Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 397: Làm đầu bếp còn phải kiêm luôn cả việc đánh răng

Editor: Yuhina

"Tại sao em không vào nhìn anh" Cung Âu bất mãn nhìn cô khép hờ đôi mắt như vậy.

"Tôi tới là để làm bữa sáng."

"Làm điểm tâm em cũng không thèm vào nhìn anh, không hỏi anh muốn ăn cái có phải là em không muốn làm anh hài lòng không "

Cung Âu hỏi ngược lại.

Lông mi của Thời Tiểu Niệm giật giật, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, "Vậy anh muốn ăn cái gì, tôi còn đi mua nguyên liệu làm."

"Anh muốn ăn…" Cung Âu hạ tầm mắt nhìn cô chăm chú, môi mỏng hơi nhếch lên, hơi khàn khàn nói, "Anh muốn ăn gì thì đã bỏ tiền ra mua về rồi, nếu vậy thì sao anh còn cần đến em"

"…"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn về phía hắn, ánh mắt lóe lên.

Cô bị quấn ở trong chăn, Cung Âu thấp mâu nhìn chằm chằm vào cô, tầm mắt rơi vào đôi môi trắng nhợt của cô, trong đôi mắt hiện ra mấy phần say mê.

Bầu không khí trở lên lặng im.

Cung Âu cúi đầu, môi mỏng từ từ tới gần cô.

"…"

Hô hấp của Thời Tiểu Niệm như ngừng lại, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt cô, cô biết mình nên đẩy hắn ra, giống như mỗi một lần trước đây, nhẫn tâm một chút, quyết tuyệt một chút.

nhưng không biết tại sao, cô không còn chút khí lực nào.

Cô không chống cự được.

cô nhìn chằm chằm vào môi mỏng của hắn, nhìn môi mỏng của hắn từ từ hạ xuống, cô không hề động đậy, không hề chống cự, không hề giãy dụa.

Nhưng nụ hôn của Cung Âu  không rơi vào làn môi của cô.

Môi mỏng của Cung Âu cách khóe môi của cô không tới một cm thì dừng lại, từng hơi thở phả vào đôi môi của cô, chiếc mũi tỳ lên chóp mũi của cô.

Cái không khí ám muội như thế này so với trực tiếp hôn xuống thì càng trí mạng hơn.

Hô hấp của Thời Tiểu Niệm như ngừng lại, Cung Âu dùng tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay của hắn thật lạnh, lòng bàn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Khuôn mặt của cô cực kỳ mềm mại.

Khuôn mặt của hắn ở ngay trước mắt cô, cô vừa nâng tầm mắt lên thì hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt sâu như biển cả của hắn, trái tim của cô không ngừn run rẩy.

Thời Tiểu Niệm không khỏi nhắm mắt lại, để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.

Ngày cuối cùng… không phải sao.

Bỗng nhiên, cách một lớp chăn, trọng lượng như giảm bớt lại.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở mắt ra, cCung Âu đã ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng thốt, "Đi nấu cơm cho anh, ai cho em nằm ngủ ở trên giường "

"…"

Lật mặt còn nhanh hơn chong chóng, Thời Tiểu Niệm không khỏi thán phục.

Còn nói cô muốn ngủ, không phải hắn quấn cô vào trong chăn sao

"Vẫn chưa chịu dậy"

Cung Âu từ trên giường nhìn xuống, đứng bên giường, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt về phía cô.

"Nha."

Thời Tiểu Niệm đáp lại, đang muốn vén chăn lên, chợt phát hiện không dang tay ra được, cả người đều bị quấn lại ở bên trong, không giãy dụa được.

Sao chiếc chăn này bị quấn chặt vậy.

Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa.

Cung Âu nhìn sang, thấy Thời Tiểu Niệm ngọ nguậy như con sâu muốn phá kén, lông mày nhíu lại, má hơi phồng lên, liều mạng mà giãy dụa trong chiếc chăn màu xám, dáng vẻ kia cực kỳ đáng yêu.

Nhìn cô như vậy, khóe môi của hắn không tự chủ nở ra một nụ cười, dần xóa tan sự lạnh lùng.

Thời Tiểu Niệm không giãy dụa được, tay không thoát khỏi chăn, chỉ còn cách lăn một vòng ở trên giường, mong sao chăn sẽ mở ra.

