Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 126: Có anh ở đây, không phải sợ

“Một cái mạng của cô, cũng chỉ là mạng của kẻ hạ nhân mà thôi, cô còn muốn như thế nào nữa? Khúc mắc giữa cô và Nhạc Phong, không nên kéo chúng tôi vào, toàn bộ Nhạc gia, đều không thích quản việc bao đồng.” Bà ta riết chặt hàm răng, nói một chuỗi toàn những lời vô cùng ngoan cố.

Lâm Hi Hi mẫn cảm nhận ra được, trong lời nói của bà ta cực kỳ mâu thuẫn.

“Đúng vậy.”, âm thanh mềm mại của nàng yếu ớt vang lên, vẻ mặt hiện lên một tia mệt mỏi “Chung phu nhân, tôi vốn cũng cho rằng, chuyện giữa tôi và Nhạc Phong chỉ cần tôi và hắn tự giải quyết là được. Nhưng tôi thật không nghờ đến Chung tiên sinh chồng của bà cũng tình nguyện dấn thân vào. Dẫu biết rằng đó không phải do ông ấy làm, nhưng tôi phải thừa nhận, thực sự ông ấy đã phải dùng sinh mệnh để đền bù…. Phu nhân, tôi thật sự rất xin lỗi.”

Chỉ một câu nói, làm thân hình trên sofa của Nhạc Cảnh San bỗng kịch liệt run rẩy.

Người phụ nữa trung niên khoảng 30 đến 40 tuổi, nhờ các phương pháp chăm sóc mà khuôn mặt vẫn tươi trẻ nhưng lúc này đây nó lại tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt cũng phức tạp hơn, ánh mắt mang theo tia sắc nhọn mà nhìn về phía Lâm Hi Hi.

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Tôi không hiểu”. Nhạc Cảnh San cười nhẹ một tiếng, ngồi trên ghế sofa.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, giọng nói mềm mại “Phu nhân, tôi có thể ngồi xuống chứ?”

Nhạc Cảnh San từ chối không cho ý kiến. Thái độ vẫn lạnh lùng như trước. Khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của nàng hiện lên một tia thông cảm, đi đến ngồi ở vị trí đối diện cách bà ta một sải tay

Trên mặt bàn có đặt một ly trà, hương thơm của trà thoang thoảng khắp phòng.

Ánh mắt nàng nhẹ nhàng đảo qua xung quanh, cũng lộ ra một nụ cười.

“Trước đây Chung tiên sinh có phải thích ngồi ở vị trí này hay không?” Lâm Hi Hi cười yếu ớt, nhìn thoáng qua gạt tàn tàn thuốc ở bên cạnh, rất tinh xảo mang theo màu sắc gốm sứ Trung Hoa cổ xưa, ánh mắt mềm mại mê ly: “Thoạt nhìn đúng là đặc biệt yêu thích, phu nhân đến bây giờ bà vẫn giữ nguyên những đồ vậy này sao? Không biết sau này có thể dùng lại hay không?”

Sắc mặt Nhạc Cảnh San càng thêm tái nhợt hơn, trong nháy máy hận ý nồng đậm bắt đầu bốc lên.

“Lâm tiểu thư quả thật được dạy dỗ rất tốt.” Giọng nói của bà ta có chút khàn khàn. Ánh mắt tựa như muốn giết người: “Trước khi chưa được sự cho phép của chủ sở hữu, xin không nên dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào bất kỳ thứ gì, còn vị trí kia nhất định không phải là chỗ mà loại người như cô có khả năng được ngồi vào. Cô và người bạn đã chết kia của cô cũng chỉ là một loại người, một chút ủy khuất là đã làm cho trời long đất lở, hiện tại không phải đã bồi thường cho các người một cái mạng người sao. Làm loạn một chút, mất mặt còn chưa có đủ sao?”

