Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 440: Niềm vui của người mắc bệnh nan y, em hiểu không?

Editor: shinoki

Cung Âu đứng bên cạnh cô, giống như không nghe thấy cô hỏi, tiếp tục xối nước lạnh lên tay cô, giọng nói trầm thấp, tao nhã, "Có phải rất đau không?."

Hắn đang trốn tránh câu hỏi của cô.

Nhưng khi hắn lên kế hoạch thoái hôn đã dự tính việc Mona sẽ rời khỏi nơi này, dĩ nhiên cả đời cô cũng sẽ không biết tất cả chuyện này là do một mình hắn bày ra.

Hắn giống như người chế tạo mây mù, đem đến từng tầng từng tầng sương mù, vây tất cả mọi người ở trong, tầm mắt mọi người đều bị màn sương mù trắng bạc này bao phủ, không nhìn thấy màn mây mù này, hắn ở ngoài đắc ý, cười sung sướng.

"Tại sao phải làm vậy" Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ mặt hắn hỏi, thanh âm tái nhợt, "Anh rất kính trọng anh trai mình, anh đã từng vì chuyện này mà chia tay với em, tại sao anh lại xé vết sẹo này ra? Vì sao?"

Cô không hiểu.

Cung Âu nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, lòng bàn tay nhào nặn đầu ngón tay của cô.

"Trả lời em, Cung Âu, tại sao anh phải làm thế? Rõ ràng anh không muốn để cho nhiều người biết bí mật của anh trai anh, đó là vết sẹo anh để ý nhất, tại sao anh lại chủ động xé ra?"

Thời Tiểu Niệm hiểu rõ Cung Âu, đến bây giờ, cô vẫn khó tin Cung Âu sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Bởi vì anh không thể mất em."

Cung Âu đột nhiên khoá vòi nước, quay mặt sang, cặp mắt đen kịt, sâu thẳm nhìn thẳng vào đáy mắt của cô, "Em cảm thấy khó tin sao? Anh cũng vậy."

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Cung Âu đặt hai tay lên vai cô, trên khuôn mặt anh tuấn có chút kiêu căng, cố chấp, "Anh từng để ý đến trách nhiệm gia tộc, sau đó anh không thèm để ý nữa; anh từng để ý thân phận chúng ta quá khác biệt, sau đó anh cũng không để ý nữa. Chuyện của anh trai, anh cũng từng quá để ý, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là anh hoàn toàn mất em, không có Thời Tiểu Niệm em, anh đột nhiên phát hiện Cung Âu anh chẳng là cái gì cả."

"..."

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn hắn.

Không có Thời Tiểu Niệm em, anh đột nhiên phát hiện Cung Âu anh chẳng là cái gì cả.

"Tại sao anh không thể xé vết sẹo này ra. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác xé ra, anh xé ra, ít nhất anh có thể chuẩn bị sẵn sàng, ít nhất anh không cần lo lắng ai sẽ bắn lén sau lưng anh." Cung Âu nắm chặt hai vai cô, nhấn mạnh từng chữ từng chữ.

Không cần lo lắng ai bắn lén.

Bởi vì, chính hắn khai súng, chính hắn mở đầu cuộc chiến giữa cha con bọn họ.

Hắn đây là liều lĩnh tìm đường sống trong cõi chết.

"Anh cho người trông chừng em, trông chừng người nhà của em, sẽ không để cho bọn họ bị thương." Cung Âu nói, hắn biết cô lo lắng điều này.

"Vậy lỡ như bị thương thì sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi, lúng túng nói, "Em không để ý, nhưng cha mẹ em thì sao?"

Cô biết không thể che giấu chân tướng một đời một kiếp.

Nhưng chân tướng này treo trên đầu người nhà Tịch gia bọn cô, đây là một cây đao, cô không nghĩ tới Cung Âu sẽ là người hạ cây đao này xuống.

"Anh sẽ đền mạng."

Cung Âu hời hợt nói.

"..."

Thời Tiểu Niệm không biết nói gì, khẽ rùng mình.