Cô dùng toàn lực để lăn, kết quả dùng sức quá mạnh, cả người lăn về bên cạnh, ánh mắt của Cung Âu càng sâu hơn, vội vã đưa tay ra đỡ lấy thân thể của cô, động tác mang theo sự căng thẳng, chỉ sợ cô sẽ té xuống.

Một nửa thân thể của Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, một nửa đã với ra ngoài giường, suýt chút nữa té xuống, cô ngước mắt đối diện với tầm mắt của Cung Âu, "Cảm tạ."

"Đừng có mà làm mấy trò dối trá với anh "

Cung Âu đỡ cô thẳng dậy, thu lại nụ cười trên môi, lạnh lùng trừng cô một chút, sau đó đi về phía nhà tắm.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên giường, mái tóc dài hơi rối, sau khi điều chỉnh lại mái tóc thì đứng lên, thu dọn mọi thứ cho gọn gàng lại, hướng về phía nhà tắm bên kia giương giọng hô, "Vậy tôi ra ngoài mua thức ăn, anh muốn ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc hay thế nào"

"Thời Tiểu Niệm, em nghĩ hay quá vậy, bữa sáng thì quá đơn giản rồi, anh muốn ăn cơm trưa"

Âm thanh không vui của Cung Âu truyền đến.

Dễ dàng sinh khí như vậy sao.

"Được rồi, tôi sẽ đi ra ngoài mua." Thời Tiểu Niệm đáp lại, bữa cơm này, hắn muốn ăn cái gì cô cũng sẽ đều làm cho hăn.

Nói xong, Thời Tiểu Niệm đang muốn di ra ngoài, âm thanh của Cung Âu tiếp tục truyền đến, bá đạo ra lệnh cho cô, "Đi vào đây cho anh"

"…"

Lại làm cái gì.

Thời Tiểu Niệm không hiểu đi vào phòng tắm, chỉ thấy Cung Âu đang đứng trước bồn rửa tay, gương mặt quay về phía gương, cũng không thèm nhìn cô một chút nói rằng, “ Lấy kem đánh răng cho anh."

Lấy kem đánh răng

Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, "Anh bảo tôi tới làm cơm, chứ không phải là đến lấy kem đánh răng cho anh."

"Không đánh răng thì làm sao anh ăn cơm" Cung Âu quay đầu nhìn cô một chút, làm ra dáng vẻ như đang nói điều đương nhiên, "Anh nói làm cơm thì phải bao gồm cả lấy kem đánh răng"

Lý do này thực sự là quá mạnh mẽ.

Đến bây giờ cô mới biết thì ra làm cơm còn bao gồm cả cái này.

"Ngài nói thật sự có đạo lý."

Thời Tiểu Niệm đáp lại, bất đắc dĩ đi về trước cầm lấy bàn chải đánh răng lên, bóp tuýt kem đánh răng, lấy kem đánh răng lên bàn chải, sau đó đưa cho Cung Âu.

Hai tay của Cung Âu đặt trên bồn rửa tay, hơi cúi người, hướng về phía cô há mồm ra, hai hàm răng cắn chặt.

Hàm răng này trắng đến chói mắt, Thời Tiểu Niệm cạn lời nhìn hắn, "Có ý gì"

"Đánh răng cho anh."

Cung Âu nghiêm túc nói.

"Làm đầu bếp còn phải kiêm luôn cả việc đánh răng" trong việc làm cơm này còn bao gồm rất là nhiều việc.

"Hừ hừ."

Thời Tiểu Niệm đoán được, rất là bất đắc dĩ, nhìn hàm răng đều đặn của hắn, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, cười khổ một tiếng, "Hàm trên và hàm dưới của anh thật sự rất đều nhau."

Cung Âu đứng trước bồn rửa tay, nghe vậy, nghĩ đến thời điểm chia tay.

Lúc đó hắn tìm đủ mọi loại lý do.

Lúc đó, người tuyệt tình nhất… chính là hắn, hiện tại, người hối hận nhất… cũng là hắn.

Ánh mắt của hắn càng sâu hơn, nhìn chằm chằm vào cô nói, "Em đã nói, em đã bị thời gian làm xóa nhòa tình cảm, vậy nếu như lúc trước anh không nói lời chia tay với em, vậy bây giờ có phải là chúng ta đã kết hôn"

Chúng ta… Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh hắn, tay cầm bàn chải đánh răng cứng đờ.

Đúng không.

