"Tôi gói gọn toàn bộ tình yêu của mình vào một cái hộp. Thắt nơ bọc giấy đầy đủ rồi trao tới gửi cho em. Nào ngờ em mở ra, chỉ thấy hộp quà trống.
Em có biết tại sao không còn nữa không?
Bởi vì đợi quà chuyển tới trao tận tay em, đợi em từ từ mở cái nơ thắt, đợi em xé xong vỏ bọc thì không biết đã bao lâu rồi, tình yêu ấy cũng dần luỵ tàn đi, rồi biến thành phù vân."
Vincent một mình bao cả cái rạp chiếu phim, hờ hững ngồi xem. Xem cả buổi chẳng thấy cái mô tê gì cả, rồi đến đoạn này, khi nam phụ si tình nói xong câu trên thì anh mới cảm thấy có chút gọi là điểm nhấn.
Cái tát của cô, vẫn còn in trên má. Rồi sẽ có ngày nó hết đỏ nhưng tổn thương hôm nay chỉ sợ rất lâu mới lành.
" Tôi thấy nhân vật đó rất hợp với anh đấy." Thanh âm một người phụ nữ cất lên.
Vincent quay lại, nhếch mép.
" Phu nhân bộ trưởng hụt, tới đây làm gì vậy?" Anh ta mỉa mai.
Mục Tử Kì không có ý gì với câu nói đầy khiêu khích của anh ta, thong thả tới chỗ anh, cầm hộp bỏng tự nhiên ăn.
" Mục Tử Kì, lần này vẫn là vương vấn Erik ư?" Vincent nói.
" Không." Mục Tử Kì lấy một miệng bỏng bỏ vào miệng, chậm rãi ăn.
Vincent cười, " Cô hao hết tâm sức để về đây ám sát Kelly, bây giờ lại từ bỏ ư?"
Mục Tử Kì nhíu mày.
" Thực ra thì trong một thí nghiệm hoá học, vẫn là cần chất xúc tác đúng không? Tình yêu đương nhiên cần bọn nhân vật phụ não tàn mà..." Vincent bình thản.
"..." Ai đó im lặng.
Vincent không nói nữa.
Phim vẫn chiếu, hai người tiếp tục xem. Suy cho cùng thì hai vẫn hơn một mà.
" Đứng giữa tình yêu và thù hận, anh sẽ quay về bên nào? Nắm lấy tay người anh yêu rồi bỏ qua tất cả hay im lặng tiếp tục báo thù?" Nữ chính hỏi nam chính.
Nam chính trả lời, " Đừng nghĩ rằng cô quan trọng với tôi tới như vậy, trong ván cờ của tôi, tốt luôn được dọn trước."
" Vậy nếu như có một ngày, tốt lại ăn lại vua thì sao?" Nữ chính ngu ngốc hỏi tiếp.
" Vậy thì lúc đó chứng tỏ người đánh cờ ngu." Nam chính nói.
Vincent xem tới đây nhịn không được khẽ cười.
" Cô nói xem, nữ chính thánh mẫu quá không tốt."
" Nam chính thông minh quá cũng chẳng tốt." Mục Tử Kì nói.
" À, nam phụ là đẳng cấp nhất." Vincent mỉa mai.
" Đáng tiếc, biên kịch không cho hào quang."
Hahahaa... Chẳng có gì hay ho cả... Cười cho biển bớt mặn....
" Lần này, Trung Quốc nguy hiểm vậy cô vẫn tới sao?" Vincent thắc mắc, sau cái vụ đám cưới hụt tới giờ, cô ta tới nơi này làm gì?
" Tới chứ sao không? Trò hay đây đầy rẫy vậy mà..."
" Thượng Hải và Hong Kong loạn quá, ông anh của tôi quá đẳng cấp."
" Sao không san cho cậu chút nào nhỉ?"
" Thông minh quá cũng không tốt mà..." Vincent nhắc lại câu nói của cô.
" Nhưng thiếu IQ cũng không tốt." Mục Tử Kì mỉa mai.
" Nhưng có một chuyện bí mật, tin đồn của Bạch Niên Vũ, bảy đến chín phần là sự thật. Anh ta nuôi tình nhân nhưng mục đích thì không chỉ là ấm giường đâu nhỉ."
" Thì sao?"
" À, lần này, Vearly theo phe của anh họ tôi, nói xem, giữa tình cũ và tình cũ hơn, cô giúp ai?" Vincent đột nhiên nhớ ra, hỏi cô một cách thật lòng.
" Cậu phải hiểu một điều, hồ nước, rơi xuống một hạt sương cũng chẳng có gì thay đổi. Huống gì là một trấn chiến, chết đi một kẻ thì có sao đâu..." Mục Tử Kì nói.
Vincent cong môi, bà cô này, chỉ sợ không có đúng như bà nói...
