Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 444: Đính hôn từ bé

Editor: Yuhina

Cung Âu không thích đi nói chuyện với người tẻ nhạt, nên vẫn Thời lúc Tiểu Niệm, lại ghét quần áo không hợp, đổi mấy bộ, lại ôm cô hôn nhẹ gặm gặm.

Chờ đến khi bọn họ chạy tới bệnh viện, Hạ Vũ đã được đẩy vào phòng mổ.

Lý ca đang đi tới đi lui ngoài phòng mổ, giống như con kiến bò trên chảo lửa.

Trong hành lang, họ hàng thân thiết của hai nhà Lý, Hạ không ngồi thì đứng, bác trai bác gái đều ở nơi đó.

"Lý ca."

Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, Lý ca nhìn thấy gương mặt bọn họ thì thụ sủng nhược kinh, "Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, làm sao hai người lại đến."

Trên mặt Cung Âu  không có cảm xúc gì, cứ siết tay Thời Tiểu Niệm như vậy.

Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Chúng ta đến xem có cái gì cần giúp một tay hay không, đã vào được bao lâu rồi"

"Đã lâu rồi, vẫn chưa thấy ra." Lý ca lo lắng nói, không ngừng mà xoa xoa tay.

Cung Âu liếc hắn một cái, ánh mắt sâu thẳm, sau đó mở miệng nói, "Không chết được, yên tâm."

Nếu như thời điểm Thời Tiểu Niệm sinh nở, hắn ở bên người cô, chắc hắn cũng sẽ gấp thành như vậy.

Nhưng hắn không có cơ hội này.

"…"

Lý ca im lặng.

Thời Tiểu Niệm kéo kéo tay Cung Âu, Cung Âu hạ tầm mắt nhìn về phía cô, "Làm sao vậy"

"Không được nói như vậy."

Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, những lời của hắn thật khó nghe.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Lý ca trực tiếp xua tay, hiền lành cười.

"Thật xin lỗi."

Thời Tiểu Niệm hướng về Lý ca tạ lỗi, oán giận nhìn Cung Âu một chút.

Cung Âu bị cô nhìn như vậy cảm thấy không vui, lại không nỡ phát hỏa với cô, trực tiếp đi về bên cạnh, nương đến bức tường màu trắng, mặt lạnh như băng, con ngươi đen lạnh lẽo.

Thời Tiểu Niệm đi tới kéo kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói, "Hạ Vũ còn đang trong phòng mổ, anh không được nói như vậy."

"Anh biết" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng thốt, "Vì thế nên anh đang an ủi hắn, em trừng cái gì mà trừng."

"…"

An ủi.

Nói như vậy mà có thể gọi an ủi sao, không làm cho người ta tức chết đã là may mắn lắm rồi.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ lỗ tai thầm nghĩ, cứ đứng bên cạnh hắn cùng đợi như vậy, thỉnh thoảng nhìn về phía đèn phòng mổ.

Hi vọng mẹ tròn con vuông.

Toàn bộ thân thích đang ở trong hành lang dần dần nhận ra Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, chụm đầu nói nhỏ với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía họ, giống như nhìn con khỉ trong vườn thú.

Cung Âu bị nhìn chăm chú mà thiếu kiên nhẫn, đứng lên muốn đi về phía bọn họ, chuẩn bị dạy dỗ một trận, bị Thời Tiểu Niệm kéo lại.

Hạ Vũ còn đang sinh bảo bảo ở bên trong, nếu như ngoài này lại ầm ĩ lên thì thành ra cái gì.

"Đừng đi."

Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu trở về.

Cung Âu buồn bực véo lông mày, giơ chân lên tàn nhẫn mà đá tường một cước.

Ánh mắt của cô trệ lại, trước đây dù tâm tình của Cung Âu trở nên kém đi, cũng sẽ không phát tiết ở trước mặt người ngoài như thế, nhưng bây giờ mới bị nhiều người liếc mắt nhìn mà đã như vậy rồi.

Thời Tiểu Niệm kéo tay hắn, cầm thật chặt.

Cung Âu hạ tầm mắt nhìn cô một chút, sau đó mới dần dần hoà hoãn lại, hắn dựa vào tường chuyển mâu nhìn về phía Lý Ca.

Lý ca ở bên kia đi tới đi lui, đi tới đi lui.