Nhạc Cảnh San cười cười, để lộ ra nét mặt xinh đẹp nhưng giống như độc dược: “Cô muốn nói chuyện gì với tôi? Cô mất bạn, tôi mất chồng, đừng giả bộ bi thương trước mặt tôi, cũng đừng đem thân phận ti tiện hiện tại của cô đến đây đàm luận công đạo với tôi.”

Trên người bà ta mặc một bộ đồ quyến rũ đậm chất Giang Nam áo khoác cờ nước Mỹ, tà áo xẻ dài tới chân, chỉ là dùng ngôn ngữ ác độc hướng Lâm Hi Hi phía đối diện nói, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của nàng nhất thời cứng đờ, như bị sét đánh.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng thực ấm áp, Lâm Hi Hi ôm chặt hai vai mình, nghĩ có chút lạnh.

Hào môn sâu quá, thật đúng là rất sâu?

Nơi sâu kia, đều chôn giấu những thứ đáng ghê tởm như vậy dưới lớp rong và nước kia sao?

Nàng giương ánh mắt mát lạnh lên, dùng ánh mắt không hề che giấu hận thù mà nhìn Nhạc Cảnh San, nhẹ nhàng mở miệng, từng từ từng chữ tựa như lấy máu viết rõ ràng: “Chung phu nhân, tôi nhắc nhở bà, sinh mệnh trên thế gian này, không có phân chia cao thấp, trong mắt coi cao quý thì là cao quý, trong mắt coi đê tiện thì chính là đê tiện. Bạn của tôi qua đời, tôi thực rất thống khổ, thế nhưng Chung phu nhân, bà cũng không có gì phải thống khổ sao?”

Ngón tay nhỏ bé yếu ớt của nàng đặt bên thắt lưng, không để người khác phát hiện tư thế khác lạ ấn cái nút.

“40% cổ phần của Nhạc thị đều đã chuyển qua danh nghĩa của bà, đó là phần bồi thường cho cái chết của Chung tiên sinh, phần tài sản này, không biết đã đủ bồi thường cho tính mệnh cao quý của tiên sinh nhà bà chưa? Nếu như bà thấy còn thiếu, như vậy xin hãy nói cho tôi biết, trước đây vì sao phải cầm tiền để bán đứng mạng sống cùng thanh danh của chồng bà, đấy mới là vũ nhục ghê gớm nhất sao?”

Lời nói của nàng lạnh lùng mà sắc bén, đánh thẳng vào trái tim yếu đuối của Nhạc Cảnh San.

Chỉ trong một cái chớp mắt, cơ hồ Nhạc Cảnh San như bị thương nặng, toàn bộ khí lực trên người đều bị rút hết, ngón tay run rẩy, khăn lụa rơi xuống.

“Tôi không có…” Cánh môi bà ta có chút khô nứt, run run cầm tách trà nhấp một ngụm. Nhiều lần nghĩ cách chống án trên tòa, nhưng chồng bà ta đều không đồng ý.

Nhìn tinh thần uể oải mà cụt hứng của chồng bà, cái loại bất đắc dĩ này, xé nát lòng của bà: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi không có bán đứng ông ấy, chúng tôi tự nguyện, Lâm Hi Hi vụ án của cô đã kết thúc, cô còn muốn tiếp tục dây dưa để làm gì?”

Nước mắt của bà chảy ra, không giấu nổi sự đau đớn khôn cùng.

“Không phải tôi muốn dây dưa, tôi chỉ muốn biết, vì sao Chung tiên sinh lại chịu tội thay Nhạc Phong, đến tột cùng bọn họ đã uy hiếp bà cái gì?”

Ngữ khí của Lâm Hi Hi nhẹ hơn một chút, nhưng khí thế vẫn ép người như trước.

“Không phải là nhận tội thay.” Nhạc Cảnh San run rẩy hô lên một câu. “Dù là ai làm đi chăng nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục đôi co với cô”.

