Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 32

Tiêu Tiểu Diệp đi tới bệnh viện, lúc đi vào cô đã thấy cả một dàn vệ sĩ bảo vệ quanh bệnh viện. Khí thế của bọn họ khiến cho cái bệnh viện ồn ào trở nên yên lặng đến lạ lùng.

- Tiểu thư!- Một vệ sĩ ra trước đón cô.

- Chỗ của Vũ phu nhân ở đâu - Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

- Vũ phu nhân đang ở tầng 7, phòng 701 ạ. Để tôi đưa tiểu thư tới đấy.-Vệ sĩ kia cung kính trả lời.

- Thôi không cần. Tôi tự đi được

Tiêu Tiểu Diệp tự đi. Cô hông muốn làm phiền bất cứ ai cả. Để ý mới thấy rằng từ khi cô bị bắt cóc tới giờ thì camera trong bệnh viện đã nhiều hơn. Chỗ nào cũng có người bảo vệ.

Hiện đang là lúc vào thăm bệnh nhân tấp nập nhất, thang máy khá chật, có ba y tá hộ lí và năm sáu người nhà bệnh nhân vào thang máy với cô. Vẻ mặt của người nhà bệnh nhân nặng nề hơn cả trời mưa gió; đừng trước bệnh tật, họ phải chịu đựng tổn thất về sức khỏe, thời giờ, tiền bạc thậm chí ngay cả người thân của mình. Tiêu Tiểu Diệp lòng khẽ nhói lên.Bình thường, cô chỉ loay hoay ở phòng phẫu thuật và văn phòng của mình. Hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy cảnh người nhà bệnh nhân như thế này thì có chút chạnh lòng. Hóa ra ngoài cô, cũng có rất nhiều kẻ là con ghẻ của ông trời.

Cửa thang máy mở, tầng thứ 7. Trong vòng mấy phút mà như đã trải đủ mấy mùa nóng lạnh, Tiêu Tiểu Diệp nhanh chóng gạt bỏ những ý nghĩ rối bời. Cô đi tới căn phòng 701.

Căn phòng bệnh được thiết kế theo gam màu ấm, sáng sủa, tường dán giấy màu xanh da trời, treo những bức tranh sơn thủy êm đềm nhẹ nhõm, ánh sáng đầy đủ mà không chói mắt. Ít ai có thể hình dung được căn phòng như thế này lại dành cho bệnh nhân không thể chữa trị được. Cô nhìn xuyên qua lớp kính, trên cái giường trắng, Vũ Nhàn khô héo đang nằm, cái chụp chụp thở ô xi gắn vào mũi là sợi dây cuối cùng duy trì sự sống của bà ta. Bên cạnh bà ta là Tiêu An Tình tiều tụy ngồi cạnh. Không còn cái trang điểm lòa loẹt, mặc những trang phục hở trên hở dưới nữa, Tiêu An Tình chỉ mặc chiếc quần jean, cái áo len đỏ. Tiêu Tiểu Diệp nhìn thấy cô của 7 năm trước trong người Tiêu An Tình. Khi Tiểu Dương đang yếu ớt nằm trên giường bệnh thì cô cũng đã từng như vậy, ngồi đợi mong một tia hi vọng kì diệu sẽ xảy ra.

Tiêu Tiểu Diệp đẩy cửa vào. Tiêu An Tình chỉ ngước mặt lên nhìn cô rồi nhẹ cười:"" Chị tới rồi à!"" Thanh âm nhẹ khẽ của Tiêu An Tình khiến cho Tiêu Tiểu Diệp có chút thương cảm.

- Cô như thế nào rồi?- Tiêu Tiểu Diệp nhẹ hỏi.

- Bác sĩ bảo mẹ em hết hi vọng rồi. Vết đạn kia đã khiến mẹ...- Tiêu An Tình nghẹn ngào nói." Chị, em phải làm sao đây!"

Tiêu Tiểu Diệp hiểu hơn ai hết cái cảm giác bị mất đi người thân. Cô mất đi ba, mẹ và cả người em trai yêu quý của mình. Nó đã rạch vào lòng cô một vết thương sâu. Vết thương lòng ấy không những không lành mà ngày càng nhức nhối, không biết khi nào mới nguôi.

- Không sao đâu. Cô sẽ không sao cả mà.- Tiêu Tiểu Diệp an ủi.

- Đấy chẳng qua chỉ là một lời động viên thôi. Còn như thế nào, thì một người bác sĩ như chị chắc hiểu phải không?- Tiêu An Tình mắt đỏ hoe.

