Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 102: Bảy ngày mất tích (3) - Chuộc lỗi, cận kề nguy hiểm

Ngày thứ năm bị giam cầm....

Rầm rầm...

Đoàng... đoàng....

Tiêu Tiểu Diệp áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng náo loạn ở bên ngoài.

Có người đột nhập sao?

Tiếng đạn bên ngoài vẫn không ngừng. Một lúc sau thì ngừng bặt.

Tiêu Tiểu Diệp hơi e ngại.

" Rầm...rầm..." Cửa bị đập mạnh.

Cô lùi về phía sau, " Mở cửa!" Ngoài kia, có thanh âm lạnh lẽo của nữ giới.

Tiêu Tiểu Diệp mở cửa, nhìn người đang đứng trước mặt mình, kinh ngạc.

" Mục Tử Kì?" Cô nhíu mày hỏi.

" Đi theo tôi, rất nhanh thôi sẽ có những kẻ tới đây để giết cô." Mục Tử Kì kéo tay cô, chạy một mạch.

Tiêu Tiểu Diệp cũng mường tượng được rồi, cô chạy theo cô ta.

Lúc chạy, cô có ngoái đầu lại, phía sau lưng là một cảnh tượng đẫm máu. Cô nhìn lại người đang lôi kéo mình này, chiếc áo da màu đen có mấy giọt nước không rõ màu, nhưng cô nghĩ cô biết nó là gì...

Hai người chạy tới một cái hành lang vắng không có cảnh vệ canh giữ. Mục Tử Kì đột nhiên ngã quỵ xuống.

Tiêu Tiểu Diệp hốt hoảng xem cho cô ta.

Phần eo chảy máu, cô kéo áo lên, chiếc áo trắng phía trong đã sớm thấm máu. Lúc nãy cô gái này lại chạy một đường dài như vậy, chắc là cơ thể đang thiếu máu.

" Nghe này, cố gắng ổn định hô hấp, từ từ thở, đừng vội." Tiêu Tiểu Diệp lấy tay ấn vào vết thương ngăn máu chảy.

" A!" Mục Tử Kì hét lên.

" Không cần biết cô vì cái gì mà cứu tôi nhưng cũng không cần cô phải liều mạng như này. Tôi ghét nhất là nợ người khác một cái ân tình." Tiêu Tiểu Diệp xé áo của mình, băng chặt vết thương cho Mục Tử Kì.

Hành lang bắt đầu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiêu Tiểu Diệp lấy khẩu súng trong tay Mục Tử Kì.

" Cô có biết dùng nó không?" Mục Tử Kì e ngại, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

Tiêu Tiểu Diệp cười nhạt, " Cô có tin không? Tôi là cao thủ chơi bắn đĩa đấy."

Nói xong, cô nạp đạn. Thực ra thì Bạch Niên Vũ lúc trước cũng đã dạy cô cách bắn súng, phòng khi vạn nhất cần đến nó. Cuối cùng cũng có ngày trả chữ trả nghĩa cho sư phụ rồi.

Đoàng....đoàng

Mấy phát dúng đầu tiên đã được cô nhắm chuẩn xác vào bọn cảnh vệ.

Thực ra thì bác sĩ mà, ánh nhìn rất tốt.

" Hầy, thật có lỗi với lương tâm của tôi." Tiêu Tiểu Diệp xử lí xong, đỡ Mục Tử Kì dậy, " Đi hướng nào?"

" Cứ đi thẳng, ngoài kia có xe." Mục Tử Kì gắng gượng.

Tiêu Tiểu Diệp đi theo chỉ dẫn của Mục Tử Kì, dọc đường, la liệt xác chết, cô gái này quả nhiên là thánh thần.

" Cô chỉ cần từ khi mười tuổi đã luôn xác định ngày mai là ngày cuối cùng của mình thì nhất định sẽ luyện được kĩ thuật giết người như tôi." Mục Tử Kì cười nhẹ.

