Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 79: Tôn Niệm Hàn

Tiêu Tiểu Diệp ngồi suy nghĩ cho đờ người.

" Diệp cẩu này." Cung Ân Thần gọi.

"..." Không phản ứng.

" Tiêu Tiểu Diệp!" Cung Ân Thần réo lên.

" À ừ, có chuyện gì thế?" Tiểu Diệp giật mình.

Cung Ân Thần thở dài, dường như cô có điều gì rất khó nói. Nét mặt hơi gượng gạo.

" Nói đi." Cái bà cô này gọi cô mà chẳng nói gì thế.

" Cậu đã từng nghĩ lí do tại sao Tôn Niệm Hàn rời bỏ cậu chưa?" Cung Ân Thần nhẹ nói.

Tiêu Tiểu Diệp im lặng. Cô chưa từng nghĩ tới một lần nào, năm ấy cô tận mắt nhìn thấy anh ta hôn người con gái khác cho nên chứng cứ rành rành rồi.

" Tôi không muốn nghĩ." Cô bình thản nói.

Cung Ân Thần nhìn vẻ thản nhiên của cô, nuốt hết tất cả những gì mà mình đang định nói xuống. " Vậy giả như không có sự việc năm ấy thì cậu có bằng lòng huỷ bỏ hôn ước với Bạch Niên Vũ để đến với Tôn Niệm Hàn không?"

Năm ấy Tiêu Tiểu Diệp đã từng nghĩ rằng nếu như Tôn Niệm Hàn có thể đến tận cùng thì nhất định cô sẽ huỷ hôn ước nhưng mà suy cho cùng đó chỉ là nếu như, vết thương trong lòng đã thành sẹo không thể xoá mờ.

" Quá khứ hãy để nó trở thành quá khứ, đừng bao giờ đào xới nó lên. Mỉm cười và chấp nhận với hiện tại đi. Bởi cho dù có muốn thì hiện tại cũng chẳng thể là quá khứ."

Cung Ân Thần vỗ vai Tiêu Tiểu Diệp, " Vậy cậu hãy hạnh phúc với hiện tại nhé!"

Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười, cô không biết sau này sẽ như thế nào nhưng bây giờ đối với cô đã đủ mãn nguyện rồi.

" Bác sĩ Tiêu, có ca phẫu thuật loại A ạ! Viện trưởng đã xếp cho cô." Nữ y tá bỗng nhiên đi tới, đưa cho Tiêu Tiểu Diệp bệnh án.

Tiêu Tiểu Diệp xem hồ sơ bệnh án, gật đầu, ca phẫu thuật này cũng bình thường. Cô rời phòng trực tới chỗ phẫu thuật.

Cung Ân Thần nhìn Tiểu Diệp, đáy mắt đượm buồn. Trên màn hình máy tính hiện có hồ sơ chẩn đoán bệnh, " Tôn Niệm Hàn."

***

Phẫu thuật mất năm tiếng, khi ra khỏi phòng phẫu thuật thì cả người Tiêu Tiểu Diệp đã rã rời, cô thay đồ phẫu thuật, tắm rửa xong xuôi thì cũng đã giữa chiều.

" Tiểu Diệp." Giọng nói như lạ như quen gọi cô.

Cô uể oải quay người. Tôn Niệm Hàn đang mỉm cười như gió xuân nhìn cô. Tuy cười nhưng vẻ mặt của anh bẫn rất kém sắc.

" Có chuyện gì sao?" Tiêu Tiểu Diệp lạnh nhạt.

" Sức khoẻ của em đã ổn chưa? Độc có phát tác không?" Tôn Niệm Hàn không để ý tới điệu bộ xa cách của cô, anh vẫn ôn nhu hỏi thăm.

" Vẫn ổn." Tiêu Tiểu Diệp trả lời ngắn gọn.

Tôn Niệm Hàn đi đến gần cô, nụ cười trên mặt vẫn không tắt. Nhưng anh vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô, anh hiểu được thân phận của mình bây giờ, em họ và chị dâu không hơn không kém. Cuối cùng anh đành xoay người rời đi, để lại Tiêu Tiểu Diệp đứng ở phía sau. " Cô ấy đang rất hạnh phúc." Anh tự dặn lòng mình.

Tiêu Tiểu Diệp nhìn hình bóng cô độc của anh, trong lòng ít nhiều cũng có cảm xúc. Hoá ra sau tất cả, quá khứ cũng chỉ là quá khứ.

***

Mê Tình bar...

Ánh đèn mê loạn, tiếng nhạc du dương hoà trong bầu không khí.

" Họ hỏi tôi vì sao mãi lưu luyến một bóng hình, tôi kể họ nghe về cô gái tôi yêu và tổn thương cô ấy phải chịu."

