Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, mặt của Bạch Niên Vũ lúc nào cũng tràn đầy cảm xúc, anh ta không hề nhắc đến vấn đề bao nuôi hay trêu chọc Tiêu Tiểu Diệp nữa, anh ta duy trì cái bộ mặt nhếch mép lên cười giễu cợt.
" Bạch Niên Vũ, anh bị sao vậy hả?" Tiêu Tiểu Diệp không chịu được vẻ khác thường của hắn, đánh bạo hỏi.
" Em có biết Hứa Luật Khôi tỏ tình với Lâm Hiểu Khê như thế nào không?" Bạch Niên Vũ dừng xe chờ đèn đỏ, tiện thể đối mặt với Tiêu Tiểu Diệp.
" Không biết, Hiểu Khê không nhắc đến." Tiêu Tiểu Diệp lắc đầu.
"" Thế thì anh cũng chẳng nói với em đâu." Bạch Niên Vũ quay người lại, tiếp tục lái xe.
Tiêu Tiểu Diệp khinh bỉ nhìn Bạch Niên Vũ, cái tên này bị gì vậy?
" Bây giờ chúng ta đi xem phim nhé." Bạch Niên Vũ đột nhiên nói.
" Phim gì?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
" Ai biết được, phim gì hay thì mình xem thôi." Bạch Niên Vũ nói.
Tại sao Bạch Niên Vũ lại thay đổi nhanh như vậy cơ chứ!
Đến rạp chiếu phim, Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp lại trở thành ngôi sao sáng. Bạch Niên Vũ nhìn mấy cái poster của các bộ phim, cuối cùng dừng lại ở trước một tấm. Tiêu Tiểu Diệp nhìn tên phim, cái bộ phim này bây giờ đang rất nổi tiếng, nghe nói cái gì mà hay lắm, cảm động lắm. Bạch Niên Vũ hỏi ý kiến cô, cô thuận theo.Lúc đang đứng chờ để mua vé thì không biết có bao nhiêu cặp mắt hướng vào.
Trong phòng chiếu...
Bạch Niên Vũ mua được vé có chỗ rất đẹp, xem miễn chê. Trên màn hình, bắt đầu chiếu trailer.
" Tí nữa, anh cho em xem cách mà Hứa Luật Khôi tỏ tình với Lâm Hiểu Khê." Bạch Niên Vũ thì thầm bên tai Tiêu Tiểu Diệp.
Phòng chiếu tối lại, phim bắt đầu chiếu. Bộ phim này có một cái tên rất lạ -" Thủy Nguyệt", trăng soi đáy nước. Phim là mảnh kí ức chắp vá của nam chính, khi tận tay dẫn người bạn thân, người con gái anh yêu nhất vào lễ đường rồi đặt tay cô vào tay người chồng thì anh mới biết thế nào là "mất". Anh nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nhớ tới cảnh đeo bám của cô gái, rồi nhớ cả những lần cô bông đùa cô nói cô yêu anh... Hai mươi lăm năm bên nhau, chỉ vì hiểu lầm mà đẩy nhau ra xa, chỉ vì cách trở mà cuối cùng anh phải tự tay trao hạnh phúc của người con gái anh yêu nhất cho kẻ khác. Hình ảnh chàng trai cầm trong tay đóa hoa và mỉm cười cay đắng nhận những lời chúc của cô gái sớm tìm một nửa kia đã khiến cho nhiều người rung động. Màn hình ngưng đọng lại, một dòng chữ hiện lên.
" Nếu có thể, tôi thật sự muốn hỏi cậu một điều, trong những năm tháng thanh xuân ấy, cậu từng yêu tôi?"
Tiêu Tiểu Diệp nhìn sang Bạch Niên Vũ, ánh mắt bỡ ngỡ. Bạch Niên Vũ cũng nhận ra ánh mắt của cô, khẽ cười.
" Chưa hết đâu!"" Bạch Niên Vũ nhẹ nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn lên màn hình, chàng trai kia nhìn thấy từ trong bó hoa, có một tấm thiệp nhỏ, run run mở ra, nước mắt rơi xuống.
" Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư..." ( Sống ở bên người, chết giữ tương tư)
Chàng trai kia ngước lên nhìn cô gái, thấy cô gái cũng đang nhìn mình, nụ cười của cô hơi đượm buồn, cô gái kia mở miệng nói một cái gì đó, dựa trên khẩu âm, dịch ra: " Từng!"
