Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 406: Không đi được

Editor: shinoki

Thời Tiểu Niệm lật tranh châm biếm liền bật cười, nhìn giáo đường trong bức trang, nụ cười ngưng trệ, hồi lâu, cô từ từ nói, "Anh nhất định phải hạnh phúc, Cung Âu."

Cô khép manga lại bỏ vào rương hành lý, sau đó từ từ đóng rương lại, nụ cười trên mặt khổ sở.

" Phịch."

Cái rương đóng lại phát ra thanh âm trầm trầm.

Cô đóng lại tình yêu đối với Cung Âu, cũng đóng lại cả sự theo đuổi với tranh châm biếm.

Đóng lại toàn bộ.

...

Hôm sau, là một ngày thời tiết tốt, sáng sớm, sau khi Thời Tiểu Niệm rửa mặt đi tới ban công vận động đơn giản, hít thở không khí mới mẻ của buổi sáng.

Cô nhìn bầu trời phương xa, xanh trong suốt, giống như tắm vậy, mặt trời từ từ mọc lên từ phương đông, không có một chút nhức mắt, ánh sáng kia khiến cho người ta thoải mái.

Thời Tiểu Niệm vận động xong, cầm điện thoại lên bấm số Hạ Vũ, không có đả thông.

Cô không thể làm gì khác hơn là xóa bỏ, xoay người đi vào nhà, nữ hầu và bọn cận vệ đang bận rộn xếp rương hành lý, Mộ Thiên Sơ đã tỉnh dậy từ sớm đang ôm tiểu Quỳ chơi.

"Nói sớm với mẹ nào."

Mộ Thiên Sơ nắm tay nhỏ bé của tiểu Quỳ hướng Thời Tiểu Niệm ngoắc, tựa như mèo nhỏ vẫy tay.

"Sớm a."

Cô đi vào phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản, bưng từng món điểm tâm lên bàn, cất giọng nói, "Cũng tới ăn điểm tâm đi."

" Dạ, Đại tiểu thư."

Bọn cận vệ đồng loạt lên tiếng đáp lại.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, nghi ngờ hỏi, "Mẹ đâu, sao còn chưa thức dậy?"

Từ Băng Tâm luôn luôn thức dậy rất sớm.

"A, để tôi đi gọi." Nữ hầu có chút kích động từ trước rương hành lý đứng lên, ánh mắt lóe lên một cái, vội vả muốn đi.

Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương đọc được mùi vị không đúng.

"Để tôi đi gọi."

Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa đuổi đến trước mặt nữ hầu, đi tới cửa phòng Từ Băng Tâm, mở cửa phòng đi vào, chỉ thấy Từ Băng Tâm còn nằm bất tỉnh ở trên giường ngủ mê man, cô vội vàng đi tới mép giường, đang muốn lên tiếng, chỉ thấy trên mặt Từ Băng Tâm có một khối ứ xanh.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, "Tại sao lại như vậy?"

Nữ hầu đi theo vào, cúi đầu nói, "Hôm qua phu nhân nói phải về Ý, cho nên đi ra ngoài mua chút quà trở về, không nghĩ tới trên đường đột nhiên có xe xông về phía chúng tôi, thật may chúng tôi né nhanh, nhưng phu nhân đụng phải cột đèn."

"Đụng vào cột đèn? Không phải tôi đã nói trước khi trở về Ý không nên đi ra ngoài sao?" Thời Tiểu Niệm nghe vậy tức giận nói.

Ở Thiên chi cảng chí ít vẫn an toàn.

"Nhưng phu nhân muốn ra ngoài a." Nữ hầu mặt đầy ủy khuất, "Hơn nữa phu nhân nói phu nhân không sao, bảo tôi không cần nói với tiểu thư, miễn cho tiểu thư lo lắng."

" Chuyện lớn như vậy tại sao có thể không nói cho tôi!"

Thời Tiểu Niệm tức giận nhìn nữ hầu, sau đó cúi người xuống ngồi xuống mép giường, nhìn vết ứ xanh trên mặt Từ Băng Tâm có chút không đành lòng.

Từ Băng Tâm nằm ở trên giường, nghe được thanh âm tranh chấp từ từ mở mắt ra, cặp mắt mờ mịt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, đưa tay ra cầm tay cô, "Tiểu Niệm."

"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"

Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi, vững vàng cầm tay Từ Băng Tâm.

"Mẹ khá tốt, chỉ là cảm thấy đầu hơi choáng váng." Từ Băng Tâm ngay cả nói chuyện cũng có chút chậm chạp, bà từ từ nhìn ánh sáng trước cửa sổ, nói, "Trời đã sáng a, tới đây, đỡ mẹ dậy."

" Được. Mẹ chậm một chút."

Thời Tiểu Niệm đỡ Từ Băng Tâm từ từ ngồi dậy, Từ Băng Tâm ngồi dậy sắc mặt liền ảm đạm, trước mắt choáng váng, "Tiểu Niệm, sao mẹ cảm giác choáng váng như vậy, oẹ..."