Trịnh Tần đứng hát trông rất chuyên nghiệp. Giọng hát của anh ta trầm thấp, ấm áp. Mấy người trong phòng đều chăm chú nghe anh ta hát.

" Đừng kể cô ấy nghe về tình yêu tôi dành cho cô ấy..."

Tôn Niệm Hàn cười nhạt, anh cầm li rượu mạnh, uống một hơi cạn sạch. Rượu mạnh nóng bỏng, thiêu cháy vị giác của anh.

Mạnh Lâm ngồi bên cạnh thấy vậy thì lấy li rượu trên tay của Tôn Niệm Hàn, đổ đầy thêm.

" Lão Tôn, tâm trạng hôm nay không vui sao?" Phó Dật hỏi.

Tôn Niệm Hàn lắc đầu, " Vui chứ."

Mạnh Lâm cười, " Vậy thì hát một bài đi."

" Chơi luôn." Tôn Niệm Hàn khẳng khái cười, đứng dậy cướp cái mic trên tay Trịnh Tần. " Lấy anh một bài."

Trịnh Tần ngơ ngác sau đó nét mặt chuyển sang ranh ma hẳn, cầm

ipad lên rồi chọn bài.

Tôn Niệm Hàn thấy bài hát, khoé miệng tự giễu. Ánh mắt liếc sang Trịnh Tần, " Chú cố ý phải không?"

Trịnh Tần tỏ vẻ vô tội.

" Vầng trăng khuyết người tình tiều tuỵ

Anh nâng ly uống cạn trong đêm gió tuyết

Là ai khơi dậy cuộc sống kiếp trước

Khiêu khích lời thị phi

Duyên số đã định đầu thai bao lần

Vẻ cau mày của em khóc cho một tình yêu không trở lại

Cho dù người viết sử đã thành tro tàn

Tình yêu của anh vẫn không chết

Hùng vĩ như ba ngàn dòng nước phía đông

Anh chỉ chọn một khía cạnh tình yêu để tìm hiểu

Chỉ yêu em hoá thân thành bướm."

Tôn Niệm Hàn vừa cất giọng thì đã khiến cho tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe. Bởi vì bọn họ biết, Tôn Niệm Hàn ghét nhất bài " Tóc như tuyết" của Châu Kiệt Luân. Là bởi vì nó liên quan đến mối tình năm năm của anh ta.

"Tóc em như tuyết mượt mà bay đi

Anh ca ngợi cảm kích những ai

Mời ánh trăng rọi sáng làm rõ kỉ niệm

Tình yêu dưới trăng thật hoàn mỹ

Tóc em như tuyết nước mắt rơi vào không gian

Anh đợi chờ ai đã già đi

Thế gian say loạn sự biến đổi của năm tháng

Anh dùng sự hối tiếc để ghi nhớ tình yêu ngàn kiếp dành cho em."

Hát đến đây, giọng của Tôn Niệm Hàn đã khàn khàn lại, nhưng vẫn nghe được sự nghẹn ngào của anh trong tiếng hát. Kết thúc bài, Tôn Niệm Hàn vẫn đứng đờ đấy, bàn tay đưa lên mặt, gạt đi giọt lệ vương trên mi.

" Lão Tôn, anh vẫn rất phong độ." Phó Dật vỗ tay.

Tôn Niệm Hàn chẳng nói gì, anh đẩy cửa đi ra ban công. Gió đông hiu hắt thổi, thành phố X hiện ra hào nhoáng khiến cho người ta ngưỡng mộ. Ánh đèn đường, các toà nhà cao tầng nổi bật. Đêm dần buông, sao trên trời cũng chẳng có mấy. Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc lá, khó khăn châm lửa rồi đưa lên miệng hút. Vị thuốc cay cay cùng với rượu nặng lúc nãy quả thật chẳng khác nhau là bao.

" Anh đừng hút thuốc, em không thích một chút nào." Tiếng nói lạnh lùng trong tầng tầng kí ức bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho Tôn Niệm Hàn có chút ngưng trệ.

Năm đó, cô nói cô không thích anh hút thuốc, anh liền vì cô cai, nhưng mà năm năm này xa cô, anh đã hút trở lại. Dẫu cho mỗi lần hút đều lại chỉ hút được nửa điếu rồi dập tắt chỉ vì nhớ tới lời của cô. Và lần này cũng không ngoại lệ, anh dập tắt điếu thuốc. Theo thói quen, anh lại lấy chiếc đồng hồ trong túi áo ra nhìn.

Năm năm rồi, cũng gần hai ngàn ngày, anh sống trong dằn vặt và đau khổ. Năm ấy nếu như anh có thể kiên trì đến cùng thì phải chăng bây giờ đã khác.