"Thời Tiểu Niệm, lễ đính hôn là quân cờ cuối cùng của anh, anh nhất định phải để nó kết thúc hoàn mỹ, anh trai anh không thể ngăn cản, mạng của anh cũng không thể ngăn cản, cha mẹ em hay là em cũng không thể ngăn cản, bởi vì anh muốn nếu lễ đính hôn là trận chung kết, em cũng nhất định phải ở bên cạnh anh." Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ từng chữ, ánh mắt không khỏi chìm xuống.

Giống như một bài thuyết trình.

Sâu thẳm, lâu dài.

Thanh âm kia như cây búa gõ vào người cô, làm toàn bộ xương cốt trên người cô rung động.

Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, lông mi khẽ động, môi trắng bệch.

"Em cảm thấy anh là vì tư lợi sao?" Cung Âu hỏi, nắm chặt bả vai cô, "Không sao, em có thể nói ra."

Hắn có thể chịu đựng.

"Cung Âu, bây giờ em mới phát hiện, điều đáng sợ nhất không phải là trí thông minh của anh mà là sự điên cuồng của anh."

Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói.

Hắn dám lập ra một cái bẫy chết để trở mình, hắn dám biến tất cả mọi người thành quân cờ, hắn dám xé vết sẹo của mình ra, để máu chảy ròng.

Mà mọi chuyện đều là bởi vì cô không muốn tái hợp, cô chạm vào vảy ngược của hắn.

Thân thể cô càng ngày càng lạnh, hô hấp khẽ run.

Một mùi khét truyền tới.

Cung Âu quay đầu, ánh mắt căng thẳng như gặp đại kình địch, "Không xong rồi, rau cháy rồi."

Nói xong, Cung Âu buông Thời Tiểu Niệm ra, xông tới bếp, tay chân luống cuống tắt bếp, múc cải xanh ra.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, thân thể khẽ run, sắc mặt cô trắng bệch, cặp mắt ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu.

Cô ý thức được một chuyện.

Bệnh của Cung Âu đang nặng hơn.

Hắn mắc chứng cố chấp, nhưng trước đây hắn vẫn có điều cố kỵ, trong lòng hắn vẫn luôn coi trọng sự nghiệp, kiêng nể Cung gia, luôn tự tin vào bản thân, kính trọng anh trai.

Nhưng bây giờ những thứ này đã biến mất, bây giờ hắn chỉ để ý cô.

Bây giờ, mục tiêu của Cung Âu cũng chỉ có cô, còn lại hắn không để ý, đã nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Ý thức được điều này, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Bệnh nặng, sẽ thế nào đây?

Cung Âu múc rau trong nồi ra, bưng một khay nguyên liệu đặt trên bàn bếp, chuyển mắt nhìn về phía cô, "Tiếp tục nấu, Thời Tiểu Niệm."

Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tà khí của hắn, tim nhất thời đập sai một nhịp.

Một lát sau, môi cô giật giật, "Cung Âu, hôm nay tâm tình em không tốt lắm, em không muốn nấu ăn, để đầu bếp nấu đi."

Lời này của cô là một loại thăm dò.

"Em vẫn giận, đúng không?" Lông mày Cung Âu nhíu chặt.

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Không có, Cung Âu, hôm nay em bị kinh sợ, không thể miễn cho em nấu ăn sao?"

Thanh âm của cô rất mềm, rất nhu hoà, tựa như trong miệng ngậm kẹo đường.

Cung Âu nghe, lòng tan ra, còn nói được cô cái gì nữa, lập tức gật đầu, "Vậy em chờ đầu bếp nấu cơm cho em."

Nói xong, Cung Âu liền đi về phía bàn bếp, lấy một bát cơm trắng, sau đó đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, cầm đũa lên gắp cải xanh bỏ vào miệng.

"Cung Âu."

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm có thể dùng từ “thất sắc” để hình dung, thanh âm vỡ nát.

"Làm sao?"

Cung Âu quay đầu nhìn cô một cái, bỏ cải xanh vào trong miệng, không có nửa điểm không thích, còn tinh tế thưởng thức, không nóng lòng nuốt xuống hoặc nhổ ra.