Nếu là như vậy, bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Cung gia, sinh ra hai đứa trẻ, gia đình bốn nguwofi bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau, không liên quan gì tới gia tộc Lancaster, mà Tịch gia cũng trở nên xa lạ đối với cô, rất nhiều chuyện cũng sẽ không xảy ra.

Cô sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy.

"Đánh răng đi." Thời Tiểu Niệm không hề trả lời, giơ tay lên đem bàn chải đánh răng tới gần miệng của hắn.

Đôi mắt của Cung Âu ảm đạm, cúi người để răng sát vào bàn chải đánh răng, để cô đánh răng cho hắn.

Đây là lần đầu tiên cô đánh răng cho Cung Âu, đây là việc không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên cũng là lần cuối cùng.

Bọt màu trắng xoa trên hàm răng của hắn, Thời Tiểu Niệm tỉ mỉ đánh răng giúp hắn, tinh tế chải răng, hai tay của Cung Âu đặt trên bồn rửa tay, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

Thời Tiểu Niệm hạ thấp tầm mắt xuống, không nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, "Chải xong rồi."

Cô đặt bàn chải đánh răng và cốc xuống, sau đó tự giác đi lấy khăn mặt.

Không cần phải nói, hôm nay làm đầu bếp còn kiêm luôn rửa mặt cho hắn.

Quả nhiên, Cung Âu lấy một vốc nước táp lên mặt, từng giọt nước trong suốt được vẩy trên mặt của hắn, trượt xuống dọc theo đường viền thâm thúy, hình ảnh này nhìn quyến rũ chết người, một giây sau, hắn trực tiếp hướng khuôn mặt anh tuấn về phía khăn lông trong tay của Thời Tiểu Niệm.

Hắn vừa động, toàn bộ giọt nước đều văng lên trên người Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm lùi về sau một bước, thấp giọng nói, "Anh đừng động, tôi giúp ngươi lau."

"Ừ."

Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng, đứng yên không cử động nữa.

Thời Tiểu Niệm cầm khăn mặt cẩn thận lau mặt cho hắn, hơi tránh vết thương nơi thái dương của hắn, băng gạc đã được tháo ra, chỉ còn dư lại một vết sẹo nho nhỏ, không biết màu vết sẹo này có nhạt đi hay không.

May mắn là vết sẹo ở thái dương, có thể dùng tóc che đi, cũng không dễ nhìn thấy.

Khi lau mặt cho hắn, Thời Tiểu Niệm đem khăn mặt càn quét khắp gương mặt của hắn, từ cái cằm tinh tế, chiếc mũi cao, lông mi dài, đôi mắt đen kịt mà thâm thúy, hàng lông mày hay cau lại, tất cả những đường nét đấy đẹp đến.

Thời Tiểu Niệm dời tầm mắt, sau khi lau sạch xong thì giũ khăn lại, treo lên, xoay người đi ra ngoài, "Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài mua thức ăn."

"Em cứ như vậy mà đi ra ngoài"

Cung Âu đi theo hỏi.

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, "Làm sao vậy, tôi như vậy có cái gì không đúng sao"

Mua thức ăn thì cần phải như thế nào.

"Anh còn chưa đi, thì em đi kiểu gì" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói.

"Anh muốn đi mua thức ăn cùng tôi" trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm hiểu rõ ý của hắn, kinh ngạc đến cực điểm.

"Cơm này là làm cho anh ăn, đương nhiên là anh muốn đirồi, ai biết được em có mua mấy loại nguyên liệu làm đồ ăn nhanh nhất, hay chất lượng kém nhất không"

Cung Âu đi tới trước mặt cô, cởi thắt lưng của áo ngủ ra, trực tiếp cởi áo ngủ rồi ném lên mặt đất, lộ ra lồng ngực gày gò nhưng vô cùng gợi cảm.

"…"

Lúc Tiểu Niệm ngây người, không nghĩ tới hắn sẽ như vậy, vội vã quay lưng đi, nhưng vóc người của Cung Âu vẫn len lỏi vào sâu trong tâm trí của cô.

Người đàn ông này có biết xấu hổ là gì hay không.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, nghe được phía sau truyền đến tiếng mặc quần áo, cũng không rời đi, đưa lưng về phía hắn hỏi, "Anh không thể đi cùng tôi được, ai cũng biết anh cả rồi."

"Với cái bộ dạng này thì ai có thể nhận ra anh."

Cung Âu nói.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, đã thấy Cung Âu đứng trước mặt cô, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang màu đen.

"…"