" Tôi tự hỏi, Bạch Niên Vũ sẽ làm sao để bảo vệ vợ của mình, cô ta chính là sợi dây liên kết của cả hai gia tộc mà." Mục Tử Kì trầm trầm.
"...."
" Vậy còn anh, Vincent, anh về theo hướng nào?"
***
Tiêu Tiểu Diệp im lặng ngồi phía sau, Bạch Niên Vũ vẫn tiếp tục lái xe. Không khí rất trầm.
" Em có biết hai ngọn núi này không?" Bạch Niên Vũ hỏi cô.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn ra ngoài, chỗ này cô biết. Núi đôi tình nhân nổi tiếng của thành phố X.
" Nghe nói núi này có truyền thuyết rất hay đấy, hai vị thần tiên yêu nhau vi phạm lệnh trời, bị trời phạt xuống đây hoá núi. Gần bên nhau nhưng chẳng thể chạm nhau. Con sông chia cắt hai người." Bạch Niên Vũ chậm rãi kể.
" Anh là muốn ý gì?" Cô hỏi.
" Em muốn lời giải thích cho tin đồn không?" Bạch Niên Vũ nói.
Muốn không, muốn chứ.
Nhưng cô sợ, nghe thấy đáp án mà cô không muốn nghe.
Tiếng nhạc phá tan bầu không khí gượng gạo.
" Có những bí mật, tốt nhất đừng nên nói ra.
Có những tình yêu, vẫn nên là giữ trong lòng."
Hợp thời điểm ghê, mày của Bạch Niên Vũ nhíu lại, anh nhìn qua gương chiếu hậu cũng thấy cô giống hệt anh.
" Tiểu Diệp, về tin đồn ấy, là thật. Cô tình nhân kia cũng là thật." Bạch Niên Vũ đột nhiên nói.
Tiêu Tiểu Diệp cứng đờ người. Anh thế mà lại thừa nhận, thà rằng anh cứ phủ nhận như những người khác đi, sao còn cắm vào tim cô một nhát dao sắc vậy.
" Vậy... sao anh còn nói..yêu em?" Cô nhỏ giọng.
" Nuôi tình nhân không có nghĩa là không yêu vợ." Bạch Niên Vũ nói.
Ngọn lửa trong lòng cô cháy rừng rực. Tên khốn nạn này đã từng nói yêu cô, đã từng chăm sóc cô, vậy mà bây giờ hắn lại...
" Bạch Niên Vũ, vì sao?" Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tia lạnh.
" Vì anh yêu em." Anh thẳng thắn nói với cô.
" Chết tiệt, anh nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba sao? Anh nuôi tình nhân vì anh yêu tôi. Vậy bọn đàn ông ngoại tình là vì quá yêu vợ sao?" Cô không kiềm chế được, mỉa mai.
Bạch Niên Vũ nhìn cô, không nói gì.
" Gia, có người đuổi theo." Bạch Niên Vũ nghe được tiếng của Thần Tự trong earphone, thần sắc tối lại.
" Của ai?" Anh lạnh giọng.
" Bên kia."
" Được."
Bạch Niên Vũ bật màn hình lên, nhìn các vật chuyển động.
Hai xe.
" Tiểu Diệp, trèo lên đây." Anh quay ra sau, nói với cô.
Cô chẳng hiểu gì, nhưng vẫn thuận theo, leo lên ngồi ở ghế phụ lái.
" Chúng ta bây giờ bị theo đuôi, quân tiếp viện chắc chưa thể đến kịp." Anh giải thích.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu không nói gì, cô cũng đâu còn như lúc trước, nghe tiếng súng là sợ nữa.
Xe chạy trên đường núi với tốc độ cao. Đoạn đường này rất quanh co, bên cạnh là khe núi, lái không cẩn thận thì rớt xuống lúc nào không biết.
Đoàng....
Đạn đã lên nòng.
" Lúc trước thường xem trên phim thấy mấy cảnh bắn nhau này rất thú vị, bây giờ thực tế rồi thì chỉ muốn có ông đạo diễn hô cắt." Tiêu Tiểu Diệp chán nản.
Bạch Niên Vũ cười nhìn cô, " Em bình tĩnh hơn anh tưởng."
" Bà đây còn chưa xử chết anh, tên khốn nào dám xử." Tiêu Tiểu Diệp bắn lửa giận sang, nói cho biết, bà đây vẫn đang bực.
" À, vậy anh tình nguyện chết dưới tay sát thủ." Anh vẫn duy trì nụ cười.
Vèo...vèo...
Có một chiếc xe đã lao lên song hành cùng xe của hai người. Xe ở bên ngoài ép xe vào núi.