Cung Âu  con ngươi đen thâm thúy, lúc Thời Tiểu Niệm đang sinh hắn đang làm lễ tuyên thệ, không giống như người đàn ông này canh giữ ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui như thế, loại cảm thụ sốt ruột kia hắn chưa từng được lĩnh hội, hắn chỉ nhìn thấy một một vũng máu cùng với bàn mổ trống không.

Hắn chưa từng thấy hình dáng hai đứa bé vừa ra đời.

Ngay cả Holy đến hai tháng sau hắn mới hỏi thăm được  tin tức.

Không biết đứa trẻ vừa mới ra đời sẽ có hình dạng như thế nào, vừa vặn có dịp nhìn.

Bỗng nhiên, có một âm thanh trẻ con khóc nỉ non lúc ẩn lúc hiện từ bên trong truyền đến, đôi mắt Cung Âu trở nên sáng ngời, Lý Ca kích động nhảy dựng lên, vọt tới cạnh cửa phòng mổ.

Thời Tiểu Niệm cũng vội vàng đi tới.

Cửa phòng mổ mở ra một cái khe, sau đó y tá ôm một đứa trẻ đi ra, hướng về phía Lý Ca mỉm cười nói, "Chúc mừng, là con gái."

Lý Ca không kịp nhìn con gái liền vội vã hỏi, "Vợ của cô như thế nào rồi, cô ấy có sao không"

"Lý phu nhân đang được các bác sỹ khâu vết mổ lại, chờ một chút sẽ được ra, mẹ tròn còn vuông."

Y tá ôm trẻ nít nhỏ nói rằng, cho Lý Ca nhìn.

Tất cả mọi người vây đến, líu ra líu ríu nói.

Thời Tiểu Niệm cũng đi tới xem, vừa ra đời  toàn thân đứa bé nhăn nheo đỏ hồng, con mắt nhắm chặt, nho nhỏ một đoàn, không khỏi nói, "Thật đáng yêu a."

"Đúng vậy, đáng yêu đáng yêu."

Lý Ca mừng rỡ như điên, mặc cho mọi người nói gì thì nói.

Y tá phải ôm đứa bé đi, Lý ca thoáng nhìn cCung Âu, chỉ thấy hắn đứng ở nơi đó liếc liếc tới một chút.

Lý ca suy nghĩ một chút kéo y tá, hướng Cung Âu cung kính nói, "Cung tiên sinh, ngài muốn nhìn một chút à"

Cung Âu ho nhẹ một tiếng, nghe vậy mặt không thay đổi đi tới.

Nguwofi xung quanh khiếp sợ khí tức của nó, cũng không tự chủ được mà thối lui về bên cạnh, nhường đường cho hắn.

Cung Âu đi tới bên người Thời Tiểu Niệm, hạ tầm mắt, chỉ thấy đến một tiểu hầu tử hồng hồng đỏ đỏ, bật thốt lên, "Xấu quá"

"…"

Lý ca lại im lặng rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.

Thời Tiểu Niệm nhất thời quẫn bách hối hận vì đã mang Cung Âu đến đây, cạn lời nhìn về phía hắn, đang muốn nói hắn, Cung Âu tựa hồ cũng nhận ra được mình nói hơi quá, liền nhìn về phía Lý Ca nói, "Không có chuyện gì, có tiền là được."

"…"

Lý Ca muốn chui vào góc tường vẽ vòng tròn.

"Cung Âu" Thời Tiểu Niệm không vui nhìn về phía hắn, "Đứa trẻ sơ sinh nào vừa sinh ra cũng đều có dáng vẻ như vậy, anh nói như vậy là quá cay nghiệt."

Y tá ôm trẻ con rời đi.

"Thật không"

Cung Âu lạnh nhạt địa hỏi ngược lại.

"Vâng."

Thời Tiểu Niệm nguýt hắn một cái, ra hiệu hắn không nên nói gì nữa.

"Nha."

Cung Âu đứng ở một bên, im lặng một lát, hắn nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, lại bồi thêm một câu, " Khẳng định Tiểu Quỳ không xấu như vậy."

"…"

Thời Tiểu Niệm thua hắn luôn, im lặng mà liếc mắt nhìn Lý ca đã ngồi xổm ở góc tường, cực kỳ áy náy.

