Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 417: Bây giờ em là của anh

Editor: shinoki

Không biết mẹ đã tỉnh lại chưa, nếu chưa, phải chuẩn bị phẫu thuật, cô thực lo lắng cho thân thể Từ Băng Tâm.

Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm mở ngăn kéo trước mặt ra, lục soát trong một đống trang sức, Cung Âu để điện thoại cửa cô ở đâu?

Thời Tiểu Niệm nâng làn váy dài lục tung tìm, kéo từng ngăn tủ ra, cũng không tìm được, cửa bị gõ hai cái, cô đứng thẳng, cất giọng nói, "Mời vào."

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, cầm trên tay một chiếc điện thoại, "Tịch tiểu thư, điện thoại của cô, bây giờ trả lại cho cô."

"Quá tốt." Thời Tiểu Niệm vội vàng nhận lấy điện thoại, "Cám ơn Phong quản gia."

Cô có thể biết tin tức của mẹ.

"Tịch tiểu thư không trách tôi là tốt rồi." Phong Đức vẫn mặt đầy áy náy nhìn cô.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía ông, cười khổ một tiếng, "Không biết tại sao, tôi không trách nổi Phong quản gia."

Có lẽ là ông vẫn thành tâm ra sức vì Cung Âu, chỉ nghe lệnh Cung Âu làm việc, bằng điểm này, cô cũng không có biện pháp trách đi.

"Tịch tiểu thư tha thứ, vậy cô ở đây, chờ dạ tiệc bắt đầu tôi sẽ tới gọi cô."

Phong Đức nói.

" Được."

Trong lòng Thời Tiểu Niệm nhớ Từ Băng Tâm, cũng không có tán gẫu cùng Phong Đức, vừa đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, vừa mở máy lên, thấy màn hình sáng lên cô liền vào danh sách các số vừa gọi, ấn vào số của Mộ Thiên Sơ.

Đây hoàn toàn là một động tác theo bản năng.

Cô gần đây có thói quen liên lạc với Mộ Thiên Sơ.

"Lễ đính hôn vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, em liền chờ không kịp muốn giải thích với Mộ Thiên Sơ?" Một thanh âm lạnh như băng hung ác vang lên sau lưng cô.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, nghe vậy ngước mắt nhìn vào gương trang điểm, chỉ thấy Cung Âu đứng ở sau lưng cô, trên người mặc một bộ lễ phục tối màu, kết hợp với cà vạt màu xanh da trời, tỏ ra đẹp trai mà tỉnh táo, nhưng hắn vẫn lạnh mặt, như bị băng tuyết phong bể vậy, đôi tròng mắt đen u lãnh chống lại ánh mắt cô trong gương.

Ngay sau đó, điện thoại trong tay Thời Tiểu Niệm liền bị Cung Âu đoạt mất.

Hắn trực tiếp cắt đứt, hung hãn ném điện thoại của cô sang một bên.

Trong phòng yên tĩnh.

Thời Tiểu Niệm bị động tác ném điện thoại của hắn làm cho ánh mắt hơi chậm lại, qua mấy giây mới nói, "Em muốn hỏi tình hình thân thể của mẹ một chút."

"Sao em không gọi cho cha hoặc là người giúp việc?" Cung Âu lạnh lùng hỏi ngược lại, đôi mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, một cái chân nghiền hướng điện thoại, hai tay vượt qua lưng ghế đè vào trên bả vai cô, từ từ cúi người dựa vào mặt cạnh cô, tròng mắt đen bộc phát phiền muộn.

Bỗng dưng, hắn một tay nắm nằm cô, nhìn cô trong gương âm lãnh nói, "Nhớ, chúng ta đã đính hôn, con đường này là em tự chọn, em bây giờ là của anh, mỗi một sợi tóc đều là của anh!"

Cuồng vọng.

Cằm Thời Tiểu Niệm bị hắn bóp đau, cô nhìn vào gương, ánh mắt ảm đạm, "Em đối với Thiên Sơ không phải loại tình cảm đó, em không yêu..."

Đến bước này, cô cũng không cần lừa gạt Cung Âu nữa.

"Anh mặc kệ các người là tình cảm gì." Cung Âu cắt đứt lời cô, nhìn chằm chằm cô gần ngay trước mắt, nhìn chằm chằm lông mi thật dài của cô, chữ chữ lạnh như băng, "Tóm lại bắt đầu từ bây giờ, quên hắn cho anh, không nên chọc anh nổi giận!"

"Em..."

"Anh không muốn nghe thấy tên hắn trong miệng em!" ánh mắt Cung Âu âm lệ trợn mắt nhìn cô, "Nếu không, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì!"