" Thật không hiểu nổi!" Tiêu Tiểu Diệp thở dài.

" Tôi không giống như cô, sinh ra đã được bao bọc cẩn thận. Khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mặt trời thì nhất định đã nằm trong đối tượng truy sát của anh em nhà Mục gia. Mỗi ngày, ăn một chút thức ăn cũng nơm nớp lo sợ bản thân bị hạ độc, ra khỏi cổng cũng phải ngó trái nhìn phải xem có ai đang cầm súng bắn mình không?" Mục Tử Kì dường như không chán, kể tiếp một tràng dài.

" Suy cho cùng chính là tôi sinh ra vào cái nhà tốt đẹp hơn cô đúng không?" Tiêu Tiểu Diệp nói.

Mục Tử Kì im lặng gật đầu, cô mở cánh cửa sắt nặng kia, quả thật ngoài đó có xe. Tiêu Tiểu Diệp nhìn lớp tuyết dày, lại xem quần áo mình, củ lạc, ai nói cho cô biết cái nơi nào đây mà tháng ba tuyết vẫn dày thế không?

" Trong xe có áo, cô chịu khó chút." Mục Tử Kì cũng bị ảnh hưởng, giọng có chút yếu.

Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, mở cửa xe, an bài Mục Tử Kì ngồi bên ghế phụ rồi cô vào ghế lái, lúc này mới để ý, cái chỗ cô bị giam cầm hoá ra là một cái căn cứ nhỏ.

" Đoàng...đoàng...." Mấy tên cảnh vệ từ chỗ cửa lúc nãy lao ra, nã súng về phía xe.

Tiêu Tiểu Diệp khởi động, một đường tông thẳng hàng rào mà đi.

Bản đồ trên xe cũng đã bật.

Thiên ạ, cô thế mà đang ở Nga.

Phía sau không hề có người đuổi theo.

" Bọn họ chắc cũng chẳng muốn đuổi đâu." Mục Tử Kì cười nhạt.

" Tôi cứ tưởng tôi hoàng kim danh giá." Tiêu Tiểu Diệp bộ dạng giống như tự luyến, giọng có chút tiếc nuối mà nói.

Mục Tử Kì không nói gì, sắc mặt trắng bệch do mất máu.

Lúc bọn họ đi tạt qua cánh đồng oải hương, Tiêu Tiểu Diệp dừng xe lại. Đi xuống hái lên mấy nhánh oải hương.

" Cô làm gì vậy?" Mục Tử Kì nguy hoặc.

" Sát trùng." Tiêu Tiểu Diệp xé thêm một mảnh áo của mình, cuộn chặt mấy nhánh kia lại, ép lên vết thương của Mục Tử Kì.

" Thật không đấy?" Mục Tử Kì nén đau.

" Người Hi Lạp đã từng sử dụng nó trong thời chiến để sát trùng đấy, hơn nữa công dụng của nó cũng là sát trùng." Tiêu Tiểu Diệp bó chặt lại.

Mục Tử Kì im lặng, nín nhịn cơn đau.

Sau khi ổn thoả, Tiêu Tiểu Diệp mới lái xe đi tiếp.

" Lúc nãy cô nói là có người tới giết tôi, là ai vậy?" Cô đem thắc mắc trong lòng mình ra hỏi trắng.

Mục Tử Kì ngước mắt nhìn cô, khoé miệng hơi run, " Vincent, hắn cho người tới giết cô."

Tiêu Tiểu Diệp hoảng hốt, cái quái gì, cô đã đụng tới hắn méo nào đâu.