Trên mặt Thời Tiểu Niệm không hề có một chút màu máu, nuốt khan một cái mới lên tiếng, "Không phải anh nói rau cháy rồi sao? Anh không cảm thấy mùi vị không ngon sao?"

Món rau này không có muối.

Chỉ bỏ vài thìa đường.

"Không có, em nấu ăn chưa từng có mùi vị không ngon, người khác làm cháy mới phải đổ đi." Cung Âu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm trắng với rau cải xanh, ăn say sưa ngon lành, không cảm thấy món rau này có chỗ nào không ngon, giống như mất đi vị giác vậy.

Thời Tiểu Niệm cứ đứng như vậy nhìn hắn ăn cơm.

Từ khi bị hắn ép đính hôn, cô mơ hồ cảm thấy hắn có chút thay đổi, nhưng cô không nghĩ tới là bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng hơn.

Là do cô sao?

Bước chân Thời Tiểu Niệm cứng đờ, đi về phía Cung Âu, cầm đĩa cải xanh lên đổ vào thùng rác.

"Choang."

Không có ném trúng.

Cái đĩa vỡ vụn trên đất.

"Em làm gì vậy?"

Cung Âu đột nhiên đứng lên, giận tím mặt, trừng mắt nhìn đĩa cải xanh, "Anh biết em không vui, cũng không cần trút giận lên đồ ăn, đó là của anh, em dựa vào cái gì mà đổ nó đi?"

Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, cố gắng khống chế tâm tình của mình, "Em làm tiếp."

Cung Âu nhíu mày, "Bây giờ sao?"

"Đúng, bây giờ."

Cô nấu ăn, dù hắn muốn ăn món gì cô cũng sẽ làm thật tốt.

"Thật sao?"

Bây giờ Cung Âu mới thoả mãn.

Thời Tiểu Niệm cứng đờ lết từng bước một về phía nhà bếp, hô hấp có mấy phần không thoải mái.

Cung Âu coi cô là mục tiêu duy nhất của mình, Thời Tiểu Niệm không dám tưởng tượng, nếu cô bị thương, hoặc xảy ra chút chuyện gì đó, Cung Âu sẽ biến thành bộ dạng gì.

………….

"Ngô...Ân."

Ban đêm yên tĩnh, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm trong ngực hôn cô từng chút một, phát tiết vào nơi mềm mại của cô, thỏa mãn phát ra từng tiếng thở dài.

Thời Tiểu Niệm bị lạc trong nụ hôn của hắn, thân thể bám trên người hắn như dây leo, tùy ý hắn dẫn đến bất cứ nơi nào.

Sau một màn trầm luân, thanh âm gợi cảm của Cung Âu vang lên bên tai cô, "Em rời khỏi anh lâu như vậy, mỗi lần nghĩ tới em, tim anh đều rất đau."

Lời tâm tình này của hắn giống như thuốc độc vậy.

Khiến người ta nghe xong vừa ngọt vừa đau.

Cảm giác này quấn lấy Thời Tiểu Niệm, lan ra khắp người cô.

Thời Tiểu Niệm hôn khóe môi hắn.

"Tiểu Niệm, thật ra thì lễ đính hôn đó em không đồng ý cũng không sao, anh đã chuẩn bị xong tất cả. Cuộc sống bây giờ đối với anh mà nói giống như một người mắc bệnh nan y bỗng nhiên khỏi hẳn." Hắn hôn mặt cô, hôn cổ cô, nụ hôn của hắn đi xuống từng chút một, triền miên quấn lấy cô, "Niềm vui của người mắc bệnh nan y, em hiểu không? "

"..."

Thời Tiểu Niệm nghe xong thân thể run rẩy.

"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm của anh."

Cung Âu trầm thấp ghi nhớ tên cô, sau đó xuyên qua cô.

Triền miên qua đi, Cung Âu ôm cô tắm rửa sạch sẽ, lại ôm cô trở về giường ngủ.

Hắn gắt gao khóa cô trong ngực mình, vững vàng ôm chặt.

Thời Tiểu Niệm nghĩ mọi cách thoát khỏi ngực hắn, đẩy tay hắn qua một bên, một phen dày vò khiến trên người cô toát một tầng mồ hôi mỏng.