Từ Băng Tâm cúi người liền hướng trên đất ói như điên.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn Từ Băng Tâm, la lớn, "Chuẩn bị xe! Lập tức đến bệnh viện!"

Không phải chỉ đụng vào cột đèn sao, làm sao sẽ biến thành cái bộ dáng này.

"Nga nga, vâng." Nữ hầu gật đầu xoay người hướng phía ngoài chạy đi.

Chuyến đi Ý bị trễ nãi, nhóm người Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ đưa Từ Băng Tâm đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ đấm bóp cho Từ Băng Tâm, Từ Băng Tâm ngoài miệng vừa nói khá hơn một chút, nhưng người vẫn mơ màng ngủ mất.

Đến bệnh viện, tiến hành các loại kiểm tra.

Thời Tiểu Niệm đứng bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt, nhìn Từ Băng Tâm nằm trên băng chuyển, được đẩy từ từ vào máy kiểm tra, mắt bà vẫn nhắm, không nhìn ra là ngủ hay là hôn mê.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, lấy tay che mặt mình, vành mắt ửng đỏ.

"Không có chuyện gì, không cần lo lắng."

Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ vai cô.

Rất lâu, bác sĩ mới cầm kết quả kiểm tra đi ra, đi tới trước mặt hắn nói một đống chuyên y học, Thời Tiểu Niệm nghe mà nhức đầu.

"Bác sĩ, tôi nghe không hiểu lắm, mời ông trực tiếp nói kết quả cho chúng tôi là được rồi, mẹ tôi không có gì đáng ngại chứ?" Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó khẩn trương đến thanh âm có chút run rẩy.

Bác sĩ nhìn cô, sau đó nói, "Trước quan sát hai ngày đã, nếu như bà ấy có thể tỉnh lại thì cũng không có chuyện gì, nếu như hai ngày sau vẫn không tỉnh, có thể phải cân nhắc làm phẫu thuật, phẫu thuật mổ não."

"..."

Thời Tiểu Niệm nghe chân lập tức mềm nhũn, người ngã xuống đất, Mộ Thiên Sơ vội vàng đỡ cô, nhìn về phía bác sĩ, "Phải quan sát hai ngày mới có thể chẩn đoán chính xác?"

Chậm như vậy?

"Thật ra thì theo như kết quả kiểm tra, không có gì, chẳng qua là bà ấy vẫm hôn mê, cho nên không loại bỏ trong đầu xuất hiện những vấn đề khác. Bây giờ tôi phải đi họp, tiến hành thảo luận, các người ở chỗ này chăm sóc bệnh nhân thật tốt đi." Bác sĩ nói.

Bác sĩ lông mày sẹo đứng ở bên cạnh nhận lấy kết quả kiểm tra lật vài tờ, không thấy xảy ra vấn đề gì liền trả lại cho bác sĩ.

Bác sĩ xoay người rời đi.

Đưa Từ Băng Tâm vào trong phòng bệnh, Từ Băng Tâm toàn bộ hành trình đều hôn mê, trên tay truyền nước biển, giọt nước trong suốt nhỏ vào tĩnh mạch của bà.

Nữ hầu và chuyên gia dinh dưỡng đẩy xe trẻ sơ sinh đứng ở một bên, tiểu Quỳ ngáp một cái, chép miệng nhỏ, trên mặt nho nhỏ lộ ra nụ cười.

Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ Từ Băng Tâm nằm ở trên giường, cuối cùng không nhìn nổi, xoay người liền đi ra ngoài.

"Tiểu Niệm."

Mộ Thiên Sơ đuổi theo.

Thời Tiểu Niệm đi tới trong hành lang, dựa vào tường ngồi chồm hổm xuống, tay vững vàng che miệng lại, cặp mắt hiện lên thủy quang, thân thể hơi run sợ.

Mộ Thiên Sơ chăm chú nhìn cô, ngồi xuống bên người cô, "Đừng sợ, không phải bác sĩ đã nói chỉ cần hai ngày tỉnh lại thì không sao. Anh đã liên lạc với bên Ý, bác trai sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để bay tới đây, anh cũng đã cho thuộc hạ đi chuẩn bị, nếu phải phẫu thuật thì cũng chuẩn bị thuốc và máy móc cao cấp, yên tâm, mọi thứ sẽ được chuẩn bị xong."

Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hổm dưới đất, tầm mắt mơ hồ nhìn chằm chằm sàn nhà, "Trước kia, em cho là mẹ nuôi yêu em, sau khi gặp mẹ, em mới biết mẹ đối với con gái yêu có thể thuần túy như vậy."

Mộ Thiên Sơ yên lặng lắng nghe.

"Bà đối với ta tốt như vậy, lúc em bị bệnh, cả đêm bà không ngủ mà ở cạnh em; bà quen ở Ý, biết em muốn về nước phát triển, vẫn dứt khoát đi cùng em. Bà nói bà không cần em có thành tựu lớn gì, chỉ cần em sống tốt."

