Ánh nắng vàng nhẹ len qua từng ô cửa sổ, chiếu rọi lên tấm lưng nổi bật hoa anh túc như máu. Ngoài kia, chim đã hót véo von.
Người trên giường khẽ trở mình.
Bạch Niên Vũ mở mắt, ngồi dậy.
Nhìn xuống tiểu yêu tinh nằm bên cạnh mình vẫn còn đang say giấc. Cơ thể điểm lên những ấn kí hoa hồng kiều diễm. Khoé môi anh cong lên.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu rưỡi sáng, vẫn còn sớm, để cô ấy ngủ một chút, tối qua làm hơi lâu, chắc rất mệt. Lại nhìn xuống dưới sàn nhà, tấm băng quấn quanh người phiền phức tối qua bị anh vứt xuống sàn nhuốm đầy máu.
Chậc lưỡi, phải thu dọn trước khi bà xã dậy.
Chăn trên giường màu trắng vương đầy máu, may mà drap giường màu đen nên không thấy. Anh rời giường, cầm đống băng dưới sàn, mặc áo ngủ đi ra phòng khách. Vứt băng đỏ vào thùng rác. Xem như nhiệm vụ đầu đã hoàn thành.
Anh nhìn xuống thân thể mình, trên người máu khô dính đầy.
Đi vào phòng tắm, rửa qua người. Nước trượt qua vết thương, đau nhức, ai bảo, một phút vui sướng mà hại nhau.
Quấn khăn tắm đi ra, lại nhớ một việc, chăn chưa thay.
Anh lại lật đật vào phòng thay đồ lấy ra một chiếc chăn khác, đi nhẹ vào phòng ngủ. Nhìn Tiêu Tiểu Diệp trên giường, thở dài. Anh kéo chăn ra, thân thể trắng nõn đẹp đẽ của cô hiện lên. Sự tự chủ biến mất, nơi nào đó không kiềm được dục vọng. Nhưng mà, tối qua làm nhiều rồi, cô rất mệt nên anh đành cắn răng kiềm chế, đắp chăn mới cho cô, kéo chăn cũ ra tống vào trong máy giặt. Sau đó, anh lại phải khó chịu vào phòng tắm, tắm nước lạnh.
Lần này an tâm hơn, quấn khăn tắm đi ra ngoài. Vào phòng thay đồ, quấn tạm lại băng trên người, lấy bộ đồ thể thao ra mặc, nhìn bản thân trước gương, hài lòng, ai da, mình thật đẹp trai.
Xong xuôi, anh vào thư phòng. Lấy điện thoại ra gọi cho Thần Tự.
" Vâng." Thần Tự bắt máy.
" Gia đói rồi." Bạch Niên Vũ nói.
Thần Tự, sát thủ đứng đầu thế giới ngầm đã được thăng chức lên làm bảo mẫu số Một.
" Tôi sẽ cho người đưa đồ ăn đến." Thần Tự vẫn bình tĩnh.
" Không cần. Cậu mua thức ăn đến, tôi tự nấu." Bạch Niên Vũ từ chối.
Thần Tự bên kia im lặng một giây, xác định xem bản thân có nghe lầm không, thiếu gia nhà anh nói muốn tự nấu.
" Có nghe không đấy?" Bạch Niên Vũ không nghe được tiếng trả lời, hỏi lại.
" Vâng...Tôi sẽ đưa thức ăn đến." Thần Tự giật mình, nhanh chóng nhận lệnh.
" Nhanh một chút." Bạch Niên Vũ nói.
" Vâng."
Thần Tự nhìn điện thoại mình, kiểm tra lại cuộc gọi, là boss nhà anh thật...
———
Thần Tự mua đồ đi tới chung cư, nhìn thấy boss đã chờ ở cửa, còn dứt khoát lấy túi đồ nằm trên tay anh đi vào phòng bếp nữa.
Dụi mắt, là thật...
Bạch Niên Vũ nhìn thức ăn được mua đến. Kiểm tra xem đã đủ như trong công thức trên mạng chưa thì mới gật đầu bắt đầu nấu.
" Thần Tự, xem đẳng cấp của gia đây!" Anh đắc chí nhìn Thần Tự.
Thần Tự gật đầu, mắt mở to tròn. Vâng, tôi đang xem anh trổ tài.
Trên mạng bảo rửa rau thì anh rửa rau, để ráo nước.
Sau đó cắt cà chua thành hạt lựu, anh cắt cà chua thành hạt lựu.
Luộc mì mười lăm phút, anh luộc mười lăm phút.
Làm sốt cà, anh làm theo.
Đừng nghĩ anh làm giống công thức thì ngon như công thức, bởi vì...