" Trong cuộc chiến tranh giành quyền lực của thế giới ngầm, bất cứ nhân vật nào đầu quân cho phe nào cũng phải có điều kiện trao đổi. Vincent hắn trao đổi với Bạch Niên Vũ, thứ mà hắn giao dịch chính là mạng sống của cô. Vincent nói với Bạch Niên Vũ nếu như hắn cứu cô ra khỏi đây thì phải đưa cho hắn một nửa số địa bàn mà anh ấy đang nắm. Bạch Niên Vũ không chấp thuận. Nhưng mà Vincent không chỉ giao dịch với riêng Bạch Niên Vũ đâu, hắn còn giao dịch với William nữa, mà thứ mà William muốn chính là hắn phải tự tay giết cô." Mục Tử Kì vừa nói xong, tay của Tiêu Tiểu Diệp đã nắm chặt lại.

" Vụ khủng bố ở Anh mà cô gặp phải đó cũng chính là âm mưu của Vincent, hắn muốn xem cô có phải là điểm yếu của Bạch Niên Vũ không, quả nhiên là đúng. Cô chính là viên đạn bạc để thủ tiêu Bạch Niên Vũ."

" Tại sao bọn họ phải làm tới như vậy, tàn sát lẫn nhau?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Là vì tham vọng quyền lực." Mục Tử Kì thở dài, thanh âm nhuốm phần ưu tư. " Trận chiến này, từ năm năm trước đã bắt đầu rồi, lần này mới chính thức khai chiến."

Một đường dài như vậy, nhiều máu như thế, hoá ra cũng chỉ là để chạm tới cái đỉnh cao của quyền lực.

" Chuyện mà Tris tự tử cũng nằm trong kế hoạch của William." Lời mà Mục Tử Kì vừa dứt câu đã khiến Tiêu Tiểu Diệp hốt hoảng.

" Cô nói Tris tự tử cũng là vì bọn họ sao?" Tiêu Tiểu Diệp cố xác định lại bản thân không nghe nhầm.

Mục Tử Kì gật đầu, " Tris chính là cái ngòi nổ để bắt đầu trận chiến. Hoàng gia từ lâu đã kiêng kị thế lực của gia tộc Krisen, bọn họ đã sớm biết được tất cả nhưng lại không làm gì. Tris là quân tốt đầu tiên trong bàn cờ thế lực."

Bao lâu nay, Tiêu Tiểu Diệp vẫn luôn ân hận về cái chết của Tris, thế nhưng bây giờ, hoá ra lại là một vở kịch được sắp đặt từ trước.

" Cô tại sao lại giúp tôi?" Tiêu Tiểu Diệp đột nhiên hỏi.

" Chuộc lỗi." Mục Tử Kì trả lời.

Tiêu Tiểu Diệp cười nhạt, " Tôi nhớ cô là người bên cạnh Vearly mà?"

Mục Tử Kì im lặng hồi lâu rồi mới trả lời, " Sớm đã không còn, hiệp định mười năm kết thúc rồi."

Những lời trong lá thư kia, Tiêu Tiểu Diệp vẫn còn nhớ, cô gái bên cạnh cô này, đã dùng mười năm của mình để đổi lấy tính mạng của Bạch Niên Vũ, tất cả đều đã là dĩ vãng.

" Đến nơi rồi." Mục Tử Kì đột nhiên nói, Tiêu Tiểu Diệp nhìn bản đồ, địa điểm được đánh dấu quả thật đã ở ngay trước mặt cô.

Là một căn nhà gỗ nhỏ.

Tiêu Tiểu Diệp mở cửa xe ra trước rồi mới đi sang bên cạnh đỡ Mục Tử Kì. Dìu cô ta tới chỗ ngôi nhà kia, ấn chuông cửa, quả nhiên có người ra mở, mà người mở cửa lại khiến cho Tiêu Tiểu Diệp kinh ngạc.

" Tôn Niệm Hàn?" Cô ngạc nhiên.

" Vào đi." Tôn Niệm Hàn cũng từ ngạc nhiên rồi chuyển sang bình tĩnh, gật đầu, đỡ Mục Tử Kì vào.

Không gian bên trong căn nhà gỗ này quả thật rất ấm cúng, đầy đủ mọi thứ, kể cả bàn giải phẫu và thiết bị y tế.