Nói xong lời cuối cùng, Thời Tiểu Niệm nghẹn họng.

"Bác gái nhất định sẽ không có chuyện gì." Mộ Thiên Sơ đưa tay ôm chầm lấy bả vai của cô.

"Mất trí."

Trong mắt Thời Tiểu Niệm hiện lên hận ý, có chút kích động nói, "Làm sao đối phó rm đều có thể, tại sao phải đối phó với mẹ? Bọn họ tại sao có thể làm như vậy!"

Là cô và Mona có thù, là cô có dáng dấp tương tự Tịch Ngọc, sao không đem chuyện xưa dính líu trên người cô, cô tận lực không so đo.

Nhưng vì cái gì phải đối phó mẹ cô.

Quá ác độc.

"Em yên tâm, sau khi trở về Ý, bọn họ xuống tay cũng sẽ càng khó hơn một chút, chúng ta sẽ suy nghĩ thật kỹ làm sao ứng đối." Mộ Thiên Sơ thấp giọng an ủi cô.

Sau khi trở lại Ý thật có thể hoàn toàn bình an sao?

Cung gia không phải đã đưa tay đến Ý rồi sao.

Lần này mẹ bất ngờ nằm ở nơi đó, một lần nữa, cô không dám tưởng tượng.

Đầu Thời Tiểu Niệm dựa vào bả vai Mộ Thiên Sơ, nước mắt chảy xuống, rơi trên bả vai hắn, cô nghẹn ngào nói, "Thiên Sơ, mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Dĩ nhiên, bác gái yêu em như vậy, làm sao chịu được không ở cạnh em."

Mộ Thiên Sơ ôm cô nói.

" Ừ." Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn gật đầu một cái.

Sau khi khóc, Thời Tiểu Niệm không lưu lại cho mình quá nhiều thời gian bi thương, Từ Băng Tâm tạm thời không cách nào rời khỏi bệnh viện, bọn họ chỉ có thể tăng cường các biện pháp an toàn bên trong bên ngoài phòng bệnh.

Cô và Mộ Thiên Sơ thảo luận, bận rộn.

Từ Băng Tâm nằm ở trên giường, từ đầu đến cuối không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thời Tiểu Niệm không chợp mắt mà chăm sóc mẹ, đến buổi tối, Tịch Kế Thao vẫn chưa tới, Từ Băng Tâm cũng chưa có tỉnh.

" Đùng."

Có tiếng pháo bông nói xa không xa, nói gần không gần truyền tới.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ pháo bông loé lên tia sáng, cực kỳ sáng lạng.

Lại là pháo bông.

Ngày mai Cung Âu đính hôn.

"Đại tiểu thư, cô ngủ một lát đi, tôi tới trực đêm." Nữ hầu vừa tới nói.

"Không sao, để tôi trông."

Thời Tiểu Niệm nói, ngước mắt chú ý vào bình nước biển, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên, phía trên là một tin nhắn, đến từ Phong Đức, Phong quản gia ——

{Tịch tiểu thư, tôi là Phong Đức, nghe nói mẹ cô bị bệnh, có thể cho phép tôi hỏi thăm một chút hay không, tôi ở ngay dưới lầu bệnh viện. }

Phong quản gia?

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn tin nhắn này.

Ngày mai sẽ là ngày Cung Âu đính hôn, lúc này Phong quản gia làm sao lại tới tìm cô?

Bây giờ bệnh viện trên căn bản đều là người của bọn họ, Phong Đức hẳn là bị cản ở dưới lầu, cho nên mới nhắn tin thông báo với cô.

Thời Tiểu Niệm cau mày lại, sau đó từ mép giường đứng lên hướng nữ hầu nói, "Ta xuống lầu một chuyến, các ngươi chăm sóc mẹ ta."

"Đại tiểu thư, không phải nói chúng ta không nên tùy tiện rời khỏi nơi này sao, tiểu thư xuống lầu làm gì?" Nữ hầu lo lắng ngăn cô lại, "Mộ thiếu đang nói chuyện với bác sĩ, không bằng chờ ngài ấy trở lại rồi đi xuống."

"Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì, một hồi liền đi lên, phía dưới cũng có hộ vệ, không cần lo lắng."

Thời Tiểu Niệm nói, sau đó xoay người rời đi.

Cô đối với Phong Đức không có bất kỳ sự đề phòng nào.

Thời Tiểu Niệm đi thang cuốn xuống đại sảnh, buổi tối bệnh viện rất yên lặng, trong đại sảnh trống rỗng, rất nhanh, Thời Tiểu Niệm liền thấy bóng người Phong Đức, hắn ăn mặc chỉnh tề, đi đi lại lại ở trong đại sảnh.

"Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm cất giọng, từ đỡ trên thang xuống, hướng Phong Đức đi tới, "Sao ông lại tới đây?"

"Tịch tiểu thư." Phong Đức xoay người, trên khuôn mặt có chút mệt mỏi, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nặn ra một nụ cười, "Nghe nói mẹ cô bị bệnh, không sao chứ?"