Bộ phim dừng lại ở cảnh hai người nhìn nhau.
Xem xong phim rồi mà dư cảm vẫn còn, Tiêu Tiểu Diệp lúc này mới hiểu cái cách mà Hứa Luật Khôi tỏ tình. Tên tiểu tử thô bạo kia thế mà sao lại lãng mạn như thế chứ!
" Mình về nhé!" Bạch Niên Vũ cầm tay Tiêu Tiểu Diệp ra khỏi rạp.
Vừa lên xe, Tiêu Tiểu Diệp đã bấm ngay số gọi cho Lâm Hiểu Khê.
" Tiểu Khê, em kiếm đâu ra được cái người lãng mạn thế hả?"
" Diệp tỉ, tỉ nghĩ kiếm được người tốt như tôi là dễ hả?" Hứa Luật Khôi nghe điện thoại, bắt đầu tự sướng lên.
" Cậu được lắm!"
" Thế nào, chị có muốn lãng mạn thế không hả? Bao nuôi Bạch Niên Vũ đi!" Lâm Hiểu Khê reo lên.
Cảm xúc nãy giờ của Tiêu Tiểu Diệp bị dập tắt, cô ngắt máy điện thoại, nhìn sang Bạch Niên Vũ với ánh mắt sắp giết được người.Bạch Niên Vũ nãy giờ chẳng làm gì cũng bị lây vạ.
------------------------------
Bạch gia...
Bạch phu nhân vừa nghe tin Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp về thăm nhà mà mừng rỡ.
" Tiểu Diệp, sao dạo này gầy thế nhỉ? Tiểu Vũ không chăm sóc cho con tốt sao?" Bạch phu nhân lôi kéo Tiêu Tiểu Diệp lại hỏi han chuyện.
" Mẹ, con đảm bảo với mẹ con chăm rất tốt!" Bạch Niên Vũ phản bác.
" Trật tự, mẹ đâu hỏi con!" Bạch phu nhân lườm mắt. Từ khi có cô con dâu này, Bạch Niên Vũ đã bị Tôn Lệ cho ra rìa.
" Anh ấy chăm con rất tốt!" Tiêu Tiểu Diệp cười.
" Ây da, thế là được, nó dám không chăm tốt, mẹ đây cắt cổ nó liền." Tôn Lệ thân mật cầm tay Tiêu Tiểu Diệp, nhẹ nhàng.
" Sao con cứ cảm thấy như là đang chăn heo thế nhỉ?" Bạch Niên Vũ ủy khuất, cố ý khiêu khích.
" Cái thằng này, đi khuất mắt mẹ đi." Tôn Lệ tức giận, xua đuổi Bạch Niên Vũ.
Bạch Niên Vũ hất cằm đi ra khỏi phòng khách, bày cái tư thế ngạo nghễ nhất.
" Đi ra nhanh đi!" Tôn Lệ không thua kém, cứng rắn nói.
Bạch Niên Vũ bị dọa, "ba chân bốn cẳng" chạy nhanh ra khỏi biệt thự. Vừa ra tới hoa viên thì thấy Bạch Ngạn Lâm ủ rũ ngồi nơi ghế đá, Bạch Niên Vũ biết ngay là đã có chuyện gì xảy ra, vội đi tới.
" Chú có muốn một nháo, hai khóc, ba thắt cổ không?" Bạch Niên Vũ ngồi đối diện với Bạch Ngạn Lâm, bông đùa.
" Anh là anh của em sao?" Bạch Ngạn Lâm bức xức.
" Không phải."
"...." Bạch Ngạn Lâm cạn lời.
" Ây da, thất tình thôi mà, có gì đâu mà lo." Bạch Niên Vũ nói, cái thằng em của anh sao cứ làm quá lên vậy nhỉ.
" Anh sao không tự vả cái vào mặt đi hả?" Bạch Ngạn Lâm khinh bỉ.
" Mặt đẹp trai của anh phải được bảo quản cẩn thận." Vũ " đẹp trai " phát ngôn.
"..." Tôi có ông anh tự kỉ.
" Yêu một người chẳng qua chỉ là mong người mình yêu có thể nở nụ cười hạnh phúc, chú là người nói với anh câu đó đấy!"