Nói xong bà ta ngồi tựa vào ghế sofa, cường điệu nhấn mạnh: “Cô đấu không lại Nhạc Phong đâu…Cô không thể kiện nó bây giờ cô còn không rõ sao? Cái chuyện cầm thú kia… tôi là bác ruột của nó… tôi là bác ruột của nó cô tính toán cái gì, cô lấy gì mà đấu với nó?”

Từng giọt nước mắt tràn ra, ánh mắt của bà ta cũng không chớp, biểu tình thật đáng sợ.

Nói đến đây, Lâm Hi Hi hầu như đã có thể xác định được chuyện gì xảy ra, nếu Nhạc Phong không uy hiếp thì tại sao bà ta lại biến thành như vậy?

Người đàn bà trước mặt rất yếu đuối, bà ta đã đau đớn đến tột cùng.

Ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc, nàng hầu như muốn mở miệng, vứt bỏ sự bức bách này.

“Nói cho bà ta, em có thể cứu được chồng bà ta, điều kiện chính là toàn bộ cổ phần của bà ta sẽ phải chuyển nhượng sang tên em” Trong tai nghe, tiếng nói du dương lãnh đạm của Tần Dịch Dương truyền tới.

“Đồng tình của em sẽ khiến bà ta cả đời thống khổ, hiểu chưa?”

Hô hấp của Lâm Hi Hi hỗn loạn, cảm giác có một luồng tê dại nhỏ vụn từ tai lan đến trái tim.

Hắn dĩ nhiên có khả năng nhìn thấu tâm tư của nàng.

Chỉ cần nàng có một tia dao động nhỏ, hắn đều có thể mẫn cảm mà nhận ra được, tựa như đang ngồi ở bên nàng.

Nhẹ nhàng thở một hơi. Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hi Hi chăm chú nhìn Nhạc Cảnh San: “Bà muốn ông ta sống chứ? Trước khi án tử hình thực thi, tôi có biện pháp giúp ông ấy thoát khỏi, một cọng lông cũng không thương tổn.”

Cả người Nhạc Cảnh San bỗng cứng đờ lại.

Mắt bà ta từ từ trừng lớn, lướt qua bàn nắm lấy bàn tay Lâm Hi Hi, hung hăng xiết chặt, nghĩ muốn nói gì, trong đầu kịch liệt đấu tranh, nhưng cuối cùng cũng không có nói lên điều gì, tựa như điện giật rút bàn tay lại, cảnh giác nhìn nàng.

“Cô cho rằng như vậy có thể lừa tôi sao?” Hơi thở của bà ta mong manh, “Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng cô có thể cứu chồng tôi? Lâm Hi Hi cô muốn cái gì?”

“Trên danh nghĩa bà sở hữu cổ phần của Nhạc Thị, Chung phu nhân, bà có muốn trao đổi hay không?”

“Cô…” Nhạc Cảnh San nghẹn lời, bàn tay cầm ly trà đều đã trở nên trắng bệch.

Ánh sáng trong phòng khách dần dần mờ nhạt, lòng bàn tay Lâm Hi Hi cũng toát đầy mồ hôi, đang chờ đợi kết quả của bà ta.

Trong tai nghe tiếng nói ấm áp lần thứ hai vang lên, phảng phất tựa như cánh môi Tần Dịch Dương đang dán tại vành tai của nàng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đứng dậy cáo biệt…. Trở về.”

Giọng nói trầm thấp kia như là vẫy gọi nàng trở về.

Đánh mắt thấy Nhạc Cảnh San vẫn khẩn trương nắm chiếc cốc như trước.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đứng dậy, thẳng lưng, nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mong bà có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu như đồng ý trao đổi thì gọi điện nói cho tôi.”

Nàng áp lực đè nén tim đập loạn, thân ảnh mảnh khảnh muốn đi ra khỏi gian phòng.

“Cô chờ một chút.” Thanh âm lãnh liệt của Nhạc Cảnh San vang lên.