"Em..."

"Nói em không nói nữa!"

"Em muốn biết tình hình của mẹ" Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn, mở miệng nói.

Cung Âu hung hăng trừng cô một cái, thanh âm lạnh lùng, "Bà ấy đã tỉnh, em không cần suy nghĩ nhiều!"

"Tỉnh rồi, thật sao?" Thời Tiểu Niệm mừng rỡ nhìn về phía hắn, đẩy tay hắn ra, từ trên ghế đứng lên, "Tỉnh lúc nào, bây giờ bà ấy thế nào rồi, có khỏe không? Cung Âu, anh cho em gọi điện đi."

Cung Âu ngồi dậy, một tay khoác lên trên ghế dựa, sắc mặt tái xanh, "Em cho rằng anh đang gạt em?"

Cô đương nhiên biết hắn sẽ không gạt cô chuyện như vậy.

"Em chẳng qua là lo lắng mẹ em mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói.

"Lo lắng cho mẹ em, hay là lo lắng Mộ Thiên Sơ thương tâm khổ sở, vội vã đi an ủi?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giễu cợt cười lạnh một tiếng, "Anh nói cho em biết, Thời Tiểu Niệm, hôm nay sự lựa chọn này là em tự mình làm, không phải anh ép!"

Hắn cái này chưa tính là ép sao?

Dùng cái chết của mình để đe doạ cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dạng này của hắn, bỗng nhiên ý thức được cô lại làm sai một chuyện, cô gạt hắn là cô và Mộ Thiên Sơ yêu nhau, hắn là người cô chấp, chuyện đã nhận định rất khó thay đổi, dù đã nói rõ cho hắn.

Lần này, cô không biết lại phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể làm cho Cung Âu biết, cô cho tới bây giờ không có yêu Mộ Thiên Sơ.

"Không lên tiếng là ý gì, mắng anh trong lòng?" Cung Âu lạnh lùng nói, trong mắt nhấp nhô tức giận.

"Em không có."

"Anh nghe được!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô, "Đi ra, cùng anh đi mời rượu!"

Hắn ra lệnh cho cô, xoay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là theo sau, Cung Âu bỗng nhiên quay đầu, Thời Tiểu Niệm liền đụng vào ngực hắn, đụng đầu phát bất tỉnh, cô nghi ngờ nhìn về phía hắn, "Sao?"

Đột nhiên xoay người là ý gì.

Cung Âu hung hãn trừng cô một cái, sau đó đi về phía trước, giơ chân lên hung hãn đạp mấy đạp vào trên chiếc điện thoại đáng thương.

"..."

Thời Tiểu Niệm sờ đầu không nói gì nhìn về phía hắn.

"Được rồi, đi."

Phát tiết đủ rồi, Cung Âu lạnh lùng nói, nghiêm mặt rời đi.

Cung Âu một mực nghiêm mặt đi đến bên ngoài đại sảnh tiệc rượu, cũng không quan tâm Thời Tiểu Niệm mang giày cao gót không theo kịp hắn.

Cửa phòng tiệc rượu được người từ trong kéo ra, Cung Âu sửa sang lại quần áo,chợt kéo Thời Tiểu Niệm vào trong ngực, ôm lấy cô ưu nhã vô cùng, đi vào bên trong, môi mỏng câu lên một độ cong, tròng mắt đen nhìn thẳng phía trước.

Tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Thời Tiểu Niệm thán phục.

Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm đi vào, toàn bộ tiệc rượu được trang trí lãng mạn như cung điện rừng rậm vậy, ánh đèn màu xanh lá cây nhạt, trên thang lầu, trên đèn, trên tường cũng được trang trí cây mây và giây leo cùng hoa, cách trang trí mát mẻ khiến cho người ta cảm thấy ảo mộng.

Các khách mời ngồi ở chỗ đó nhàn rỗi trò chuyện, cũng đang rối rít chụp anh, chụp chung với mỹ cảnh.

Thời Tiểu Niệm và Cung Âu tiến lên mời rượu, trừ người của Manga Cách Uy, các khách mời còn lưu lại đều là không giàu thì sang, đều là nhân vật ghê gớm.

Những người còn lưu lại chính là người thực sự quý trọng cô và Cung Âu.

Mời rượu xong một vòng, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bàn của đám người Hạ Vũ.

Cô mới vừa ngồi vững vàng Hạ Vũ liền kích động ôm lấy cô, ưỡn bụng bự cọ cô, "Trời ơi, em âm thầm đính hôn, chị cũng bị giật mình. Em giấu rất kĩ a, thì ra em gác bút là vì giúp chồng dạy con! Ghét! Còn giữ bí mật với chị!"