Mục Tử Kì nằm trên bàn giải phẫu, Tôn Niệm Hàn vén áo cô lên, nhìn vải bó oải hương đắp lên vết thương, ánh mắt chuyển dời sang Tiêu Tiểu Diệp.

Tiêu Tiểu Diệp không nói gì cả.

Tôn Niệm Hàn đành xem như thôi, cẩn thận mở vải bó ra, rửa sạch lại vết thương.

" Trúng đạn." Tôn Niệm Hàn nhíu mày.

" Không cẩn thận." Mục Tử Kì yếu ớt. " Bụng....bụng..."

Tiêu Tiểu Diệp nghe cô ta nói, đột nhiên thấy lạ, chiếc quần đen của Mục Tử Kì chia ra hai mảng màu khác nhau, phía trên men theo mép đùi, màu sẫm hơn. Chắc là do máu nhưng mà máu mà chảy theo mép đùi thì hơi lạ.

Chỉ có một khả năng...

Cô đi tới chỗ Mục Tử Kì, bàn tay bắt lấy cổ tay cô ta, xem mạch. Tuy rằng cách này cũ kĩ nhưng ít ra vẫn đúng. Mày nhíu lại, cảm nhận mạch đập.

" Tôn Niệm Hàn, Mục Tử Kì có thể đã bị sảy thai." Tiêu Tiểu Diệp đột nhiên nói.

Tôn Niệm Hàn phát giác, cũng thử xem mạch.

" Lần cuối quan hệ là khi nào?" Tôn Niệm Hàn không kiêng dè, hỏi ngay.

Mục Tử Kì tái nhợt, nghe tới hai chữ " sảy thai" mà kinh hãi.

" Trả lời." Tôn Niệm Hàn gằn giọng.

" Đứa bé sáu tháng rồi." Mục Tử Kì bây giờ mới hé môi.

" Mẹ nó, cô còn liều chết thế làm gì hả?" Tôn Niệm Hàn nghe xong thì hét lên, tức giận không thôi.

" Đứa trẻ trong bụng ước chừng cũng khoảng sáu tháng, thai nhi lớn thế này, sảy thai sẽ nguy hiểm." Tôn Niệm Hàn nghiêm túc nói, anh lắc nhắc chân đi tới lấy túi truyền. Nhanh gọn mà đâm vào tay của Mục Tử Kì.

" Chúng ta chỉ có thể giúp cô ấy sinh thôi." Tôn Niệm Hàn nhìn về phía Tiêu Tiểu Diệp.

" Nhưng ở đây không có lồng ấp, sinh non, đứa bé rất khó để hô hấp không khí." Tiêu Tiểu Diệp sợ hãi nói.

"...Vậy thì làm liều đi, cứu được một còn hơn giết cả hai." Tôn Niệm Hàn do dự nhueng vẫn khảng khái nói.

" Được." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.

Mục Tử Kì ý thức dần mờ đi, nhưng trước khi bất tỉnh, vẫn nắm chặt tay của Tiêu Tiểu Diệp, " Hãy cứu đứa trẻ."

" Được." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, cởi áo của cô ta ra, lấy một mảnh khăn che lại nơi không cần thiết.

Tôn Niệm Hàn đã chuẩn bị xong hết dụng cụ phẫu thuật.

" Chúng ta đều không phải sinh viên khoa sản." Tiêu Tiểu Diệp nói.

" Vậy bây giờ thực hành xem." Tôn Niệm Hàn nói xong, lấy một túi máu lên thay vào túi nước biển.

" Đúng máu không?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Đây vốn dĩ là máu của cô ta." Tôn Niệm Hàn nói xong thì dao phẫu thuật đã kéo một rạch dài trên bụng của Mục Tử Kì.

Đây là ca phẫu thuật sơ sài nhất mà Tiêu Tiểu Diệp từng phẫu thuật.