" Tiêu Tiểu Diệp này, có em chết cùng, anh đây rất mãn nguyện." Bạch Niên Vũ bình thản, không để ý được rằng xe anh chính là cái xe đang bị ép.
" Tôi không muốn chết cùng anh." Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh, trợn mắt.
" Vậy thì anh phải sống cùng em vậy."
Két....
Xe phanh gấp, Bạch Niên Vũ kéo cô lại về phía mình để tránh bị cửa kính bắn phải. Chỉ có điều, phanh gấp thế nên đâm vào xe phía sau.
Tay anh đã buông lỏng ra.
" May thật, nếu không là cái tay còn lại của em chắc chắn gãy luôn." Anh vẫn ôm cô.
" Bạch Niên Vũ." Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh, anh thực sự là người sao?
" Ngồi yên ở đây." Bạch Niên Vũ dặn dò cô.
Anh mở cửa xe, lay lay tay một chút.
Nhìn hai cái xe chặn phía sau và phía trước mình thì lắc đầu.
" Mấy vị đại ca, bao giờ thì mới chịu tha cho em?" Lời nói thì bông đùa nhưng ý tứ thì rõ ràng.
Súng vẫn hướng thẳng về anh.
" Chậc chậc..." Anh tặc lưỡi. Nhìn sang núi bên cạnh, mỉm cười, cuối cùng cũng đến kịp.
" Gia, xin ra lệnh." Thần Tự liên lạc với Bạch Niên Vũ qua earphone.
Bạch Niên Vũ câu giờ mãi mới đúng thời điểm.
" Xử xe phía trước rồi tới xe phía sau, còn nữa, dùng bắn tỉa đi, tránh gây tiếng ồn khiến phu nhân sợ." Bạch Niên Vũ lớn tiếng nói.
Bọn sát thủ không ngờ được, đang định hành động thì xe phía trước đã bị bắn tỉa bắn vào.
Đoàng...Đoàng....
Sát thủ nã đạn về phía Bạch Niên Vũ, anh chạy trốn phía sau mạn trước của xe.
" Gia mệt rồi, tạm thời đình chiến trước đi." Bạch Niên Vũ hét lớn.
Đoàng...
Sát thủ không hiểu lòng Vũ...
Anh nhớn người dậy, nhìn thấy trong xe không có bóng hình nào cả.
" Thần Tự, quét cảm biến xe gia." Bạch Niên Vũ nói.
" Quét gì mà quét chứ..." Tiêu Tiểu Diệp từ phía dưới xe bò lên, trừng mắt với anh.
Lúc nãy, khi xe phanh gấp đã bị chếch sang một bên, cửa xe mở hé ra vừa vặn có thể ra ngoài. Nhân lúc xe phía trước bị bắn bất ngờ, cô chạy xuống. Lại trúng quả đấu súng nên lăn xuống dưới xe.
" Quả nhân là Bạch phu nhân." Bạch Niên Vũ tuy mặt cười nhưng trong lòng chợt thoáng nhẹ nhõm.
Cảnh giác, anh đẩy cô ra sau mình.
" Suỵt."
" Thần Tự, quét xe phía trước."
" Gia, xe đấy lúc đầu chỉ có một người, nhiệt trong cơ thể đang yếu. Nhanh rời khỏi chỗ đó."
Bạch Niên Vũ đã lường trước kéo cô đứng dậy, xuyên qua bom đạn nhảy xuống khe núi.
Bùm...
Chiếc xe sau phát nổ.
Đoàng...đoàng...
Sát thủ phía trước bị bắn hết vào tứ chi.
Vụ nổ ảnh hưởng rất lớn khiến cho cả ba xe đồng loạt nổ.
Tiêu Tiểu Diệp không nhớ kĩ kí ức lần đó của mình là gì, chỉ biết anh ôm cô, đặt cô nằm trên mình, lấy thân mình làm bệ đỡ cho cô và lời nói bâng quơ, " Tiểu tình nhân, đường xuống hoàng tuyền vì có em mà đẹp đẽ."
........
Đám sát thủ đó có gắn bom trong người, chỉ cần tim bọn chúng ngừng đập thì quả bom sẽ phát nổ.
Lúc nãy, kẻ ở trong xe kia chết, kích hoạt quả bom. Mấy tên sát thủ còn lại cũng vì ảnh hưởng của quả bom mà đồng loạt phát nổ khiến cho đường phá huỷ nặng nề.
" Nhanh chóng tìm thiếu gia và phu nhân dưới khe núi đó có con suối nhỏ." Thần Tự sau khi chứng kiến vụ nổ, hét lớn với vệ sĩ.
Chỗ này chính là ngọn núi đôi, liên kết giữa hai núi chính là con sông.
Lúc nãy hai người kia đã rơi xuống con sông đó, không thể khẳng định nhưng tỉ lệ sống sót là vẫn còn.
***