" Biết là thế nhưng đâu có cam. Chỉ là hi vọng nụ cười của cô ấy là do em tạo ra, chứ không phải là từ kẻ khác." Bạch Ngạn Lâm thở dài.
" Không sao cả. Cho dù không được đáp lại tình yêu thì cũng đừng buồn. Không phải chỉ có người yêu mới là tư cách để em ở bên Tiểu Khê. Em vẫn còn thể là bạn thân, vẫn sẽ có thể ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Trên đời này có biết bao tư cách để ở bên cạnh người mình yêu." Bạch Niên Vũ nói.
" Yêu" đâu nhất thiết phải là " người yêu", " yêu" đơn giản chỉ là mong cho người mình yêu một đời bình an.
" Anh, có khó không để quên một người?" Bạch Ngạn Lâm trầm trầm.
" Khó, rất khó. Mỗi ngày phải cố gắng xóa bỏ đi toàn bộ kí ức về người đó, phải dặn lòng là bản thân đừng yêu nữa thế nhưng càng dặn càng yêu, càng xóa bỏ thì càng trở về. Nhưng rồi tất cả sẽ hết, tổn thương sẽ tự lập đầy thành vết sẹo, rồi sẽ lại xuất hiện một người khác, mở cánh cổng trong tim mình thêm một lần nữa." Bạch Niên Vũ nói. Thất tình, anh thất nhiều rồi.
Bạch Ngạn Lâm im lặng, nhìn về phía mặt hồ, tự nhủ với bản thân rằng:" Từ hôm nay, tôi sẽ yêu cậu bằng một cách khác."
" Hôm nay anh vừa đi xem phim về, phim hay lắm, tuyệt lắm, xúc động lắm...." Bạch Niên Vũ cố ngân dài từng câu chữ.
Bạch Ngạn Lâm đen mặt, tức giận chạy ra khỏi đây. Tại sao lại có cái thể loại người thích xát muối vào tim người khác vậy chứ? Ai cho con công đạo.
Bạch Niên Vũ hối hận vì đã chọc tức Bạch Ngạn Lâm bởi vì anh lại phải chịu số phận ngồi đây tự kỉ rồi.
" Anh đây si tình là hạng một
Da mặt chai rồi nên chẳng lo..."
Và kể từ khi Bạch Niên Vũ cất tiếng hát thì cả hoa viên đã rộn ràng. Người hầu nhìn nhau khó hiểu," Từ bao giờ đại thiếu gia đã trở nên thế này. Hình tượng lạnh lùng, khí phách đâu rồi hả?"
" Bạch Niên Vũ, để cho thế giới bình yên điiiiiiiiii!" Tiếng của Bạch Ngạn Lâm từ đâu phát ra, rung chuyển trời đất.
Bạch Niên Vũ nghe xong thì càng hát to hơn, đã thế lại còn chế lời nữa chứ.
" Lâm đây si tình là hạng một
Da mặt chai rồi nên chẳng lo
Bất luận là thứ mà Khê muốn
Lâm đây tình nguyện xin xông pha..."
Tâm trạng của Bạch Ngạn Lâm: "Ai đó trả đĩa bay cho anh trai tôi về hành tinh đi..."
----
" Ôi trời ơi, con dâu cưng của mẹ Tôn kìa!" Bạch Niên Vũ nhìn thấy Tiêu Tiểu Diệp đi ra đây, vội vàng dơ tay lên.
" Anh bị thần kinh à?" Tiêu Tiểu Diệp đen mặt, cái tên này nãy giờ hát cho oang bây giờ lại xổ dại tiếp à.
" Đúng vậy, anh vì em mà thần kinh lên." Bạch Niên Vũ ôm Tiêu Tiểu Diệp, đặt cô ngồi lên đùi mình, tà mị nói.
Tiêu Tiểu Diệp bị bất ngờ, cố dãy dụa ra nhưng không thể, chỉ trợn mắt chằm chằm nhìn Bạch Niên Vũ.
" Ngay bây giờ, anh muốn nói với em một điều rằng: anh yêu em." Bạch Niên Vũ cười.
" Cái gì?" Tiêu Tiểu Diệp hốt hoảng. Cái tên này...