Rau, anh chỉ nhúng qua nước một lần rồi bỏ vào rổ.
Cà chua thái hạt lựu, kết quả, anh biến nó thành...tôi không thể diễn tả được, nát bươm.
Mì luộc mười lăm phút, vâng đúng mười lăm phút chỉ có điều, không có bật lửa.
Làm sốt cà, kết quả, một cái thứ màu đen khét lẹt.
Thần Tự đứng bên nhìn mà cảm thấy đau đầu. Gia à, anh vẫn là nên ngồi trên ghế tổng tài mà xử lí việc đi, đừng bước vào phòng bếp nữa.
" Đi mua lại đi." Bạch Niên Vũ ngao ngán với thành quả của mình, nhưng ý chí không nản, tiếp tục sai Thần Tự đi mua.
Thần Tự lắc đầu, rút kinh nghiệm, anh mua nhiều hơn lúc trước.
Bạch Niên Vũ do again, lần này, có tốt hơn, chỉ có điều, sốt cà quá mặn.
Again...
Sốt cà sao lại có vị như thuốc bắc vậy.
Again....
Ngọt quá, anh đã bỏ đúng theo công thức là hai canh đường rồi mà. Vâng, anh ấy lấy cái muỗng múc canh để lấy đường.
Và đến lần thứ n, mì sốt cà đã hoàn thành đúng với những gì mà mạng viết.
Bạch Niên Vũ thoả mãn với thành quả của mình.
Thần Tự nhìn căn bếp bị tàn phá nghiêm trọng, thương thay cho thân phận bát đĩa. Tội nghiệp mấy vị giúp việc.
———
Tiêu Tiểu Diệp lờ mờ tỉnh dậy, bên cạnh trống trơn. Tên hỗn đản kia đêm qua dày vò khiến cô mệt chết đi được, thắt lưng như muốn đứt đi. Cô khó khăn ngồi dậy.
Cửa phòng mở ra, Bạch Niên Vũ đi vào, nhìn thấy cô đã tỉnh, mỉm cười. " Em dậy rồi."
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, không nói gì.
Bạch Niên Vũ đưa bộ đồ cho cô. " Vào tắm rửa đi. Anh nấu bữa sáng rồi, nhanh lên nhé!"
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, nhận lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, cô đi ra phòng ăn, mùi nước hoa khiến cô nhíu mày.
" Sao mới sáng sớm mà anh đã xịt nước hoa rồi vậy?" Cô ngồi xuống ghế, nhìn Bạch Niên Vũ đang mang đồ ân ra, tiện miệng hỏi.
Thần Tự bụm miệng cười, sau khi đại chiến ba trăm hiệp với mì sốt cà, căn bếp đã thoang thoảng mùi cháy khét, và vị đầu bếp nổi tiếng đã lấy chai nước hoa đắt tiền của mình để át đi mùi.
" Thần Tự đi gặp bạn gái nên xịt nước hoa." Bạch Niên Vũ mang hết tội lỗi của mình đổ sang Thần Tự.
Thần Tự méo mặt, vâng, tôi đi gặp bạn gái.
" Lần sau đừng xịt nhiều như vậy. Con gái không thích đàn ônh chải chuốt quá đâu." Tiêu Tiểu Diệp hướng Thần Tự, dành cho anh ta lời khuyên hẳn hoi.
Bạch Niên Vũ tỏ vẻ đồng tình.
Thần Tự: (•~•)
Bạch Niên Vũ: (^.^)
Tiêu Tiểu Diệp nhìn đĩa mì sốt cà trước mặt, " Anh nấu thật sao?"
" Đương nhiên." Bạch Niên Vũ gật đầu.
" Bao nhiêu lần vậy?"
" Một lần, anh vừa đọc xong công thức là đã nấu được luôn." Vũ mặt dày không ngạo mạn.
Thần Tự nhướng mày kinh ngạc, một lần ư?
Bạch Niên Vũ: Suỵt... im lặng để gia tán vợ, dám hở miệng gia cho vào thăm bảo bối yêu thương của gia đấy.
Thần Tự lùi lại phía sau, rời khỏi căn phòng ăn đầy tử khí này. Tôi không thể làm bia đã đạn thêm anymore nữa.
Tiêu Tiểu Diệp lấy dĩa ăn thử, ừm, ngon thật, không như bát cháo lần trước.
" Thế nào?" Bạch Niên Vũ hỏi cô.
" Ngon lắm." Tiêu Tiểu Diệp bật ngón cái với anh.
Bạch Niên Vũ được vợ khen, mặt vênh lên thêm vài độ.
Căn bếp tội nghiệp khóc không ra nước mắt, chủ nhân, ngài tàn phá tôi xong rồi vẫn còn mặt dày thế sao!