ ở dưới đáy nước lại thật lâu cũng không thèm để ý.

Rất lâu sau nàng mới xuống lầu.

Đau nhức trên người được nước ấm xoa dịu đi một chút, nhưng vẫn còn đau nhức, nàng tùy tay chọn lấy một bộ quần áo mặc vào đi xuống lầu, nhìn chính mình trong tấm gương ở góc tầng trệt, tóc dài bay phấp phới, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng giống mhư bị yêu thương quá mức.

Nàng dời tầm mắt, đi xuống dưới.

Thực ngoài ý muốn khi không nhìn thấy thân ảnh Lily ở trên bàn, nàng không có quên cô ta cũng ngồi ở vị trí này trong nhà, “Lily đâu?” Lâm Hi Hi nhịn không được lên tiếng hỏi.

Người hầu xoay người nói: “Lily tiểu thư còn ở trong phòng, chúng tôi có lên gọi nhưng mà cô ấy không chịu dậy.”

Bữa sáng trên bàn thực phong phú, Lâm Hi Hi nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người hướng lầu ba đi lên. Chuyện trả hết nợ tối hôm qua khắc sâu trong đầu nàng, lời giải thích chính là thương tổn của cô ta, hy vọng lần này đi sẽ không gây nên sóng gió gì, nàng không có khí lực tiếp tục cãi nhau với một nữ nhân nữa.

Cửa phòng cuối lầu ba đóng chặt.

Đi dọc theo hành lang dài xa hoa đều là phòng, nàng đi đến trước gian phòng của Lily, nhẹ nhàng gõ cửa: “Lily cô tỉnh chưa?” bên trong không hề động tĩnh.

Lâm Hi Hi do dự mà gõ thêm một lần nữa, vẫn không hề động tĩnh như trước, một tiếng động cũng không có.

Nàng lùi từng bước, nhẹ nhàng nói một hơi: “Dưới lầu có bữa sáng, nếu cô tỉnh có thể đi xuống, nếu không thích, bảo bọn họ đưa đến phòng cũng được.” Ánh mắt nàng dừng trên cánh cửa đen bóng nói: “Không quấy rầy cô nghỉ ngơi.”

Nàng xoay người rời đi, lại đi chưa đến ba bước đã nghe thấy thanh âm mở cửa.

Thanh âm khàn khàn của Lily truyền đến: “Cô vào đi.”

Bước chân Lâm Hi Hi dừng lại một chút, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn xoay người đi vào.

Trong căn phòng tao nhã, rèm cửa hoa màu xám cuồn cuộn nổi lên, cửa sổ được khắc hoa chạm rỗng, rất có phong cách kiến trúc Châu Âu.

Nàng cũng từng xem qua căn phòng này trên lầu ba, mỗi một gian đều có phong cách bài trí giống nhau.

Gian phòng này thực thích hợp với Lily.

“Cô đến đây làm cái gì? Đến để chê cười tôi sao?” Thanh âm của Lily oang oang vang lên, ánh mắt đầy mệt mỏi cùng địch ý. Nguyên nhân chủ yếu là cô đau một buổi tối, căn bản là không có khí lực cãi nhau.

Lâm Hi Hi nhìn cô ta một lượt, nhìn đến áo ngủ nhàu nát mà cô ta đang mặc, tóc quăn màu nâu hỗn độn, xung quanh mắt có quầng màu đen rõ ràng, còn có tay trái, tay trái của cô ta thực rất cứng, quấn thật nhiều băng gạc, động cũng không dám động.

Ánh mắt nàng không khỏi chùng xuống, đi qua, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.

“Chính cô tự băng bó sao?” Nàng nhìn một hồi, nâng mắt hỏi.

Lily bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ, lại khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười khổ: “Cô cho là thế nào? Có ai quan tâm tôi sao?”

Lâm Hi Hi run sợ một hồi, không nói gì nữa, chỉ là, mở ra ngăn kéo dưới tủ trong phòng cô ta, quả nhiên là nhìn thấy dụng cụ cứu thương thường dùng, nàng lấy ra, đem ngăn kéo đóng lại.

Váy dài màu trắng khẽ chạm đất, Lâm Hi Hi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dặn, “Cô không nên cử động, tôi sợ sẽ làm đau cô.”

Trong lòng Lily sửng sốt, lại như trước lãnh đạm nhìn chăm chú vào nàng, cũng không có phòng bị gì, tùy ý để nàng làm.

Ngón tay mảnh khảnh cẩn thận đem băng gạc trên tay cô ta tháo xuống, thấy được xanh tím bên trong, có chút kỳ lạ, làm sao mà gãy được? Rõ ràng chính là trật khớp mà.

Bất quá cũng chỉ tưởng tượng được là rất đau.

Không có cách nào, nàng chỉ có thể dùng tăm bông giúp cô ấy dùng cồn rửa một chút, lại dùng băng gạc bao lấy.

“Cô cứ như vậy không được.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, lắc lắc đầu, “Bị trật khớp phải nhanh chóng lấy lại mới được, tôi không biết làm, cô phải đi bệnh viện thôi.”

Lily trào phúng cong khoé miệng lên: “Lại là không ai theo giúp tôi đi.”

Lâm Hi Hi im lặng một chút, lông mi thật dài rung động, chậm rãi đứng dậy.

“Cô cứ từ từ trước, tôi đi hỏi chị Tuệ một chút, xem có thể bảo người lái xe trong nhà chở chúng ta đi hay không.” Trong lòng nàng nghĩ rất đơn giản, ‘khi Lily ở đây, không thể mặc kệ nhìn cô ấy bị thương được.’

Lily không nói lời nào, chẳng qua là cắn môi của chính mình cắn đến tạo thành vết thương, ở một khắc mà Lâm Hi Hi kia đi ra, ánh mắt nâng lên, đáy mắt tối sầm lại.