"A, a a."

Thời Tiểu Niệm chỉ cười mỉa.

Ngay trước hôm nay, cô cũng không biết cô muốn đính hôn.

"Tiểu Niệm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô dâu đột nhiên đổi thành cậu? Nói cho chúng tôi biết đi." Một nữ đồng nghiệp bát quái hỏi.

Thời Tiểu Niệm còn chưa mở miệng, Hạ Vũ trực tiếp sừng sộ lên, "Cái gì gọi là đổi, các ngươi chỉ nhìn tin tức nói bậy, nơi này khắp nơi viết O và N, chính là Cung Âu và Tiểu Niệm. Tiểu Niệm muốn cho chúng ta một bất ngờ, đúng không, Tiểu Niệm."

Hạ Vũ giải vây cho cô.

Thời Tiểu Niệm đến gần Hạ Vũ, thấp giọng nói, "Cám ơn chị."

"Hắc hắc." Hạ Vũ cười một tiếng, tiến tới bên tai cô thấp giọng nói, "Thật ra thì chị cũng bị sợ hết hồn, nhưng chị nhìn ra được, em không phải là bị ép, trong mắt em có cảm động cùng hạnh phúc, chị không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần em vui vẻ là được rồi. Em nhất định phải hạnh phúc a, Tiểu Niệm."

Nghe được Hạ Vũ nói, Thời Tiểu Niệm cực cảm động kỳ, cô đưa tay ôm Hạ Vũ.

Bằng hữu chân chính đối với cái gì cũng không để ý, một ánh mắt của bạn, cô ấy liền hiểu, cô chỉ chúc phúc cho bạn, vĩnh viễn bảo vệ bạn ở trước mặt người ngoài.

"Bụng chị lớn như vậy là sắp sinh rồi, chú ý một chút, biết không?"

Thời Tiểu Niệm cùng Hạ Vũ ngồi tán gẫu, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc dương cầm.

Ánh đèn tối lại.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trên thang lầu ánh sáng chiếu vào, nơi đó đặt một chiếc dương cầm, mà Cung Âu đang ngồi trước dương cầm, ngồi thân chính ưu nhã, một tay đang đánh đàn.

Là 《 Thời Thời Niệm Niệm 》, khúc dương cầm dành cho cô.

Hắn đánh đàn, hấp dẫn mê người.

Dần dần có đàn violon, sáo trúc gia nhập, ánh đèn lấy Cung Âu làm trung tâm, từ từ truyền xuống từng bậc thang lầu, ánh đèn kia giống như người bước chân từ từ đi xuống.

Ánh đèn sáng.

Chỉ thấy một đám người máy thân thể màu bạc ở trên sân khấu hoặc đứng hoặc ngồi, trên tay mỗi người máy đều có một loại nhạc cụ, đang phối hợp Cung Âu tấu lên bài hát lãng mạn kia.

Ban nhạc người máy.

Dù các khách mời đã từng nhìn thấy nhiều chuyện lạ trên đời, cũng chưa từng thấy ban nhạc người máy trình diễn bài hát, hơn nữa âm chính xác không chút tỳ vết, phối hợp ăn ý với Cung Âu, người người đều cả kinh trợn mắt há mồm.

Đám người Hạ Vũ lại rối rít đứng lên, cầm điện thoại điên cuồng quay, chụp.

Thật ra thì người máy sản xuất ra đều có dáng vẻ không sai biệt lắm, nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn nhận ra người kéo đàn violon ở giữa chính là Mr Cung.

Giỏi lắm, Mr Cung biết kéo đàn violon.

Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ, bỗng nhiên ánh đèn chuyển một cái, trên thang lầu lại xuất hiện toàn bộ tin tức hình ảnh, là sở trường công nghệ của Cung Âu.

Nhưng lần này, không phải là toàn bộ tin tức hình ảnh của người máy, mà là cô và Cung Âu.

Chỉ thấy "Thời Tiểu Niệm" mặc áo cưới màu trắng đang cùng"Cung Âu" mặc âu phục màu trắng nhẹ nhàng khiêu vũ, bước theo tiết tấu tiếng nhạc, nhảy rất lộng lẫy.

"..."

Hình ảnh trước mắt đẹp đến kinh tâm động phách.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, khó tin, theo bản năng lấy tay bưng kín mặt, mắt ướt át, hoàn toàn không nghĩ tới Cung Âu vì cô chuẩn bị nhiều bất ngờ như vậy.