Không đúng, là phụ tá. Tất cả đều được Tôn Niệm Hàn xử gọn, quả nhiên không hổ là sinh viên đứng đầu của Harvard năm đó.

Đứa trẻ nhỏ xíu được đưa ra, Tiêu Tiểu Diệp cẩn thận bế nó, cắt cuống rốn. Đứa trẻ chỉ bằng bàn tay người lớn, nhỏ quá. Nhìn nó, cô lại nhớ tới đứa bé trong bụng mình lúc trước, phải chăng, nó còn không bằng đứa trẻ này.

Cô lấy máy thở bên cạnh, nhẹ nhàng giúp bé. May mắn là căn nhà này đầy đủ nếu không thì chỉ sợ...

" Mật mã!" Tiêu Tiểu Diệp lấy điện thoại của Tôn Niệm Hàn, hướng về phía anh ta.

" Sinh nhật của em." Tôn Niệm Hàn đang khâu vết mổ, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói với cô.

Tiêu Tiểu Diệp ngẩn người, đè nén cảm xúc, nhập sinh nhật của mình rồi nhanh chóng gọi cấp cứu. Sau khi xác nhận, tắt điện thoại, cô quỳ sụp xuống.

Tôn Niệm Hàn hoàn thành đường khâu cuối cùng, thu dọn rồi đi tới quan sát đứa bé, cái chụp thở nó còn lớn gần bằng người bé.

" Cô ta đúng là ngu xuẩn mà." Tôn Niệm Hàn lạnh lùng.

" Tại sao anh lại ở đây?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Trốn viện." Tôn Niệm Hàn thản nhiên.

" Chân anh có phải khỏi nhanh quá không?"

" Tự gỡ ra trước."

" À, nhưng anh không cảm thấy lạ sao, có bầu sáu tháng mà bụng vẫn không lộ rõ?" Tiêu Tiểu Diệp nghi vấn.

" Có lẽ là do thiếu chất dinh dưỡng hoặc thể chất của Mục Tử Kì vốn đã yếu nên việc mang thai cũng chẳng giúp đỡ cô ta chuyện gì trong việc tăng cân cả nên bụng nhỏ mới không lộ rõ, mà có lộ cũng chỉ giống như béo bụng." Tôn Niệm Hàn nói.

" Rốt cuộc thì bao nhiêu năm nay, anh làm nghề gì mà tất cả dụng cụ y tế anh đều có vậy?" Tiêu Tiểu Diệp nhíu máy, ánh mắt suy đoán nhìn anh ta.

" Lang băm." Tôn Niệm Hàn cười nhẹ.

Tiêu Tiểu Diệp hơi khó hiểu, một người giỏi giang như anh ta, đâu cần phải đi làm lang băm cơ chứ.

Chưa kịp hỏi tiếp thì xe cứu thương đã tới, hộ lí nhanh chóng đưa lồng ấp tới để hỗ trợ bé.

" Hãy để lại đây, đừng dời bé đi." Tôn Niệm Hàn nói với hộ lí.

Hộ lí kia có chút do dự.

Tôn Niệm Hàn chỉ về phía Tiêu Tiểu Diệp, " Thấy cô ấy đúng không? Cô ấy là nữ bác sĩ nổi danh trong ngành y đấy."

Hộ lí vẫn không chấp nhận.

Tôn Niệm Hàn liền đi tới tủ kính lấy ra giấy phép hành nghề của mình đưa cho hộ lí.

Hộ lí kia nhìn giấy phép, kinh ngạc, dưới ánh mắt đầy thâm trầm của Tôn Niệm Hàn, gật đầu đồng ý. Dặn dò đôi chút rồi mới chắc chắn rời đi.

—/—|

Bất mãn: Tại sao chị diệp ra rồi mà không có gọi anh Vũ tới đón, với lại anh vũ ở đâu khi gió mùa đông tới?

Trả lời: Tất cả sẽ được tiết lộ vào chương kế. Hãy sắm thêm vài đôi dép trước đã nhé!