Sống lưng Lâm Hi Hi cứng đờ.

Nhạc Cảnh San từ trên sofa đứng dậy, vỗ vỗ tay, từ góc phòng khác xuất hiện mấy người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm chậm rãi đi đến, lồng ngực Lâm Hi Hi căng thẳng, ánh mắt trong veo bỗng nhiên giật mình, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

“Lâm tiểu thư chờ đã.” Nhạc Cảnh San ở phía sau nàng cười rộ lên, “Cô không cảm thấy, cô quá ngây thơ rồi sao?”

Thanh âm kia u lãnh, tựa như trong nháy mắt đã ném nàng xuống địa ngục.

Đúng lúc màn đêm buông xuống, hơi nóng trong không khí tiêu tán đi, chỉ còn lại một chút oi bức.

Không phải phương pháp nào cũng có thể sử dụng hai lần.

Lần này thất bại, đó là điều bất ngờ, tất cả đều vượt khỏi tầm kiểm soát.

***

Khu vực ngoại thành có hai chiếc xe chạy tới, chậm rãi dừng ở ven đường, cửa phía sau xe mở ra, một thân hình cô gái mảnh khảnh từ bên trong đi ra, sắc mặt tái nhợt, hơi toát mồ hôi, bước chân cũng có chút bất ổn.

Nàng chống lên cửa xe, run rẩy đóng cửa lại.

Song song với đó, Tần Dịch Dương cũng từ trong một chiếc xe khác đi ra, vẻ tà mị hơi thở đầy khí phách trong nháy mắt bào trùm tất cả xung quanh, ánh mắt sắc bén của hắn u tĩnh, trực tiếp nhìn thẳng vào cô gái nhỏ đang từ trong xe đi ra.

Thấy hắn, hơi thở của Lâm Hi Hi khó khăn, hướng phía hắn đi qua, ánh mắt trong veo chứa đầy lệ, mang theo gấp gáp, cũng không chú ý tới bước chân lảo đảo của mình, thế cho nên khi đi tới gần bên người Tần Dịch Dương thì té ngã. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, vươn cánh tay đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng, Tần Dịch Dương ôm lấy nàng, khóe miệng nổi lên nụ cười tà mị, cúi đầu nói: “Bị dọa sao?”

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở dốc, cảm giác như vừa mới trải qua một trận sinh tử.

Mắt sắp chảy lệ, nàng nghẹn ngào một tiếng, cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, gắt gao mà ôm.

Ý cười trên môi Tần Dịch Dương lại càng nở rộ, vỗ vỗ lưng của nàng nhẹ nhàng: “Không có việc gì rồi, đừng sợ, anh đã nói anh sẽ ở bên cạnh em, sẽ không có bất trắc gì xảy ra.”

Mặc dù hắn nói như vậy nhưng mà Lâm Hi Hi vẫn thực sợ hãi.

Trời biết được vừa rồi ngồi trong căn nhà lớn đó, khi mấy người đàn ông mặc đồ đen đi tới, nàng sợ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lại. Mà tiếng cười của Nhạc Cảnh San nghe vô cùng kinh khủng, cười sự non nớt cùng ngây thơ của nàng, lại có cam đảm đi đến một mình.

Nàng không có lời nào để nói, chỉ cảm giác ngày tận thế đang đến.

Mà mấy người mặc đồ đen đã đi tới, kéo túi xách trong tay nàng, đem hai tay nhỏ bé của nàng bẻ quặt ra phía sau, thanh âm trong tai nghe bỗng vang lên: “Nói cho bọn họ, máy ghi âm trên người em được kết nối với bên ngoài, sau khi em biến mất 3 giờ đồng hồ, cuộc đối thoại của hai người sẽ lập tức xuất hiện trên trang web những người nổi tiếng trong giới thương mại, muốn thân bại danh liệt thì cứ tiếp tục.”