Tại sao cô lại mang theo Cung Âu đến đây, quả thực đúng là phá hoại bầu không khí vui vẻ mà.

Thời Tiểu Niệm đau đầu lại gần Cung Âu, nhỏ giọng nói, "Cầu xin nói, đừng nói chuyện nữa, một chữ cũng không được nói."

"Nha."

Cung Âu nặng nề ứng một tiếng, duỗi ra hai tay vòng lấy cô, vững vàng ôm lấy.

Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực của hắn nhìn về phía Lý ca ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn lại mặt tất cả họ hàng thân thích mà cô không quen biết, con mắt chuyển động, mở miệng hướng Lý ca nó, "Lý ca, Cung Âu không có ý tứ gì khác, hắn rất chờ mong bảo bảo ra đời, còn nói phải cho Holy đính hôn từ bé đấy."

Dứt lời, Cung Âu lập tức trừng mắt về phía cô.

Thời Tiểu Niệm đưa tay che miệng của hắn.

"A" Lý ca sửng sốt, từ dưới đất đứng lên nhìn lại Cung Âu, gương mặt thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay, "Cung tiên sinh quá đề cao , không được  không được."

Cung Âu là nhân vật nào, địa vị gì, còn muốn làm thân vời gia đình bọn họ, nói ra cũng không ai tin.

"Tôi cũng hơi vội rồi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, "Chờ bọn nhỏ lớn rồi lại nói, tùy duyên vậy."

"Đúng vậy đúng thế."

Lý ca gật đầu, tiêu tan phiền muộn.

Cung Âu trừng Thời Tiểu Niệm.

Chờ đợi đến khi Hạ Vũ đi ra, xác định bình an vô sự, Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu rời đi, vừa ra cửa phòng bệnh, Cung Âu tiếp tục trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, "Lúc nào anh đồng ý cho Holy đính hôn từ bé, Tiểu Hầu Tử này nhìn xấu lắm, không được"

ảnh hưởng đến đời sau.

"Bảo bảo không xấu, có được hay không." Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, "Em chỉ nói chuyện như vậy thôi, nếu không, ngày hôm nay Lý ca sẽ bị anh làm cho tức chết rồi."

Thật là chưa từng gặp ai không biết nói chuyện như vậy.

"Anh làm sao, anh có thể tới tham, đã là cho đủ mặt mũi rồi."

Cung Âu lạnh lùng thốt.

Bao nhiêu chính khách, Quý tộc có con mới sinh mời hắn đến, hắn còn không đến nhìn một chút.

"Vâng vâng vâng, đi thôi đi thôi, chờ sau khi bảo bảo nẩy nở rồi hãy nói, trước lúc đó anh không được tới bệnh viện." Thời Tiểu Niệm quả đoán lôi kéo hắn rời đi, miễn cho Hạ Vũ tức giận đến nỗi vết mổ nứt ra.

"…"

Cung Âu trầm mặt.

Đi ra khỏi bệnh viện, nắng ấm chiếu xuống, Thời Tiểu Niệm đón ánh mặt trời đi ra ngoài, hít vào một hơi thật dài, quay đầu chỉ thấy Cung Âu vẫn còn trầm mặt.

Thời Tiểu Niệm chuyển mâu, sau đó mỉm cười nói, " Một sinh mệnh mới được ra đời giống như một điều may mắn mới đến, có đúng hay không, thật tốt, em cảm giác tất cả đều tốt lên."

Hiện nay nhiệm vụ lớn nhất của cô chính là để Cung Âu vĩnh viễn duy trì cảm xúc sung sướng.

"Vốn là rất tốt"

Cung Âu lạnh lùng thốt, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm vào cô.

Chỉ cần cô ở bên cạnh, tất cả đều tốt.

"Ừ, Cung Âu, chúng ta đi về nhà chăm sóc tiểu Quỳ đi, đi thôi." Thời Tiểu Niệm lôi kéo hắn rời đi.

Cung Âu tùy ý để cô kéo đi về phía trước, đi được mấy bước, Thời Tiểu Niệm cảm giác như đang kéo một tảng đá, không khỏi quay đầu nhìn lại, Cung Âu vẫn đứng ở nơi đó, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, cực kỳ sâu thẳm, "Thời Tiểu Niệm."

"Ừ"