Tiêu Tiểu Diệp im lặng. Cô biết bây giờ an ủi chẳng làm được gì cả, chỉ có thể chấp nhận sự thật. Cô nhìn về phía Vũ Nhàn, bà ta đã từng là một người phụ nữ đẹp nhưng bây giờ chẳng khác gì một khúc củi khô nằm chờ chết.

- Chị ra ngoài một chút.

Cô rời khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang trầm ngâm.

" Tiêu Tiểu Diệp, cậu thực sự không sao rồi!"" Cung Ân Thần nhìn thấy Tiêu Tiểu Diệp thì xúc động.

" Ân Thần..." Tiêu Tiểu Diệp chỉ nhẹ cười.

" Cậu thấy tình hình của Vũ phu nhân rồi đấy. Khó lắm, duy trì sự sống tới bây giờ đã là kí tích rồi."" Cung Ân Thần nói.

"Đột nhiên tớ cảm thấy những ác cảm của mình đối với mẹ con họ đã mất đi. Chỉ còn lại thương xót." Tiêu Tiểu Diệp thở dài.

"" Diệp, có chuyện này tớ cần nói với cậu."

" Chuyện gì?""

" Lúc trước khi Vũ Nhàn cấp cứu, Tiêu An Tình đã hiến máu, nhóm máu của cô ta là AB."

" Tiêu An Tình không phải là em ruột của tôi. Bởi vì nhóm máu của ba tôi là O." Tiêu Tiểu Diệp nói. Ba cô yêu mẹ cô rất nhiều cho nên ông nhất định không có con với người khác. Từ đầu đến cuối chỉ là để bảo vệ gia đình nên... cô hiểu.

" Hóa ra cậu đã sớm biết."

" Không. Khi cậu nói tớ mới biết."

"..."

Cung Ân Thần nhìn Tiêu Tiểu Diệp, " Diệp, hắn tới đây rồi. Thẩm Hạ Thiên đã tới Trung Quốc rồi."

Tiêu Tiểu Diệp ngẩn người nhìn cô, Cung Ân Thần và Thẩm Hạ Thiên có một chuyện tình như thế nào thì cô biết rất rõ, lắm nước mắt, nhiều giả dối. " Đừng nói với tôi là cậu sẽ về Singapore đấy."

" Không. Tôi không trở về đâu. Tôi sẽ ở đây. Cho dù hắn có tới thì tôi cũng sẽ không chấp nhận." Cung Ân Thần nhẹ nói.

- Bác sĩ Cung, bệnh nhân ở phòng 708 lên cơn co giật...- Tiếng hộ lí gọi Cung Ân Thần.

- Được rồi. Tôi tới đây.- Cung Ân Thần nói xong thì chạy nhanh tới.

Tiêu Tiểu Diệp nhìn về phía phòng bệnh, Tiêu An Tĩnh vẫn ngồi lặng đấy.

- An Tình, mấy ngày rồi em chưa về nhà, về chút đi.- Tiêu Tiểu Diệp nói.

Tiêu An Tình khẽ lắc đầu.

- Đừng cứng đầu nữa, cô Vũ cũng không mong em thành ra như thế này đâu. Về Tiêu gia đi. Chị đưa em về.

Lần này Tiêu An Tình có suy nghĩ đắn đo một lát rồi cũng đồng ý theo Tiêu Tiểu Diệp về.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên đường về Tiêu gia, cả hai người hầu như không trò chuyện gì mấy. Chỉ khi Tiêu Tiểu Diệp hỏi thì Tiêu An Tình mới trả lời, còn lại thì im lặng. Chỉ chốc lát thì Cẩm Tú Viên đã hiện ngay trước mắt. Kể từ khi xảy ra chuyện thì Cẩm Tú Viên đã trở nên u ám lạ thường. Cái vẻ hào nhoáng của nó ddã bị che lấp bởi sự tang thương, lạnh lẽo.

Tiêu An Tình và Tiêu Tiểu Diệp vào nhà. Căn phòng khách nơi đã từng có án mạng nay đã được lau chùi sạch sẽ nhưng vẫn không thể giấu được cái lạnh của nó.

- Chị Tiểu Diệp... em gọi chị như thế có được không?- Tiêu An Tình khẽ nói.

Mới đầu Tiêu Tiểu Diệp có chút xa lạ nhưng sau đó vẫn mỉm cười: " Được. Em có thể gọi."

- Chị Tiểu Diệp, em có chuyện muốn nói với chị!

- Chuyện gì?

- Là chuyện của 10 năm về trước.

( Tg: Tiêu An Tĩnh chính là nhân vật mà tôi thấy áy náy nhiều nhất. Lúc bắt đầu đã định sẵn là cô sẽ không có một cái kết cục đẹp nhưng vì chuyện tình của TTD-BNV nên đành phải khiến cho nhân vật này chịu thiệt.)