" Anh yêu em, Tiêu Tiểu Diệp." Bạch Niên Vũ lặp lại.
" Nhưng mà anh đã có người mình yêu rồi mà.." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Anh mệt rồi, anh chán chờ đợi rồi, 10 năm anh đợi cô ấy trong vô vọng chẳng được lợi ích gì cả. Một tháng anh ở bên anh, anh được rất nhiều. Anh chấp nhận từ bỏ tình đơn phương để bắt đầu mối tình mới. Tiểu Diệp, em có nguyện ý không?" Khi nhìn Bạch Ngạn Lâm suy sụp, anh đã hiểu ra rằng, thằng nào tỏ tình muộn, thằng đó thua nên anh bất chấp thời cơ, đánh chiếm trước. Cho dù thua cũng thua trong vinh quang. À mà nhầm, anh sao mà thua được.
" Khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, chúng ta sống ở hai thế giới khác nhau." Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.
Bạch Niên Vũ suy nghĩ một lát, đột nhiên rút điện thoại ra." Thiên Dương, tôi cần mua gấp một cái sân bay. Anh xem có chỗ nào thích hợp không?"
Tiêu Tiểu Diệp sửng sốt," Anh đang làm gì vậy hả?"
" Chẳng phải em bảo khoảng cách của chúng ta quá lớn sao? Mua nguyên cả sân bay, như vậy chẳng phải giữa chúng ta đi lại sẽ thuận tiện hơn sao. Anh không ngại khoảng cách, anh chỉ ngại không đủ máy bay để đi vào tim em."
"..." Tiêu Tiểu Diệp im lặng. Tâm trạng cô rối ren lên.
" Lời ước dưới sao băng, em vẫn còn nhớ chứ?" Bạch Niên Vũ khơi gợi kí ức.
" Vẫn nhớ. Cho tôi thời gian, tôi sẽ từ từ tiếp nhận anh... ưm..."
Tiêu Tiểu Diệp còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Niên Vũ " tập kích". Nụ hôn nồng nàn cháy bỏng.
" Đừng có bắt nạt kẻ thất tình như thế chứ!" Bạch Ngạn Lâm đau khổ nói. Mấy người câỵ bản thân có tình yêu mà bắt nạt tôi sao hả.
Tiêu Tiểu Diệp đỏ mặt, rời khỏi người Bạch Niên Vũ, ngồi xuống bên cạnh.
" Cút... chú phá hỏng chuyện tốt của anh.." Bạch Niên Vũ tức giận. Cái thằng này chẳng sớm chẳng muộn sao lại xen vào cái thời khắc "lịch sử" của anh chứ.
" Không thích." Bạch Ngạn Lâm vác mặt ngồi xuống.
" Chú...." Bạch Niên Vũ trừng mắt.
" Mẹ ơi, anh Tiểu Vũ trêu con!" Bạch Ngạn Lâm hét lên.
Hai vị đại ca, các anh đều là thanh niên trưởng thành rồi!
Tiêu Tiểu Diệp ngồi dở khóc dở cười nghe hai anh em nhà này cãi nhau. Nếu không lầm thì thằng anh 34 tuổi, thằng em 27 tuổi, thế mà bây giờ vẫn chơi trò mách mẹ.
" Hai đứa thôi ngay cho mẹ!" Tôn Lệ vừa đúng lúc đi ra hoa viên, gặp ngay cái cảnh hai anh em cãi nhau.
" Là tại anh Vũ!"
" Là tại Ngạn Lâm!"
Hai anh em đều chỉ tay về phía nhau, cáo trạng với mẹ.
Tôn Lệ đi lại, kéo Tiêu Tiểu Diệp ra khỏi " chiến trường".
" Tiểu Diệp, mặc kệ hai đứa kia đi, vào đây mẹ tặng cho con cái này!"
Thế là hai người kia cứ thế mà rời đi trước ánh mắt ngơ ngác của Bạch Niên Vũ và Bạch Ngạn Lâm.
" Anh, em bị ra rìa rồi!" Bạch Ngạn Lâm đau khổ nói với Bạch Niên Vũ.
" Chào mừng em đến với đội của anh!"" Bạch Niên Vũ cười.
Điện thoại của Bạch Niên Vũ: " Alo, alo, Niên Vũ cậu gọi cái gì đấy hả?"