" Niệm Hàn, ai cũng được, trừ Tiêu Tiểu Diệp ra." Ngày đó, mẹ anh đã tức giận mắng anh khi anh nói anh yêu vị hôn phu của anh họ mình.

" Con muốn đem danh dự của hai đại gia tộc nhấn xuống bùn sao? Rồi thiên hạ sẽ nhìn nhận Tôn gia chúng ta như thế nào khi em họ lại cướp vị hôn phu của anh mình."

" Nếu con yêu cô ta thì hãy bỏ đi, Tiêu Tiểu Diệp không phải người mà Tôn gia của chúng ta có thể chạm đến."

" Nhớ cho kĩ, cô ta chính là Tiêu Tiểu Diệp, là chị dâu của con."

Tôn Niệm Hàn cười, năm ấy, vì danh dự, vì lợi ích của gia tộc mà anh đã đẩy cô ra xa. Khiến cô tổn thương nặng nề nhưng mà đổi lại bây giờ cô có thể hạnh phúc bên Bạch Niên Vũ, có lẽ như vậy cũng chẳng có gì cả. Suy cho cùng thì người chịu thiệt vẫn là anh.

" Niệm Hàn.." Thanh âm dịu dàng quen thuộc kéo anh ra khỏi suy nghĩ.

Anh khẽ xoay người, Hướng Tư Lan lặng lẽ đứng phía sau nhìn anh. Khuôn mặt cô toát lên sự lo lắng.

" Cô tới đây làm gì?" Tôn Niệm Hàn lạnh nhạt.

" Em thấy khuya rồi mà anh vẫn..." Hướng Tư Lan nhỏ giọng.

Tôn Niệm Hàn phẩy tay, " Lần sau không cần quan tâm tới tôi."

Hướng Tư Lan sắc mặt tái nhợt. Cô nhìn chiếc đồng hồ nơi tay của Tôn Niệm Hàn, ánh mắt căm tức. Tại sao, đã năm năm rồi mà anh ta vẫn luôn hoài niệm về cô ta chứ. Tiêu Tiểu Diệp đã trở thành chị dâu của anh ta rồi mà sao....

" Em không hiểu, năm năm em ở bên cạnh anh vậy mà sao không thể bằng được Kelly cơ chứ?" Cô mất mát nói.

Tôn Niệm Hàn nhìn cô, khuôn mặt vân lạnh tanh, " Dựa vào việc cô không phải là cô ấy."

Hướng Tư Lan cười khổ, " Nhưng cô ta đã không còn là của anh nữa."

" Tôi không cần cô ấy là của tôi, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được." Tôn Niệm Hàn nói, cũng chính là nhắc nhở bản thân.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói, Hướng Tư Lan cười nhợt nhạt, nụ cười bi thương, " Năm ấy anh lấy em ra làm cái cớ để chia tay cô ta, vậy đã bao giờ anh nghĩ cho em chưa?"

" Năm ấy, tôi đã thực hiện đúng tất cả những gì tôi hứa với cô. Cô cần tiền, tôi đã cho cô tiền. Cô muốn có chỗ đứng trong giới luật sư, tôi đã để cho cô làm luật sư quốc tế."

" Vậy em muốn anh có thể cho em một ít tình yêu, anh đâu có cho."

" Tôi nhớ năm ấy tôi đã nói là cái gì cũng được, trừ tình yêu ra."

Hướng Tư Lan đau đớn, nước mắt chầm chậm lăn trên gò má đẹp đẽ.

Cô đi tới chỗ ấy, giật lấy chiếc đồng hồ rồi thả xuống dưới. Nơi này là tầng hai mươi, rơi xuống đó chỉ có thể là vỡ vụn.

" Cô điên rồi ư?" Tôn Niệm Hàn tức giận, chạy vội xuống ra khỏi đó.

Mấy người trong phòng ngơ ngác nhìn, ngoài ban công, Hướng Tư Lan thì khuỵ gối ôm mặt khóc nức nở, Tôn Niệm Hàn thì vừa chạy như điên ra khỏi phòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Niệm Hàn thở dốc chạy ra ngoài đường, đôi mắt anh cố gắng tìm chiếc đồng hồ. Cuối cùng cũng thấy hình bóng của nó, anh chạy tới.

Anh nhặt chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ đã bị vỡ. Đáy mắt anh tối lại.

" Tôn Niệm Hàn."

" Két! Rầm!" Anh lao vội ra đường mà không chú ý tới có một chiếc xe đang đi tới.

Máu chảy vào làn tuyết trắng, Tôn Niệm Hàn cố gắng nắm lấy chiếc đồng hồ vỡ nát.

————

Tuệ Anh: Sau bao lâu mất dấu, nam phụ đã có thể xuất hiện.